Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế thừa

Phiên bản Dịch · 1851 chữ

( khuyên mọi người có thể đọc qua lại chương 207, 222 )

Thấy bộ dáng hớt hải của Trương mù, tôi nói:

- Rốt cuộc là làm sao?

Trương mù vừa chạy vừa nói:

- Thằng ngốc, chúng ta nói nhiều như vậy, nhưng vẫn luôn bỏ qua mất một vấn đề quan trọng, thợ thuật cản thi trên người ông nội cậu, đến từ đâu?

Tôi chịu đựng cơn đau toàn thân, nói:

- Không phải anh nói đều học được từ trong chuông trấn hồn sao?

Anh ta mắng:

- Tông môn nhà cậu, ý tôi là trước lúc có được chuông trấn hồn, thợ thuật của ông ấy học ở đâu?

Nghe đến đó, tôi hơi sửng sốt, đúng vậy, tôi cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới vấn đề này. thợ thuật của Trương mù hẳn là ông nội anh ta dạy, thợ thuật của Lăng Giáng là người trong gia tộc cô ấy dạy, cũng có thể là Lăng Nghiêm Đường dạy. thợ thuật của Trương Tiệm, là được tiền bối truyền lại, thợ thuật của Lăng Nghiêm Đường cũng là tổ tiên nhà họ Lăng truyền cho, gia tộc bọn họ kéo dài nhiều năm, đều là truyền từ đời này sang đời khác.nhưng, thợ thuật của ông nội tôi thì sao? là ai dạy? gia tộc của ông nội đâu? Ở nơi nào?

Ông nội không chỉ không có gia tộc, mà còn là một người mang họ khác với cả thôn Vương gia. Điểm này, thật sự rất kỳ hoặc !

Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:

- Tông môn nhà nó, cứ bận bịu đi khắp nơi xử lý đủ mọi chuyện, cũng không nghĩ tới điểm này, giờ cậu đã hiểu chưa? Ông nội cậu cho dù có lợi hại đến đâu, cũng vẫn phải có sư phụ, vậy vấn đề là, sư phụ ông ấy là ai?

Tôi lắc đầu nói:

- Ngay cả chuyện ông nội tôi là thợ cản thi, cũng là nghe từ miệng các anh mới biết. tôi làm sao biết sư phụ của ông là ai? Mà ông cũng chưa bao giờ nói với tôi.

Đợi tới khi tôi lắc đầu xong mới phát hiện, Trương mù đã chạy trước tôi một đoạn xa, tôi có lắc gãy đầu, anh ta cũng không nhìn thấy.

Trương mù nói:

- Ông nội cậu chưa nói, nhưng Lưu Tang Y nói rồi!

Tôi hỏi:

- Chị ta nói lúc nào? Sao tôi không biết?

Trương mù đáp:

- Nếu cậu biết, cậu đã không còn là thằng ngốc, bà già kia khi đó đã nói với cậu, tất cả mọi bí mật đều sẽ được vạch trần ở thành Lão Ty đúng chứ? Chỉ riêng câu này, lẽ nào còn chưa đủ rõ ràng sao?

Tôi nói:

- Câu nào rõ ràng?

- Cậu còn nhớ giấc mộng lúc cậu đang ở thôn Trương gia không? cậu nói cậu mơ thấy bố cục bàn cờ năm ngang ba dọc. trước đó, có một người một tay cầm quạt hương bồ một tay cầm chuông chỉ huy tộc nhân chống đỡ thổ phỉ, cậu thấy tộc nhân của hắn rõ ràng đã chết rồi, nhưng ngày hôm sau vẫn xuất hiện ở chiến trường đối kháng với bọn thổ phỉ. Mà tất cả bọn họ đều mặc áo liệm. cho dù về sau thổ phỉ càng đến càng nhiều, nhưng thuộc hạ của hắn lại chưa từng giảm bớt. có phải giống giấc mơ thấy quân đội của Bạch Khởi không!?

Tôi hết sức kinh hãi, mấy chuyện này khi đó tôi chỉ kể qua với Trương mù, bản thân cũng chẳng để ý. Vậy mà anh ta vẫn còn nhớ, không chỉ nhớ, mà còn nhớ rất rõ. Đợi tới khi người kia chết, con trai hắn bắt đầu phát triển thôn làng lớn mạnh hơn, trở thành bố cục năm ngang ba dọc. đợt ấy tôi không biết thôn làng trong giấc mơ ở đâu, nhưng hiện tại đã biết, đó chính là thành Lão Ty! Căn cứ theo câu nói ‘lá rụng về cội’ để phỏng đoán, vậy quê hương của ông nội, liệu có phải chính là thành Lão Ty?

Nhưng về sau chuyện này đã bị đội quân bát kì xuất hiện trong giấc mơ lấp đi, bởi những gì tôi mơ thấy sau đó, đều thực sự tồn tại trong lịch sử. cũng vì câu nói ‘cải thổ quy lưu’ trong lịch sử, cho nên tôi không để ý chuyện người chết sống lại chống cự thổ phỉ nữa. thời điểm ‘cải thổ quy lưu’. Cũng không nhìn thấy có chi đội nào giống như vậy xuất hiện. nên tôi cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, không có căn cứ xác thực.

Nhưng tôi phát hiện mình sai rồi, nếu đúng là mơ, tôi không thể nào mơ thấy bố cục ba dọc năm ngang. Cho nên hiện tại sau khi được Trương mù xâu chuỗi lại, nhất thời có cảm giác được khai sáng! Mà sau lưng cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, nói như vậy, quê hương của ông nội chính là thành Lão Ty, thợ thuật của ông, cũng là học từ tổ tiên ở thành Lão Ty. Thảo nào Lưu Tang Y nói tất cả đáp án đều cất giấu ở thành Lão Y. Hóa ra là vậy!

Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến việc chúng tôi phải vội vàng xuống núi chứ? Đột nhiên, tôi nghĩ tới đống thi thể trong địa cung, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng. Nhìn bộ dáng của Trương mù vội vã, tôi cảm thấy, suy nghĩ này rất có thể là sự thật!

Tôi đè nén suy nghĩ này xuống, thở hổn hển nói với Trương mù:

- Ý anh là, những thi thể chúng ta nhìn thấy trong địa cung, đều là tộc nhân của thành Lão Ty năm đó tham gia chống cự đám thổ phi?

Trương mù nói:

- Đây là giải thích duy nhất, chứ không vì sao lại có nhiều thi thể trong địa cung thế? nếu tôi đoán không sai, nhất định là tổ tiên thành Lão Ty đã học được phương pháp cản thi của Bạch Khởi. cho nên mới học theo vẻ ngoài của quân Tần, thành lập đội quân cương thi. Thợ thuật của ông nội cậu, chắc chắn là học từ thành Lão Ty. Không đúng, phải nói là, quê hương của ông nội cậu, chính là thành Lão Ty!

Quả nhiên, suy nghĩ của tôi và Trương mù giống nhau, nhưng càng là như vậy, lòng tôi lại càng sợ hãi.

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ đó. sau khi ‘cải thổ quy lưu’, có một đoàn người trong thành Lão Ty đã chạy thoát ra ngoài, đám người này có lẽ là những người thành lập lên thôn Vương gia. Cũng chính là thôn Bành gia. Trải qua một quá trình phát triển, có một người mang họ khác xuất hiện, chính là Vương Nông Hữu.

Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì đến việc ông nội học thợ thuật từ thành Lão Ty?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu có từng nghĩ, thôn Bành gia chính là hậu duệ của thành Lão Ty, di chuyển đến khu vực xa xôi đó. thành Lão Ty tương đương như hoàng đế, hậu duệ của những người này, nhất là trưởng thôn, vì sao phải gả con gái mình cho người ngoài họ? với thói quen của người chỗ cậu, cậu nghĩ xem, có khả năng này không?

ngay mới đầu tôi vẫn chưa thể bắt kịp lối suy nghĩ của Trương mù.nhưng trong ấn tượng của tôi, ở nông thôn vô cùng coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối, còn nghiêm trọng hơn so với thành phố lớn, hơn nữa, nếu là một người khác họ. tuyệt đối không được ở rể, bởi vì sẽ bị người ta chê cười chỉ trỏ. Cho nên, bố mẹ tôi không mang họ Vương, vợ chồng bác cả cũng không phải họ Vương.

Về phần bác hai, bác lấy vợ trên thành phố, cũng không phải họ Vương. Những năm gần đây, nhà chúng tôi vẫn bị thôn Vương gia chèn ép, nếu không phải ông nội lấy khuôn mặt tươi cười đối đãi với người ngoài, cũng không biết sẽ như thế nào nữa, cho nên gả con gái cho một người khác họ, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Trương mù nói:

- Không chỉ có thôn nhà cậu, thôn nhà tôi, thậm chí thôn làng ở khắp cả nước, trên cơ bản đều có tập tục này, vì vậy, cậu nghĩ xem, vì sao năm đó Vương Nông Hữu có thể đi ngược lại với tập tục, cưới được con gái trưởng thôn?

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Trương mù nói:

- Vẫn còn một điểm, luôn bị chúng ta bỏ qua!

Tôi hỏi, điểm nào?

Trương mù nói:

- Thời gian, thời gian không thích hợp, Vương Nông Hữu nhiều nhất cũng chỉ là người khoảng ba trăm năm trước, nếu năm đó hắn thực sự giết chết hết người nhà họ Bành, vậy tôi hỏi cậu, chỉ trong hai trăm năm ngắn ngủi, hắn chỉ dựa vào thực lực của bản thân, sinh ra nhiều con cháu nhà họ Vương , tạo lên một thôn Vương gia? Chẳng lẽ hắn là lợn, một ổ có thể sinh được mười mấy đứa con?

Tôi vô cùng khiếp sợ nói:

- Ý của anh là, thôn Bành gia năm đó, không hề bị sát hại hết cả thôn? Nhưng không đúng, từ đó trở đi, bên trong gia phả không còn người nhà họ Bành nữa!

Trương mù nghe xong, chỉ đơn giản nói hai chữ:

- Đổi họ!

Tôi lắc đầu nói:

- Không thể, tư tưởng phong kiến của người nông thôn ăn sâu bén rễ. cho dù là chém đầu, cũng không thể khiến bọn họ đổi họ!

Trương mù nói:

- Nếu như đổi họ có thể giúp bọn họ khôi phục lại huy hoàng năm đó thì sao?

Tôi hỏi:

- Là như nào?

- Cậu còn nhớ trong giấc mơ của mình, cậu thấy Vương Nông Hữu thường xuyên dùng lá cọ làm quạt hương bồ không?

Tôi nói, nhớ.

Trương mù nói:

- Ông nội cậu có một cây quạt hương bồ, hắn cũng có một cây, còn chưa hiểu ra sao? chứng minh Vương Nông Hữu và ông nội cậu cùng một dòng dõi, đều là thợ cản thi! Hơn nữa, thợ thuật của hai người họ, đều học từ thành Lão Ty!

Thì ra là thế, Trương mù nói thợ thuật của ông nội học được từ thành Lão Ty, là vì làm nền cho nơi này.

Đúng lúc này, Trương mù đột nhiên thét lớn:

- Tông môn nhà nó nữa, cuối cùng tôi cũng hiểu mệnh cục chín chữ : ‘Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống’ có nghĩa là gì rồi! thì ra là thế, con mẹ nó thì ra là thế!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.