Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp xảy ra chuyện lớn!

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Những lời Trương mù nói khiến đầu óc tôi như được khai sáng, vừa rồi còn chưa hiểu, vì sao hắn lợi hại như vậy, mà ngay cả tôi cũng giết không xong, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên tôi thấy hắn, là lúc nhìn qua khe cửa nhà thợ xây Trần, sau đó là lúc dẫn Trương mù về thôn. ở trong sân nhà tôi, trên tay hắn cầm một con miệt dao, tôi còn bị hắn nhốt trong sân, ở khoảng cách gần như thế, tôi vẫn không bị hắn giết chết. nếu nói lần đó là bởi vì Trương mù đuổi đến đúng lúc, vậy thì lần trên đường cao tốc, hoàn toàn không thể giải thích như thế.

Thậm chí có đôi khi tôi nghĩ, lần trên đường cao tốc, nếu không phải do tôi bị tên này ép cho nóng ruột nóng gan. Tôi căn bản không thể phát hiện ra mình đang bị nhốt bên trong kính giới. cũng không phát hiện ra trong lối vào đường hầm sẽ tìm thấy lối ra.

tôi vẫn luôn không dám tin vào suy nghĩ này, cứ cảm thấy hắn là kẻ địch của tôi, là ảo giác do thợ nhân khác gây ra, cho nên tôi mới không bị giết. Hiện giờ xem ra, không phải cái kia tên không có năng lực giết chết tôi, mà là căn bản không thể giết. Cho nên khi Trương mù định ra tay giết tôi, hắn bèn phải ra ngoài.

Nghĩ đến đây. Tôi đột nhiên ý thức được, lần đầu tiên tiếp xúc với thợ thuật, chính là thời điểm Trần tiên sinh dẫn hồn Vương Nhị Cẩu qua sông. Tôi bị nhốt trên cái ghế dài nửa tiếng, thiếu chút nữa không ra ngoài được, về sau Trần tiên sinh nói là có người đang giúp tôi, trong tiềm thức tôi cho rằng là ông bác giúp, nhưng xem ra, không phải ông bác, mà là người kia.

Nhưng nếu hắn đang giúp tôi, vậy thì là kẻ nào trong thôn muốn đẩy tôi vào nơi bóng tối vô biên vô bờ không lối thoát ? điểm này tôi từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu, cuối cùng chỉ có thể quy kết cho Lưu Tang Y. nhưng, Lưu Tang Y thực sự phải làm như vậy sao?

Khoảng thời gian tiếp theo, Trương mù nói cho tôi nghe một vài phân tích của anh ta. Bởi vì khẩu âm địa phương của anh ta quá nặng, từ ngữ thô tục hết bài này đến bài khác. Cho nên tôi đã sắp xếp lại ngôn ngữ, viết lại phân tích của anh ta, cụ thể như sau.

Theo như anh ta phân tích ( thực ra là đoán, anh ta nhấn mạnh nhất định phải viết thành hai chữ ‘phân tích’. ) sáu mươi năm trước, sau khi Trương Mặc chết, ông nội chúng tôi lần đầu tiên tiếp xúc với gã mãi không chết, ông nội tôi làm theo kế hoạch, kí kết giao kèo với hắn, hắn dạy ông nội tôi thợ thuật, ông nội tôi giúp hắn chôn thi thể.

Trước lúc chôn, ông nội rất có thể đã ‘trong lúc vô tình’ tiết lộ sự tồn tại của bốn mươi tám ngưu đầu bao. Sau đó còn dẫn hắn đến đây. Vậy nên ông cụ kia mới nói những lời đó. tới nơi, ông nội tôi âm thầm xuống tay, kéo hắn và tôi của tương lai vào chung một chỗ. Giữa đoạn này phải thi triển thợ thuật gì. Trương mù chưa nghĩ ra. Nhưng lợi dụng bốn mươi tám ngưu đầu bao để chấn trụ gã mãi không chết, nhất định là thật.

Hơn nữa, Trương mù còn đoán, những chuyện này đều được ông nội tôi bày ra sau khi biết trên đời tồn tại một gã bất tử. chờ Trương Mặc dẫn dụ được hắn xuất hiện, rồi lại lừa hắn đến bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao. Nói thật, nghe đến đó, tôi lại lần nữa cảm thán trí óc của đám người ông nội. chỉ vì một người chưa từng gặp mặt, lại dám xuống tay mạnh bạo như vậy, nếu không có cái gọi là trí tuệ lớn, định lực lớn, ai dám đánh cược? Mấu chốt là còn thành công !

Lúc tôi đang cảm thán sự bạo tay của thế hệ trước, Trương mù đột nhiên hỏi tôi:

- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra trong những lời tôi vừa nói có một lỗ hổng rất lớn?

Quả nhiên , lại là như vậy, Trương mù luôn phân tích ra một suy luận khá dễ dàng tiếp nhận trước, sau đó lại phủ định nền móng của suy luận này, cuối cùng mới cho ra đáp án chính xác. nhưng, nói thật, tôi không phát hiện ra lỗ hổng nào.

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc, cậu nghĩ xem, linh hồn trong người cậu có phải biết bí mật về roi cản núi không? nếu nó biết, vậy vì sao ông nội cậu có thể dùng chuyện lên núi tìm roi cản núi để lừa gã mãi không chết đến chỗ này? tôi dám cá, chỉ cần ông nội cậu nhắc tới roi cản núi, hắn nhất định sẽ ý thức được trong này có vấn đề.

Đúng thế, phân tích này không sai. Nhưng, nếu không phải ông nội tôi dẫn hắn đến đây, vậy bọn họ làm thế nào để đến đây? Và cả ông cụ ở thành Lão Ty vì sao lại nói ‘tìm roi cản núi’?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, chuyện đơn giản như vậy cũng không hiểu? rất đơn giản, là gã mãi không chết dẫn ông nội cậu đến, không đúng, không thể nói như vậy, có lẽ là hắn yêu cầu ông nội cậu dẫn hắn đến. bởi vì thời điểm đó, bảy phách của hắn đã ở bên trong thân thể người giấy của ông nội tôi. hắn không được coi là một con người hoàn chỉnh. Thân thể sinh ra có bảy phách, thân thể không nát, bảy phách không tan. Ngược lại cũng như thế, chỉ cần bảy phách đầy đủ. thân thể mới có thể tự do hành động. Cho nên hắn muốn đến nơi này, chỉ có thể dựa thủ đoạn cản thi của ông nội cậu để tới.

Tôi nói:

- Vì sao hắn phải kêu ông nội tôi dẫn hắn đến đây?

Trương mù nói:

- Rất đơn giản, là vì ‘roi cản núi’!

Tôi ngẩn người, nói:

- Không phải anh nói không có ‘roi cản núi’ à? hắn chắn chắn cũng biết, vì sao còn muốn tìm ‘roi cản núi’?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi! Đây là cái cớ hắn dùng để lừa ông nội cậu! hắn muốn đến đây, là vì ở đây có một thứ rất quan trọng với hắn, không thể không đến. nhưng hắn lại không muốn cho ông nội cậu biết đó là thứ gì. nên mới dùng ‘roi cản núi’ lừa gạt ông nội cậu, vì để diễn giống hơn, hắn đã tìm một người địa phương hỏi, bởi vậy lúc dưới chân núi, mới nghe thấy ông cụ kia nói câu đó.

Hóa ra năm đó ông nội tôi và gã mãi không chết cũng đã có một pha đấu trí giật gân như thế. mà mỗi bước đi đều rất mạo hiểm, ngộ nhỡ bước sai một bước, chẳng phải đều thua cả bàn cờ rồi sao? một canh bạc lớn như vậy, ông nội tôi cũng dám đánh cược!

Nhưng, bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao, rốt cuộc ẩn giấu cái gì quan trọng? mà khiến gã mãi không chết phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đạt được?

Trương mù dùng một ánh mắt vô cùng ám muội nhìn tôi nói:

- Thứ này bây giờ đang ở trên người cậu, cậu không biết à?

Tôi đáp:

- Trên người tôi ngoài mấy bộ quần áo, cũng chẳng có gì khác! Ngay cả quạt hương bồ cũng để trong ba lô anh, tôi còn có cái gì?--- đợi đã, ý anh là, chuông trấn hồn!

Trương mù gật đầu:

- Thằng ngốc cuối cùng cũng mở mang đầu óc rồi!

Tôi nói:

- Không thể nào, chuông trấn hồn là đồ của ông nội tôi!

Trương mù nói:

- Bớt xàm, con mẹ nó chuông trấn hồn còn lớn tuổi hơn ông nội cậu, trước đó chuông trấn hồn này ở đâu? Làm thế nào rơi vào tay ông nội cậu hả?

Tôi nói:

- Theo ý của anh, ông nội tôi đạt được chuông trấn hồn ở nơi này?

Trương mù gật đầu:

- Ngưu đầu bao (tức là đầu trâu á) , làm gì có con nào trên đầu không đeo lục lạc? cho nên, chuông trấn hồn lúc trước chắc là bị chôn dưới một ngọn núi nào đó trong bốn mươi tám ngọn núi này, gã mãi không chết muốn lấy chuông trấn hồn, mới bảo ông nội cậu dẫn hắn đến, nhưng hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính được ra ông nội cậu sẽ cướp lấy chuông trấn hồn từ trong tay hắn.

Tôi nói:

- Chưa chắc là cướp, anh có nghĩ tới khả năng đây là giao kèo giữa ông nội tôi và hắn, ông nội tôi giúp hắn xử lý hậu sự, hắn giúp ông nội tôi tìm pháp khí cản thi chuông trấn hồn?

Trương mù nghĩ cũng không nghĩ lắc đầu nói:

- Không có khả năng, nếu như vậy, hắn vì sao phải dùng chuyện roi cản núi để lấp liếm che giấu? mục đích là vì để ông nội cậu biết có roi cản núi, thợ cản thi muốn giành cũng không có tác dụng. nhưng, ông nội cậu chắc chắn đã nhìn thấu hết mọi chuyện, cho nên không nói hai lời cướp lấy luôn.

Nói đến đây, Trương mù nhổ một bãi nước bọt, mắng một câu ‘tông môn nhà nó’ xong, nói:

- Kể từ đó, ông nội cậu có được chuông trấn hồn, học được càng nhiều thứ lợi hại hơn từ ‘lấy vật truyền pháp’ trong chuông trấn hồn. từ đó trở đi, phất lên như diều gặp gió, thành tựu siêu việt lưu danh muôn đời, bố tổ sư, vì sao tôi không có mệnh cứt chó như thế nhỉ?!

Lời này mới vừa nói xong, Trương mù đột nhiên sửng sốt tại chỗ, sắc mặt kích động nói:

- Tông môn nhà nó, sao mình không sớm nghĩ ra? Hóa ra ‘mệch cục chín chữ’ có nghĩa như vậy! thằng ngốc, tôi không quan tâm cậu đã nghỉ ngơi đỡ hơn chưa, mau xuống núi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.