Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều bị lừa rồi

Phiên bản Dịch · 1793 chữ

Nghe Trương mù nói xong, tôi bất chấp thân thể đau đớn, đứng bật người dậy. mặt trăng sáng vẫn treo cao trên đỉnh đầu, bốn phía đều mang một màu bạc nhàn nhạt, núi xanh phía xa xa phủ một tầng ánh trăng trăng trắng, nhìn trông xanh thẳm u tùm.

Trăng đang hạ xuống phía tây, sau chữ ‘người chết’ cuối cùng được thốt ra khỏi miệng Trương mù. bốn phía lại một lần nữa yên tĩnh không tiếng động, giống như chỉ trong nhắt mắt đã rơi xuống A Tì địa ngục. im lặng như đã chết, thậm chí ngay cả tiếng thở, cũng như bị ngưng đọng lại trong không khí, khiến tôi bắt đầu hít thở khó khăn, không biết có phải là do đại não thiếu dưỡng khí, hay là sau khi nghe thấy lời của Trương mù chấn động quá, tôi có cảm giác tất cả hình ảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, tiếng tim đập tràn ngập cả thế giới.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nói một câu:

- Đã là lúc nào rồi, anh còn trêu tôi?

Trương mù không trả lời, chỉ ngồi bệt dưới đất, một tay cầm cái que nhỏ, tay kia khẽ nắm lại, im lặng nhìn tôi, trên mặt không có cảm xúc gì dư thừa, cứ giống như một cỗ thi thể đã chết, không bi không mừng.

Bởi vì Lăng Giáng chết, tôi vốn đã rơi xuống bờ vực đau lòng suy sụp không thôi. Bây giờ lại nghe Trương mù nói vậy, cuối cùng cũng nhịn không được mắng to vào mặt anh ta:

- Thằng cụ nhà anh nữa, anh thấy mình đùa vui lắm à? Chuyện này cũng có thể nói linh tinh? Tôi và bố mẹ đã chung sống với nhau mấy chục năm rồi,bọn họ có phải người chết hay không, chẳng lẽ tôi không biết? anh đang suy nghĩ theo cái logic chó má gì vậy? lối suy tư kín đáo chặt chẽ lúc trước của anh đi đâu rồi? sao anh có thể để mặc cho bản thân suy nghĩ vớ vẩn tào lao vậy chứ?

Trương mù vẫn giữ vẻ mặt không bi không mừng, im lặng ngồi tại chỗ. Mặc kệ tôi mắng mỏ. nếu anh ta ít nhiều có chút phản ứng, tôi cũng không kích động đến vậy, ít nhất tôi còn có thể an ủi mình rằng anh ta vì muốn che giấu nội tâm bất an nên mới cố tình giải thích với tôi. nhưng, anh ta lại chẳng nói gì, cứ im lặng ngồi im, thấy anh ta như thế, tôi liền biết, sự thật rất có thể đúng như anh ta nói, nhưng, tôi căn bản không muốn tin!

Tôi tiếp tục nói:

- Sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ cái cức chó! anh mà cũng xứng làm người dẫn đầu? con mẹ nó có phải anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi không? nhìn thấy ai cũng nói là người chết? sao anh không nói bố mẹ anh cũng là người chết đi?

Lúc chửi đến đây, bàn tay đang khẽ nắm lại của Trương mù hơi buông ra, kế đó anh ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi, lúc này mới ý thức được, bố anh ta đúng là đã chết qua một lần, với lại cho dù được gã mãi không chết hồi sinh, thì cũng chỉ tồn tại như một kẻ người không người quỷ không quỷ.

Hiểu được điểm này, tôi suy sụp tinh thần ngồi bệt xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn Trương mù, mờ mịt không biết phải làm sao. . . . . .

Từ đầu đến cuối, Trương mù đều không nói thêm cậu gì, cứ để mặc cho tôi chửi bới, nhưng nghĩ lại, tôi phát hiện, mặc kệ tôi có suy nghĩ thế nào, thì tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, những lời Trương mù nói, không hề có sơ hở!

Tôi ngước nhìn vầng minh nguyệt trên bầu trời, có lẽ vầng sáng đó cũng giống hệt sáu mươi năm trước, nhưng không biết nó còn nhớ hay không, thời điểm này của sáu mươi năm về trước, trên đỉnh núi này, có phải cũng có hai người thất thần mất hồn, ngồi dưới đất, không biết đường phía trước phải đi như thế nào, cũng không biết tương lai sắp phải đi trên con đường gì hay không.

Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây từng phút, tôi âm thầm nói với chính mình nhất định không được hoảng loạn, không được mất bình tĩnh. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ít nhất tôi không phải chỉ có một mình, mà còn có một thiên tài chấn động lòng người Trương mù ở bên cạnh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi cho tới khi cảm thấy đầu mình không còn nóng nữa, tôi mới hỏi ra một vấn đề tôi không muốn mở miệng:

- Đứng từ góc độ của anh, anh thấy ai là người có khả năng lớn?

Trương mù liếc nhìn tôi, mặc dù là buổi tối, tôi vẫn nhìn thấy một tia tinh quang hiện lên trong khẽ hở đôi mắt anh ta, quả thật còn sáng hơn ánh trăng trắng noãn kia, anh ta nói:

- Tôi tưởng cậu sẽ không vượt qua nổi chuyện này.

Sau khi nói xong, anh ta mở lòng bàn tay vẫn luôn nắm lại kia ra. Lúc này mới phát hiện, trong tay anh ta vẫn luôn cầm một con miệt dao mini. Anh ta thẳng thắn nói:

- Không có biện pháp, vì để bảo vệ chính mình, nếu cậu thật sự nổi điên, tôi không chắc tôi đánh lại được cậu --- thật ngại quá, ‘cậu’ này không phải là chỉ cậu, mà là chỉ linh hồn bên trong người cậu kìa, nhưng hiện tại thoạt nhìn, cái tên kia bị thương không nhẹ.

Nghe anh ta nói vậy, tôi trừng mắt lườm anh ta một cái, kêu anh ta quay trở về vấn đề chính, lúc này anh ta mới thu hồi miệt đao, nói:

- Vấn đề này cậu căn bản không cần hỏi tôi, kỳ thật trong đầu cậu đã có đáp án rồi, không phải sao?

Trương mù vừa nói vậy, tôi đầu tiên là sửng sốt, kế đó liền hiểu, con người khôn khéo như Trương mù, sao có thể không nhìn được ra trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì?

Quả thật, trong lúc đầu óc hỗn loạn, tôi đã từng thử đoán, trong hai người bố mẹ tôi, rốt cuộc ai là người chết Trương mù nói. Rất rõ ràng, tôi có khuynh hướng nghiêng về bên phía mẹ tôi. nguyên nhân chủ yếu là bởi vì buổi tối hôm Lưu Tang Y chết. phản ứng của mẹ tôi có chút bất thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Tôi nghĩ, mẹ tôi cũng giống Lưu Tang Y, thuộc loại hồn phách ký sinh lên trên một thi thể khác, ông nội tôi thân là thợ cản thi, muốn tạo ra một thi thể tương tự, quả thật dễ như trở bàn tay.

Còn có một nguyên nhân, với tính cách bao che cho con cháu của ông nội, bất luận thế nào cũng không thể biến bố tôi thành người chết, cho nên, xét đến cùng, hẳn chính là mẹ tôi. Nhưng mặc dù đây là chân tướng, tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật này.

Cuộc đời mẹ tôi cũng không trải qua đại sự gì oanh oanh liệt liệt, không tinh thông thợ thuật xảo diệu như Lưu Tang Y, trong ấn tượng của tôi, cả cuộc đời của mẹ, chỉ đảo quanh căn bếp ba thước, không cần biết là tôi về nhà lúc nào, hay là rời đi lúc nào, mẹ đều sẽ cam đoan không để cho tôi bị đói, tôi nghĩ, đây là chỗ vĩ đại nhất của mẹ, nhưng, hiện tại Trương mù lại nói mẹ là một người chết, tôi chỉ cảm thấy lòng tôi tan nát như tuyết vụn, khó mà chữa lành.

Trương mù nói:

- Nghĩ giống tôi, có lẽ là mẹ cậu, nhưng thằng ngốc, sau khi cậu biết chuyện này, cũng không còn quan trọng nữa, dù sao có phải là bà ấy hay không cũng vậy, không phải cũng thế, chờ chúng ta giải quyết xong chuyện bên này, quay trở về hỏi là biết rồi, hiện tại quan trọng là, làm thế nào dùng cái que này.

Tôi nói:

- Đây là roi cản núi?

Nhưng Trương mù nói rát dứt khoát:

- Không biết, có điều tôi đoán là không phải.

Tôi nói:

- Không phải anh nói tôi dẫn anh đi tìm sao?

Anh ta đáp:

- Khi đó tôi ép một hồn khác trong người cậu ra, nó đã nhặt cái que này đánh tôi, cậu nhìn miệt dao của tôi đi.

Nói xong, anh ta rút miệt dao sau lưng ra đưa cho tôi xem, vừa nhìn, tôi đã bị dọa nhảy dựng lên, trên lưỡi dao, vậy là nhiều thêm mấy chỗ sứt mẻ!

Tôi nói:

- Thế thì còn nghi hoặc cái gì nữa, đây rõ ràng chứng minh cái que kia là roi cản núi?

Nhưng nói thật, nhìn qua quả thật --- quá xấu xí, chẳng khác gì mấy cái que nhặt bừa dưới gốc cây, nhưng một màn kế tiếp, đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, ngón cái và ngón trỏ tay trái Trương mù nắm một đầu que. Nhẹ nhàng quất một cái, chỉ thấy ‘tạch’ một tiếng, đoạn giữa cái que, đứt đôi.

Tôi không quan tâm được tới cơn đau trên người, bật dậy từ dưới đất xông tới bóp cổ Trương mù:

- Anh làm hỏng roi cản núi rồi? ông còn vừa mới nhìn thấy hi vọng nó cứu được Lăng Giáng, má nó, ông liều mạng với nhà ngươi!

Trương mù giơ chân đá văng tôi, nói:

- Cậu nhìn kĩ xung quanh đi, trước lúc cậu tỉnh lại, tôi đã dùng miệt dao chặt rất nhiều đoạn rồi, nếu đây đúng là roi cản núi, tôi chém đứt được không, quật đứt được không?

Hình như đúng như anh ta nói, vì thế tôi rất là xấu hổ hỏi:

- Vậy lẽ nào không phải roi cản núi?

Trương mù ném hai đoạn que trong tay xuống, nói:

- Không chỉ không phải, mà tôi còn hiểu ra một vấn đề, không chỉ có Tần Thủy Hoàng bị lừa, đến ngay cả thiên hạ cũng bị lão khốn Từ Phúc lừa! bởi vì trên thế giới này, căn bản không có thứ được gọi là roi cản núi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.