Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ắt phải chết

Phiên bản Dịch · 2225 chữ

Nghe thấy chữ ‘phải’ trong miệng Trương mù. Tôi ngay lập tức nhặt con miệt dao dưới đất lên, chém tới phía đầu Trương mù ---- tôi muốn chết, nhưng tôi vẫn chưa suy bại đến mức để anh lấy tính mạng của tôi ra đánh cược! nếu chết thật, cũng quá không có tôn nghiêm rồi đi?

Nhưng bởi vì cả người đau đớn khủng khiếp, cơ thể không nghe theo điều khiển, miệt dao giơ lên được một nửa, tuột khỏi tay rơi cái bịch xuống đất, suýt thì chém trúng chính mình, Trương mù đứng nhìn mà cũng ngẩn tò te.

Anh ta hỏi tôi:

- Thằng ngốc, cậu không phải muốn tự sát đó chứ?

Tôi nói:

- Thằng cụ nhà anh, tôi muốn chém chết anh đấy!

Anh ta ngây mặt nói:

- Cậu chém tôi làm gì? dù sao cậu cũng không muốn sống nữa còn gì? chết đi vừa hay thành toàn cho cậu!

Tôi lười nói nhiều với anh ta, bởi vì tôi biết, mặc kệ tôi có nói thế nào, cuối cùng vẫn là anh ta có lý. Nếu đã thế còn chẳng bằng tiết kiệm chút sức lực, tránh toàn thân lại bị một cơn đau nhức.

Thấy tôi im lặng, Trương mù cũng không nhăn nhở nữa. một lúc lâu sau, tôi liếc mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời, thầm nghĩ, nếu lúc này có Lăng Giáng ở đây thật tốt, mặt trăng đã ngã về phía tây, chứng mình sắp qua rạng sáng, bấm đầu ngón tay tính thời gian, thời hạn bảy ngày vẫn còn lại khoảng ba ngày. Nhưng đối với chuyện ‘giấu trời qua sông’ , vẫn chưa có thu hoạch gì.

Tôi không khỏi có chút lo lắng hỏi Trương mù:

- Anh nói trong người tôi vẫn còn một hồn khác, nhưng con người có ba hồn bảy vía, từ khi nào lại có bốn hồn bảy vía chứ?

Trương mù rất là khinh thường liếc nhìn tôi, nói:

- Ngốc, người bình thường chỉ có thể có ba hồn bảy vía, nếu nhiều hoặc ít, đều sẽ có vấn đề.

Lần này đến phiên tôi ngẩn người, nói:

- Vừa nãy không phải anh nói trong người tôi vẫn còn một hồn nữa sao? ba thêm một chẳng lẽ không bằng bốn?

Anh ta nói:

- Đồ ngu ngốc, tôi nói cậu nhiều thêm một hồn, nhưng không nói cậu có bốn hồn. cậu nghĩ kĩ đi, nếu bên trong người cậu có bốn hốn, thì sẽ xảy ra tình trạng gì?

Tôi nghĩ ngợi, đột nhiên có một vầng sáng lóe lên trong đầu:

- Ma nhập?!

Anh ta vỗ đùi nói:

- Tông môn nhà cậu, đúng là ma nhập! nếu có âm hồn khác nhập vào trong thân thể, thì chính là ma nhập, chứ không phải nhiều thêm một hồn, cậu chỉ có ba hồn, tôi nói cậu nhiều thêm một hồn, là bởi vì có một trong ba hồn, không thuộc về Lạc Tiểu Dương cậu!

Nghe đến đó, tôi bắt đầu khiếp sợ, nhưng không ngờ, câu nói tiếp theo của Trương mù lại khiến tôi hoàn toàn hiểu ra, thế nào là khiếp sợ, thế nào gọi là đất trời thay đổi!

Anh ta tiếp tục nói:

- Bình thường đều nói, người chỉ có ba hồn bảy vía, người nào cũng không thể nhiều, không thể ít. Đây là quy định của thiên đạo. không ai được phép vi phạm, nhưng, chuyện gì cũng không có tính tuyệt đối. điểm này, tôi phải nói rõ với cậu trước, tôi hỏi cậu, cậu có biết thợ nhân chúng tôi làm gì không?

Tôi nói:

- Không phải chuyên môn đối phó người âm à?

Trương mù lắc đầu, lúc trước bởi vì tôi muốn chém anh ta, cho nên anh ta vẫn luôn ngồi xổm chuẩn bị tư thế thoái lui. Bây giờ thì đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn thoáng qua núi non phủ một lớp ánh trăng mỏng, sau đó dùng một ngữ khí cực kì thê lương nói:

- Cái cậu nói chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng chủ yếu nhất, vẫn là duy trì trật tự cân bằng giữa âm dương hai giới. để cho người dương đi đường có ánh mặt trời, người âm đi đường âm phủ. Nói trắng ra, tất cả thợ nhân chúng tôi, đều là thợ may vá, chỗ nào rách thủng, phải vá lại. có đôi khi, thậm chí còn phải gỡ tường đông bù tường tây.

Nghe ngữ khí thê lương của anh ta, tôi an ủi:

- Thế này không phải rất tốt sao? nghe rất vĩ đại, với lại còn biết nhiều kĩ năng lợi hại như thế, rất nhiều người muốn học cũng chẳng có cách!

Trương mù liếc nhìn tôi, hỏi:

- Đây là suy nghĩ thật của cậu à? Cậu thực sự cảm thấy là như vậy à?

Tôi hơi sửng sốt, không lập tức trả lời. quả thật ban đầu biết về thợ thuật từ chỗ Trần tiên sinh, lúc ấy cảm thấy Trần tiên sinh thật lợi hại, rất muốn đi theo ông ấy học thợ thuật. nhưng dần dần, ‘thân bất do kỷ’ gặp phải nhiều chuyện hơn, nhất là khi nhìn thấy ‘vận hạn’ của Trương mù. Tôi lại toàn tâm toàn ý chỉ muốn làm một người có cuộc sống bình thường như trước kia. không chỉ có tôi, có lẽ Lăng Giáng cũng vậy. cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế để phá vỡ ‘mệnh cục chín chữ’. Đáng tiếc, kết quả Lăng Giáng vẫn chết.

Thấy tôi trầm mặc, Trương mù cười khổ một tiếng:

- Thôn Trương gia chúng tôi có thể ngược dòng thời gian về hơn một ngàn năm trước, dòng dõi thợ vàng mã lưu truyền từ đời này sang đời khác, theo lý mà nói chỉ càng ngày càng lợi hại, nhưng từ mấy trăm năm trước, thợ thuật bắt đầu thất truyền, rất nhiều tiền bối, tình nguyện tuổi già cô đơn cả đời, chết nơi đất khách tha hương, cũng không muốn truyền lại thợ thuật, thế cho nên đến bây giờ, thôn Trương gia mới xuống dốc thành thế này.

Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói:

- Lần trước đến cậu cũng thấy rồi, có nhiều người trẻ tuổi bị đuổi ra khỏi thôn, không còn tự mình luân hồi nữa, nhưng chung quy lại vẫn không thể tránh khỏi, em gái Trương Ly chính là một ví dụ, em ấy vừa rời khỏi thôn chưa bao lâu thì chú Trương qua đời. lúc trở về, lại được ông nội tôi truyền cho ‘di hoa tiếp mộc’. nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ em ấy sẽ trở thành chị dâu của tôi. còn là vợ của trưởng thôn tương lai, nói trắng ra, lao tâm khổ tứ bao nhiêu lâu, đến cuối cùng vẫn không thể rời khỏi thôn.

Mùa hè nhiều muỗi, nhất là ở nơi núi rừng hoang vắng, nhưng tôi thấy Trương mù dùng miệt dao tùy tiện vẽ một vòng tròn quanh chỗ chúng tôi đứng, đám muỗi vậy mà lại không vào được bên trong. Sau đó anh ta lưu loát cởi bỏ quần áo trên người mình xuống, tôi sợ hãi xoay người định chạy. ( ủa má =))) má nghĩ cái gì mà má định chạy vậy? làm như thịt mình ngon lắm =)) hứ!! ) . nhưng tôi lại thấy anh ta chỉ vào hình xăm trên người, nói:

- Chắc cậu cũng biết về thứ này từ chỗ ông bác cậu rồi. không phải cậu rất muốn biết rõ chuyện này sao? bây giờ tôi có thể giải thích rõ ràng cho cậu nghe.

- Cái này được gọi là ‘Tiệm’. người chết thành quỷ, quỷ chết thành Tiệm. Tiệm lấy quỷ làm thức ăn. Cũng có nghĩa, Tiệm chuyên ăn thịt người âm. Lần đó ở trong đường hầm Trương Gia Sơn tôi có thể dùng thợ thuật trong trạng thái hồn phách, tất cả đều nhờ vào thứ súc sinh này. tôi không biết thứ súc sinh này được tổ tiên nhà họ Trương nhốt trong thôn Trương gia từ bao giờ, nhưng từ thời điểm đó, thôn Trương gia trở thành mảnh đất vô gián, bắt đầu tự mình luân hồi, về sau phong ấn bị lỏng, ông nội cậu đã khắc chín người đá tý hon để trấn trụ. Cậu nhìn xem, màu sắc của con súc sinh đó có phải nhạt đi một chút rồi không?

Lúc trước tôi cũng phát hiện ra vấn đề này, còn tưởng là do ánh trăng chiếu xuống. không ngờ lại nhạt màu đi thật!

Anh ta nói:

- Tôi định dẫn dụ linh hồn của kẻ khác trong người cậu ra, rồi để cho Tiệm nuốt chửng, nhưng tôi đã đánh giá cao con súc sinh này rồi, còn xem nhẹ linh hồn kia, không chỉ không nuốt được, mà con súc sinh này còn bị phản phệ.

Nghe thế, tôi khiếp sợ tột đỉnh. Trương mù từng ăn hết sạch mèo đen người âm của ông bác người giấy, hiện tại ngay cả một cái tàn hồn cũng không nuốt được? Tôi nghĩ, đây tuyệt đối không phải là do anh ta đánh giá cao Tiệm, mà là xem nhẹ linh hồn trong người tôi.

Anh ta tiếp tục nói:

- Nhưng linh hồn kia cũng không dễ chịu gì, rất có thể đã ngủ rồi, nên hiện tại tôi mới dám nói với cậu những lời này, cũng bởi sợ nó nghe thấy ---- vì sao lúc trước có rất nhiều chuyện tôi đều không nói cho cậu biết? Bởi vì mặc kệ là trí nhớ của cậu bị ông nội che lại, hay là trong người có một linh hồn khác giống như bây giờ, cũng đều không thể nói cho cậu biết, cậu có hiểu vì sao không?

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. nếu ông nội thiết lập cấm chế trên người tôi, vậy thì tôi học thợ thuật tương đương với tự sát, còn nếu là trong cơ thể có một linh hồn khác, những thợ thuật tôi hiểu càng nhiều, hắn lại càng lớn mạnh, đến lúc đó, tôi không còn là tôi nữa, mà sẽ bị hắn khống chế!

Trương mù nhìn tôi, nói:

- Thằng ngốc, cậu biết vì sao tôi phải nói với cậu nhiều như vậy, rồi lại kể với cậu nghe chuyện con súc sinh trên người tôi không? bởi vì những lời kế tiếp tôi muốn nói đây, rất có thể trong khoảng thời gian ngắn cậu không chấp nhận nổi, nhưng cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì cậu có quyền lợi được biết chân tướng thuộc về chính mình!

Nghe anh ta nói vậy, cả người tôi lập tức căng như dây đàn ---- sắc mặt anh ta quá mức nghiêm túc, ngữ khí cũng quá mức đứng đắn, tôi không thể không bắt đầu sợ hãi, hai tay tôi siết chặt, nhưng vẫn gật gật đầu.

Anh ta thấy tôi gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói:

- Lúc trước nói rồi, tất cả người bình thường đều có ba hồn bảy vía, nếu nhiều thêm một hồn, thì là ma nhập. nhưng chuyện gì cũng không có tuyệt đối, có thợ nhân có thể dùng thủ pháp đặc thù làm được việc thế này, đó là mạnh mẽ đưa âm hồn và trong cơ thể con người, để cho dung hợp cùng với hồn của người nọ --- đúng vậy, thủ pháp này không khác gà âm nhiều lắm. người nhà họ Ngô bà nội cậu, là cao thủ về phương diện này, nhưng muốn làm được, thì cần phải có điều kiện nhất định.

Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút, híp mắt nhìn tôi chằm chằm:

- Thằng ngốc, thực ra tôi và cậu đều giống nhau, trên người tôi, cũng nhiều thêm một linh hồn, mà hồn này, là của con súc sinh Tiệm! nó mạnh thì tôi yếu, cho nên bình thường tôi đều không dám dùng nó, dùng một lần, tôi yếu đi một lần, đến lúc đó tôi sẽ hoàn toàn biến thành một con súc sinh. hiện tại cậu đã hiểu vì sao lúc ở hang sừng trâu tôi phải cảm tạ ông bác cậu chưa? Bởi vì tôi nuốt nhiều mèo đen người âm trong một lần như thế, sắp sửa không khống chế được rồi, nếu ông bác cậu không giúp tôi hút máu, tôi đã chết từ sớm! nhưng, đây không phải là trọng điểm!

Tôi đã hoàn toàn không biết phải suy nghĩ như thế nào, lượng tin tức này quá lớn, tôi cảm thấy mình chưa thể phản ứng lại, nhưng, anh ta còn nói, đây không phải trọng điểm? con mẹ nó, đây không phải trọng điểm, thì cái gì mới là trọng điểm? !

Anh ta nói:

- Cậu từng đến thôn Trương gia, tình trạng nhà tôi thế nào cậu cũng biết, thế nên, cậu đã biết điều kiện cần để dung hợp hồn phách là gì chưa? --- không sai, bố tôi, Trương Mặc chết! thằng ngốc, mặc kệ cậu có chịu thừa nhận hay không, nhưng bố mẹ cậu, một trong hai người, chắc chắn có một người đã chết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.