Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không muốn bị mù

Phiên bản Dịch · 2090 chữ

Tuy rằng tôi đã nghe Trương mù kể về truyền thuyết Tần Thủy Hoàng đuổi núi xuống biển. nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn đó có phải là một câu chuyện thật từng diễn ra hay không. hiện tại thì khác, sáu mươi năm trước có người đến qua, cái này chứng minh điều gì? chứng minh chuyện này rất có thể là thật!

Trương mù lại hỏi ông cụ một vài vấn đề. Đại đa số đều lấy tôi làm trung tâm, chẳng qua sau đó, ông cụ chỉ nói lên núi đi như thế nào, cũng không nói ra tin tức gì có giá trị.

Tôi và Trương mù đi dọc theo con đường ông cụ chỉ đi lên núi, trong đầu vẫn còn vang vẳng câu nói của ông cụ. ông cụ nói sáu mươi năm trước tôi từng đến nơi này, nhưng, sáu mươi năm trước, bố tôi còn chưa sinh ra, năm đó, bác cả vừa mới sinh, vì sao có thể có ‘tôi’?

Trương mù nói:

- Có lẽ là hồi còn trẻ ông nội cậu nhìn rất giống cậu, với tuổi tác của ông cụ ấy cũng lớn rồi, mắt mờ, không nhìn rõ được cái gì đâu, còn không phải chỉ dựa vào cảm giác?

Trương mù nói nghe khá có lý, nhưng tôi lập tức nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao, tôi bỗng cảm thấy quen mắt một cách kỳ lạ, rốt cuộc từ đâu mà ra? Cho dù đúng như Trương mù nói, rất có thể là hồn phách của tôi từng du đãng đến nơi này, nhưng thế giới lớn như vậy. Vì cái gì cứ cố tình phải là nơi này?

Vừa rồi ông cụ còn nói sáu mươi năm trước tôi từng đến, liên hệ lại, cứ có cảm giác sự tình không đơn giản như vậy. nhưng nhìn điệu bộ của Trương mù, cũng không cảm thấy có gì rất khả nghi. Tôi không biết anh ta thật sự cảm thấy không đáng nghi, hay là rõ ràng biết, nhưng lại làm bộ không biết. Mặc kệ như thế nào, từ lúc ra khỏi Thổ Ty Vương Mộ, tôi cứ cảm thấy Trương mù hơi khác so với trước kia, hoặc là nói, so với ban đầu, trở nên yên lặng hơn, có rất nhiều chuyện không muốn nói với tôi, thích giấu giấu diếm diếm.

Nhưng ngẫm lại, chín chữ sắp xếp vận mệnh ‘Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống’ kia vẫn còn đang bao trùm lên người chúng tôi, anh ta đề phòng tôi hẳn cũng là điều đương nhiên, nhưng nếu thật sự có thể, tôi thà rằng tự nguyện chết đi, cũng không hy vọng để hai người bọn rơi vào sắp đặt của số mệnh chín chữ này.

Trương mù đang dẫn đường phía trước, nhìn được ra anh ta rất nóng vội. thái độ này so với vẻ điềm tĩnh ngày hôm qua hoàn toàn tương phản, tôi đi theo phía sau đã có chút trầy trật mệt nhừ, nhưng vẫn không dám hé răng nói gì.

Vì để tiết kiệm sức lực, dọc đường đi chúng tôi không nói chuyện với nhau, cứ như vậy đi hết cả một buổi sáng, lúc mặt trời đang nắng gắt nhất, hai chúng tôi vừa vặn trèo lên trên đỉnh ngọn núi thứ nhất.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xăm, bốn mươi tám ngọn núi giống như được xếp theo hai hàng thẳng, đỉnh núi này cách đỉnh núi kia không xa, nhấp nhô lên xuống cũng không lớn. đi khoảng một buổi chiều, chắc chắn có thể đi về một vòng. Buổi tối vẫn có thể mượn ánh trăng để tìm đường về nhà.

Chúng tôi quyết định dừng chân nghỉ ngơi một lát tránh ánh nắng gắt trên đỉnh đầu rồi mới tìm tiếp. tôi liếc mắt nhìn những ngọn núi, rồi lại nhìn Trương mù, phát hiện anh ta đã lấy ra đá mài, đang ngồi mài miệt dao, tôi hỏi Trương mù:

- Nhiều đỉnh núi thế này, anh định tìm thế nào?

Trương mù không ngẩng đầu lên, tiếp tục mài dao, nói:

- Ai nói tôi muốn đi tìm?

Tôi trợn lớn mắt hỏi:

- Anh không tìm, ai tìm?

Anh ta dùng ngón tay vuốt qua lưỡi dao, còn giơ lên trước mắt nhìn nhìn, sau đó mới nói:

- Cậu tìm!

Tôi nói:

- Tôi một tí thợ thuật cũng không biết, tìm thế nào?

Trương mù cười lạnh, tiếp tục mài dao, nói:

- Tông môn nhà cậu, trước sau hai lần dùng Quải Ấn Phong Kim, không cần dùng bất cứ thủ thế nào cũng có thê châm được đèn ‘Kì Nhương’ . không cần biết là bản lĩnh của thợ giày, hay là bản lĩnh của Lăng Giáng, hầu như chỉ liếc mắt nhìn qua đã sao chép được y hệt. con mẹ nó, cậu nói cậu không biết thợ thuật, cậu cho rằng tôi sẽ tin à?

Tôi cảm nhận được ngữ khí trong giọng nói Trương mù có chút bất thường, lại liên tưởng đến vùng núi hoang vu này, vội vàng hỏi:

- Anh có ý gì?

Trương mù nói:

- Cậu có biết vì sao tôi đưa cậu đến nơi này không?

Tôi liếc nhìn con miệt dao Trương mù đang mài, theo bản năng lùi ra sau hai bước, nói:

- Không phải nói muốn đến tìm roi cản núi sao?

Tôi vừa nói xong, Trương mù liền ngừng tay bật cười:

- Loại truyền thuyết này cũng chỉ có thằng ngốc cậu tin thôi! Chuyện từ mấy ngàn năm trước, nếu đúng là có thứ như roi cản núi, vậy cậu cho rằng người thế hệ trước sẽ để lại thứ tốt như thế ở chỗ này ư?

Tôi càng nghe càng cảm giác được giọng điệu của Trương mù khác lạ, tôi nói:

- Nếu anh đã hiểu được đạo lý này, vì sao còn đưa tôi tới đây? Thế này không phải lãng phí thời gian sao?

Trương mù dừng lại động tác mài dao, chắc là cảm thấy miệt dao đã đủ sắc bén. rồi nói:

- Dẫn cậu đến đây, đương nhiên là có mục đích, tôi hỏi cậu, cậu có biết vì sao tôi phải mài dao không?

Tôi nghe đến trong lòng bắt đầu sợ hãi , những vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân nói:

- Chẳng lẽ là ‘khai sơn đao’ giống trong truyền thuyết? anh muốn dùng miệt dao để ‘phá núi’?

Trương mù khinh khỉnh hừ một tiếng:

- Núi đương nhiên tôi không phá được, nhưng ‘phá’ cái đầu người, vẫn là ok. Cậu có muốn thử tí không?

Nói xong, Trương mù liền đi tới chỗ tôi, tôi vội vội vàng vàng lùi ra sau mấy bước, nói:

- Trương mù, anh muốn làm gì?

Anh ta nói:

- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu chưa nhìn được ra? Nơi này hoang vu hẻo lánh, cậu nói xem, có phải dù có chết cả đám người, cũng không ai hay biết không?

Tôi coi như đã hiểu, Trương mù muốn giải quyết tôi. tôi nhìn trái ngó phải, đang ở trước mặt Trương mù, dù sao cũng chạy không thoát, vì thế tôi hỏi:

- Vậy anh đây là muốn giết tôi?

Trương mù nghe thấy thế, đột nhiên mỉm cười quỷ dị, nói:

- Chú em, chuyện rõ như ban ngày như thế, cậu còn phải hỏi sao? chúng ta đều từng là bạn bè, chuyện thế này cậu nói ra làm gì? có phải khiến cả hai đều rất xấu hổ đúng không nào?

Tôi nói:

- Anh đang đùa với tôi phải không? nếu anh thật sự muốn tôi chết, lúc tôi tự đào hố chôn mình, sao anh phải cứu tôi?

Anh ta nói:

- Thằng ngốc, cậu đần, lẽ nào cậu cũng nghĩ tôi đần? tự chôn sống bản thân mình, lời này mà cậu cũng phun được ra!? Sao cậu không nói cậu tự nín thở ngạt chết đi? Còn nhớ ví dụ tôi từng nói với cậu lúc ở thôn Trương gia không? người ở trong một căn phòng, muốn khóa cửa lại từ bên ngoài, không có người thứ hai, thì không thể làm được. cậu muốn chôn sống mình, không có người hỗ trợ, cậu làm được sao?

Tôi nói:

- Vậy lúc đó anh lấp đất lên là được rồi, vì sao còn phải chờ đến bây giờ?

Trương mù lắc đầu:

- Cậu bị ngu thật à? Nơi đó là nơi như thế nào? Nơi ông bà nội cậu bố trí ‘giấu trời’! tôi ra tay với cậu ở chỗ đó, cậu cảm thấy ông bà nội cậu sẽ đồng ý sao?

Tôi nói:

- Cho nên, anh dẫn tôi đến nơi này? hòng dễ dàng hủy xác xóa dấu vết?

Nói đến đây, tôi nghĩ đến thủ đoạn có thể ném ra ngọn lửa màu xanh của thợ nhân, đốt thi thể sạch sẽ không còn sót lại chút gì, ngay cả cặn cũng không chừa lại.

Trương mù không nói gì, nhưng sắc mặt rất tán thành. Tôi nói:

- Vậy vừa rồi ông cụ kia nói sáu mươi năm trước tôi đã từng đến nơi này, phải giải thích như thế nào?

Trương mù nói:

- Cậu không nhìn thấy tôi điểm điểm khắp người ông ấy à? Đây là thủ đoạn của thợ vàng mã chúng tôi, có thể khống chế người giấy đi đường nói chuyện, vì sao không khống chế được con người nói ra câu nói chúng tôi muốn chứ?

Tôi nghĩ một chút, ông cụ kia quả thật là sau khi bị anh ta ra tay mới nói những lời đó. nhưng, vì sao Trương mù phải làm như vậy?

Anh ta nói:

- Còn không phải vì dẫn dụ cậu lên đây sao? ngay từ đầu tôi đã không tin trên núi tồn tại roi cản núi. Tôi không nói như thế, ngộ nhỡ giữa đường cậu lười biếng ngồi bệt xuống đất không thèm đi nữa, tôi cũng không thể giải quyết cậu giữa đường đúng không?

Tôi cười khổ một tiếng, nói:

- Sao anh phải nhọc lòng như vậy, chỉ vì giết tôi sao? được lắm, trước khi chết tôi vẫn còn một câu hỏi, vì sao từ rất lâu trước anh không muốn giết tôi, hiện tại lại muốn?

Tôi vừa nói xong, sắc mặt anh ta bỗng chốc xuất hiện vẻ thê lương đau khổ, vẻ mặt này tôi chưa từng thấy xuất hiện trên mặt anh ta. Anh ta dùng ngữ khí rất bất đắc dĩ nói:

- Trước kia cứ tưởng rằng bản thân có thể nghịch thiên sửa mệnh, nhưng Lăng Giáng vẫn chết rồi, tuy rằng tôi có biệt danh là Trương mù, nhưng tôi không muốn bị mù thật! chỉ cần cậu chết, ‘mệch cục chín chữ’ tự nhiên sẽ bị phá hủy. hơn nữa tôi nói rồi, ‘giấu trời’ của cậu, đến tôi cũng thèm muốn. vì sao tôi không thể thay thế cơ chứ?

Đúng vậy, đây là bản năng bình thường của con người, nếu biết mình sắp chết, còn có thể chấp nhận, nhưng biết bản thân cả nửa đời sau đều phải trở thành một người mù, chuyện như vậy, ai có thể chấp nhận? cho nên Lăng Giáng có thể tự nguyện chịu chết, còn Trương mù lại không chấp nhận nổi kết cục biến thành kẻ mù. Chuyện này tôi có thể hiểu.

Vì thế, tôi không còn lùi ra phía sau nữa, mà đứng im tại chỗ, nói:

- Anh động thủ đi, tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn sống rồi.

Trương mù gật gật đầu, giơ miệt đao lên, tiến lên từng bước, vung tay chém xuống, tốc độ nhanh đến mức cho dù tôi có muốn đổi ý, cũng tuyệt đối không thu tay lại kịp, kết cục, tôi vẫn chỉ có thể chết.

Miệt dao không ngừng phóng đại trước mắt tôi, tôi thậm chí đã cảm nhận được cảm giác nhoi nhói của ‘đao phong’ mang trên lưỡi miệt dao. Đúng vậy. lưỡi dao nhất định đã chạm vào trán tôi rồi, có một dòng chất lỏng chảy ra từ trên trán, lăn qua làn da, chảy xuống đôi mắt tôi.

Hình ảnh trước mắt, biến thành một màu đỏ tươi.

Trong mơ màng, tôi nhìn thấy có một bàn tay trắng bệch, thò ra từ trên ngực tôi, giữ chặt lấy cánh tay đang cầm miệt dao của Trương mù……

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.