Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh quang trong mắt

Phiên bản Dịch · 1823 chữ

Cuốn nhật kí của bà nội đã bị tôi vất trên xe HUMMER của Trương mù từ lần đầu tiên đến thôn Trương gia. Lúc ấy thực ra không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con sông bên ngoài thôn Trương gia quá rộng, ngộ nhỡ lúc ngồi thuyền có chuyện gì, rơi xuống nước, vậy thì cuốn nhật kí của bà nội không phải đã bị phá hủy hoàn toàn rồi sao? cho nên lúc xuống xe, tôi đã giấu trong hộp xe đằng trước, để ở chỗ có giấy tờ xe và bằng lái.

Xong chuyện, cũng chứng minh, quyết định khi đó của tôi sáng suốt cỡ nào, tôi đã bị ngâm ướt sũng cả người trong sông thôn Trương gia vài lần, điện thoại di động cũng bởi vậy mà hỏng.

Nhưng do vẫn luôn xảy ra đủ loại chuyện, nhật kí còn ở trên xe, chưa kịp lấy ra. Cũng chưa kịp xem nhiều. hiện tại chỉ nhớ được nội dung từng đọc. tôi nhớ, trong nhật kí của bà nội, có một trang viết ông bà nội phát hiện ra một ngôi mộ, chuẩn bị ngày hôm sau xuống xem.

Nhưng về sau xảy ra chuyện gì, không biết là do tôi chưa đọc, hay là bà nội không ghi lại, dù sao, tôi cũng không biết chuyện tiếp theo như thế nào!

Tôi và Trương mù đi theo cô chủ nhiệm đến trước Thổ Ty Vương Mộ --- cô chủ nhiệm vừa mới đến, vẫn chưa quen thuộc lắm với địa hình ở đây, sở dĩ cô tìm được đến nhà Trần Hữu Tín, tất cả là bởi vì ngày hôm qua tôi đã đứng gây chuyện ầm ĩ bên ngoài dây cảnh giới, mấy người mặc cảnh phục đã âm thầm theo dõi chúng tôi về nhà. Cho nên sáng nay cô chủ nhiệm đã nhờ bọn họ dẫn đến nơi này.

Tôi nhỏ giọng hỏi Trương mù:

- Ngày hôm qua có người theo dõi chúng ta, chắc là mấy người mặc cảnh phục?

Trương mù không quan tâm tôi, rất rõ ràng, câu hỏi này quá mức ngu ngốc, nếu là những người đó theo dõi, Trương mù căn bản không thèm lưu ý.

Tôi liếc nhìn Trương mù, phát hiện trên lưng anh ta không có ba lô chuyên dụng, tôi thấp tiếng hỏi một câu, anh ta lườm tôi nói:

- Cậu hiểu cái rắm!

Vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, tôi lại nhỏ giọng nói chuyện với Trương mù, còn kể lại nội dung trong cuốn nhật kí cho Trương mù nghe, lúc này, Trương mù không còn thơ ơ, mà thì thào hỏi tôi:

- Sao cậu không nói sớm?

Tôi nói:

- Tôi cũng vừa mới nhớ ra, anh cảm thấy liệu có thể là ngôi mộ này không?

Trương mù gật đầu:

- Rất có thể, nhưng nhật kí không ghi rõ, cụ thể thế nào không nói trước được, đi vào rồi xem.

Cô chủ nhiệm nói vị giáo sư kia tôi từng gặp qua, không chỉ từng gặp, mà từng có một bài luận văn của tôi phải qua tay thầy ấy mới được phát biểu. gặp mặt vài lần, nhưng không giao lưu quá nhiều, câu nói đầu tiên của thầy khi nhìn thấy tôi là vì sao không tham gia lễ bảo vệ luận văn, còn nói đã cố tình chừa lại một vị trí nghiên cứu sinh cho tôi, nói xong, thầy hừ lạnh xoay người đi, đi được vài bước, mới nói một câu với tôi:

- Ngày mai mới có thể xuống mộ.

Đối mặt với chất vấn của giáo sư, tôi thật không biết nên trả lời như thế nào, lẽ nào tôi nói với thầy, tôi vì canh giữ bên cạnh Lăng Giáng, lo lắng cô ấy sẽ gặp ‘vận hạn’? nếu tôi nói ra, thầy cũng chẳng tin! Tôi biết tiếng hừ lạnh của thầy, là trách tôi không may giận tôi không tranh.

Đường đi thẳng tới huyệt mộ đã bị phá hủy, phải dùng máy móc đào bới, cho nên đội thi công đã bắt đầu bắt tay vào làm từ tối qua, mặc dù là như thế, muốn vào được trong, cũng phải đợi đến ngày mai, Trương mù nghe đến đó, nhìn tôi cười, giờ tôi mới hiểu, vì sao ban nãy anh ta không cầm ba lô đi, ngay từ đầu anh ta đã biết hôm nay chưa thể vào!

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trương mù, tôi quay đi hẹn thời gian ngày mai với đội người khảo cổ, sau đó trở về nhà, thấy Trương mù tiến đến, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi hỏi:

- Anh có cảm thấy đội khảo cổ kia có vấn đề không?

Trương mù hơi sửng sốt, hỏi:

- Có vấn đề chỗ nào?

Tôi nói:

- Thời gian không đúng, anh nghĩ xem, từ lúc mộ sụp tới lúc bọn họ đến đây, mới chỉ trôi qua một ngày ngắn ngủi, bọn họ đã đến nơi rồi,tốc độ phản ứng có phải quá nhanh rồi không? giáo sư và cô chủ nhiệm đến sau, điểm này có thể giải thích được, nhưng những người kia, từ lúc đến đã đào mộ không ngừng nghỉ, chẳng lẽ bọn họ đều làm bằng sắt, không cần nghỉ ngơi?

Tôi hỏi xong câu này, ánh mắt Trương mù hình như hiện lên một tia tinh quang, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu, anh ta nói:

- Đây là cứu trợ, cho nên tốc độ phản ứng nhất định phải nhanh, bằng không cái gì cũng chẳng còn!

Vẻ mặt này của Trương mù tôi từng thấy, nhất định anh ta còn có chuyện đang giấu tôi, tôi rất muốn hỏi, nhưng biết, cho dù có hỏi, anh ta cũng tìm đủ mọi lý do cho qua, vậy nên tôi cứ dứt khoát chẳng hỏi, bởi tôi tin, dù có thế nào, Trương mù cũng không hại tôi.

Đến nhà Trần Hữu Tín, tôi cho rằng Trương mù sẽ đi ngủ bù, lại phát hiện anh ta đeo ba lô lên lưng, ném một con miệt dao cho tôi, nói:

- Đi tìm bảo bối với tôi.

Tôi nói:

- Đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm tư đi tìm bảo bối?

Đúng vậy, tôi cho rằng anh ta định chơi trò tìm bảo vật. nhưng Trương mù lại nói:

- Thằng ngốc, tôi hỏi cậu, cho dù chúng ta tìm thấy phương pháp ‘giấu trời qua sông’, cũng thuận lợi đến được chỗ quan tài, vậy cậu chuẩn bị dùng cái gì để mở quan?

Cả người tôi ngây ngẩn với câu hỏi của Trương mù. Đúng vậy, nếu không thể mở quan tài ra, tất cả đều vô dụng, thế là tôi hỏi:

- Vậy phải làm gì?

Anh ta nói:

- Roi cản núi!

Trên đường đến thành Lão Ty, anh ta đã nhắc tới roi cản núi, nghe nói là đồ vật thời điểm Tần Thủy Hoàng đuổi núi ra biển đã từng dùng. Nhưng tôi thấy những chuyện này hầu như đều là truyền thuyết, căn bản không có khả năng tồn tại. cơ mà, bây giờ cũng chẳng còn biện pháp nào ổn hơn, cho dù là truyền thuyết, cũng phải đi xem một lần.

Tôi và Trương mù đều chưa từng đến chỗ bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao. Đành phải hỏi một vài người địa phương, nhưng đã hỏi vài người, bọn họ đều nói không biết! tôi và Trương mù nhìn nhau, ở nông thôn, thứ không thiếu nhất chính là truyền thuyết, nhưng vì sao tới thành Lão Ty, nhiều người thế này lại không có ai biết?

Đúng vào lúc tôi và Trương mù đều sắp từ bỏ, đột nhiên nhìn thấy một ông già đang đứng trong sân nhà, tôi ôm thử hy vọng cuối hỏi ông ấy, ông già đang yên tĩnh, vẻ mặt đột nhiên kích động hỏi tôi:

- Cháu hỏi cái này làm gì?

Tôi dùng tiếng địa phương nói:

- Vì cứu người ạ!

Không ngờ, tôi vừa nói xong, trên gương mặt chằng chịt nếp nhăn của ông già bỗng xuất hiện sắc thái hoảng sợ tột độ. Lúc tôi còn đang nghi hoặc, ông cụ đột nhiên giơ cái gậy trong tay lên đánh tôi, vừa đánh vừa thét:

- Là mày, chính là mày! Mày quay lại rồi! mày quay về lấy mạng tao rồi!

Bị ông cụ đánh mắng như vậy, lập tức rước đến không ít người tới vây xem, liên hệ đến chuyện của Trần Hữu Tín trong Thổ Ty Vương Mộ, những thôn dân này tự nhiên cho rằng là tôi hại chết Trần Hữu Tín, bắt đầu chỉ trỏ, có bao nhiêu lời mắng nhiếc khó nghe đều tuôn ra hết.

Tôi thấy Trương mù giơ tay lên kết ấn, sau đó điểm lên mi tâm của ông cụ, tiếp nữa lại vỗ vỗ hai vai, ông cụ ngay lập tức bình tĩnh, Trương mù rất bình thản hỏi:

- Ông ơi, ông nhìn kĩ lại đi, có phải ông nhận nhầm người rồi không?

Ông cụ liếc nhìn tôi nói:

- Mấy chục năm trước hắn cũng nói qua câu này, bây giờ lại muốn lừa tôi! tôi sao có thể nhận nhầm người?

Nói xong, ông cụ quay đầu lại nhìn tôi nói:

- Mấy chục năm trước so với bây giờ vẻ ngoài của mày vẫn không hề thay đổi ? mày rốt cuộc là người hay quỷ?

Lời của ông cụ vừa vang lên, tiếng nói xấu mắng nhiếc của đám thôn dân tức thì giảm bớt, rõ ràng, bọn họ cho rằng ông cụ hoảng sợ quá nên hóa điên rồi. nhưng tôi và Trương mù lại không cho rằng như vậy, ngược lại, còn vô cùng kinh hãi, nhất là Trương mù, trong ánh mắt lại phát ra tinh quang, hình như cảm thấy rất hứng thú.

Rất nhiều thôn dân nghe thấy ông cụ nói vậy, đã bắt đầu giản tán, chỉ có rất ít người còn lảng vảng ở gần, không phải vì hóng cuộc nói chuyện của chúng tôi bên này, mà là đang túm năm tụm ba thảo luận chuyện về Thổ Ty Vương Mộ.

Trương mù kích động hỏi:

- Ông ơi, ông còn nhớ mấy chục năm trước là khoảng vào lúc nào không ạ? Với lại khi đó thằng này đã hỏi ông chuyện gì?

Ông cụ nghĩ ngợi, theo bản năng tránh xa tôi mấy bước, nói với Trương mù:

- Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là sáu mươi năm trước, hắn hỏi đến ngưu đầu bao đi thế nào, hình như muốn tìm roi gì cản núi ấy.

Sáu mươi năm trước, roi cản núi!? Nghe đến đây, tôi và Trương mù liếc nhìn nhau, thật lâu sau vẫn chưa thể bình phục sự kích động trong nội tâm!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.