Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể đào mộ!

Phiên bản Dịch · 1906 chữ

Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy Trương mù nói như vậy, trước và sau còn chưa đến nửa tiếng. có thể thấy chuyện này quả thật nghiêm trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Trương mù ---- theo tôi thấy, Trương mù vẫn luôn trong trạng thái bình tĩnh không gợn sóng không sợ hãi. Kể cả là lúc ông nội anh ta qua đời, cũng giữ được bình tĩnh, cảm xúc không thay đổi quá nhiều.

Trương mù nói:

- Chuyện này phải nói từ Vương Nông Hữu, Vương Nông Hữu học được thợ thuật cản thi liền nói với người cả thôn Bành gia. Chắc là sau khi ‘cải thổ quy lưu’ thợ thuật này đã thất truyền, bằng không quân Thanh không thể thành công thực hiện việc ‘cải thổ quy lưu’. Vì vậy, hiện tại xuất hiện một người biết thợ thuật này, cậu nói xem, người thôn Bành gia có lý do gì không cung phụng hắn trở thành trưởng thôn? Càng không có lý do gì không để hắn dẫn dắt mọi người thành lập lại một vương triều ---- năm đó Bạch Khởi có đội quân mấy trăm vạn đại quân, Vương Nông Hữu cũng có. Thế nên, mọi người tranh nhau đổi họ.

Tôi nói:

- Nếu hòa bình như vậy, vì sao Vương Nông Hữu còn muốn giết Bành Cảnh Toại?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, chúng ta đều sai rồi, Bành Cảnh Toại không phải bị Vương Nông Hữu giết!

Tôi chấn động, vậy chẳng lẽ những phỏng đoán trước kia về Lưu Tang Y đều là sai lầm?

Trương mù nói tiếp:

- Chuyện về Lưu Tang Y không sai, Bành Cảnh Toại tùy rằng không phải do Vương Nông Hữu giết, nhưng vẫn có liên quan đến hắn. nếu tôi đoán không sai, khi đưa ra yêu cầu tất cả mọi người phải đổi họ, Vương Nông Hữu cũng không muốn làm vậy, nhưng nhóm thôn dân không đồng ý , cho nên, Bành Cảnh Toại, hẳn là bị người của cả thôn Bành gia giết! bởi vậy mới có ‘Địa Sát Hướng Nguyệt’ sau này!

Tôi lại khiếp sợ lần nữa, nói:

- Bọn họ vì sao phải làm vậy?

Trương mù thở dài một tiếng:

- Tông môn nhà cậu, đều là lợi ích làm mù mắt! Bọn họ làm như vậy, để buộc Vương Nông Hữu tạo phản! lấy lại được thành Lão Ty! Nhưng Vương Nông Hữu biết năng lực mình đến đâu, hắn không có cái mệnh đó, nên muốn mượn mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng để thu thập khí vận, đợi cho sau này trở mình. Vốn tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, đáng tiếc lại bị ông nội cậu phá. Đây cũng là lý do vì sao ông nội cậu nhất định muốn chôn ở chỗ đó ---- mi muốn trở mình có phải không? ông đè lên trên đầu mi, xem mi trở mình kiểu gì!

Nghe đến đó, tôi có cảm giác chỉ số IQ của mình đã không đủ dùng. sự tình biến đổi bất ngờ, tôi tưởng mình đã hiểu rõ được chuyện trong thôn rồi, nhưng hiện tại mới phát hiện, hóa ra những gì đã hiểu, chỉ là phiến diện, tôi hoàn toàn xem nhẹ manh mối thời gian. Thời gian hai trăm năm, không đủ để tạo ra một thôn Vương gia. Huống chi, Vương Nông Hữu còn chết sớm như vậy.

Sự tình tuy rằng hết lần này đến lần khác rẽ hướng, nhưng mặc kệ như thế nào, tất cả, cuối cùng cũng được phơi bày, cơ mà, cái đó liên quan gì với ‘mệnh cục chín chữ’?

Trương mù chửi ầm lên:

- Sao cậu không ngu chết đi? Tôi hỏi cậu, nếu Vương Nông Hữu biết thợ thuật cản thi, vậy sư phụ ông ta đâu? Chẳng lẽ không biết?

Tôi hỏi:

- Vậy sư phụ Vương Nông Hữu là ai?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn thấy rồi còn gì? lẽ nào vẫn chưa hiểu?

Tôi nói:

- Tôi nhìn thấy bao giờ?

- Cỗ quan tài bên trong địa cung! Chủ nhân của cỗ quan tài, chính là sư phụ của Vương Nông Hữu và ông nội cậu!

Những lời này của Trương mù khiến tôi đứng hình mất 5 giây ---- một người chết, còn có thể trở thành sư phụ của người khác, cái này cũng quá không phù hợp với tự nhiên rồi đi? Nhưng, vừa nghĩ đến những chuyện đã từng trải qua, thì làm gì có chuyện nào phù hợp với lẽ thường?

Tôi hỏi:

- Nếu gã đã chết, vì sao còn dạy được thợ thuật cho Vương Nông Hữu và ông nội tôi?

Trương mù đáp:

- Bởi vì gã muốn đổi đời! Cái này cũng có thể lý giải vì sao sau khi ‘cải thổ quy lưu’, đoàn người nhà họ Bành lại chọn vị trí núi Mũi Voi thành lập thôn, nhất định cũng là do tên trong quan tài chỉ định. Cho nên hai trăm năm trước gã dạy Vương Nông Hữu, phái hắn tới thôn Vương gia tổ chức đội ngũ trở mình đổi đời. Nhưng Vương Nông Hữu lại không làm như vậy. mà chôn chính mình vào trong mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng.

Anh ta dừng một chút tiếp tục nói:

- Chưa đợi được Vương Nông Hữu, gã lại dạy ông nội cậu, ông nội cậu và Vương Nông Hữu có lẽ đều là người ở thành Lão Ty. Trong lúc vô tình đi vào bên trong Thổ Ty Vương Mộ. mới học được thợ thuật. nhưng gã trong quan tài không ngờ, dã tâm của ông nội cậu còn lớn hơn gã. không chỉ học được thợ thuật, còn lừa gã nói ra được bí mật của bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao --- chuông trấn hồn.

Nghe đến đây, tôi cắt ngang:

- Không đúng, vừa nãy anh mới nói chuông trấn hồn là cướp lấy từ trong tay gã mãi không chết. sao bây giờ lại nói là lừa được từ trong miệng người nằm trong quan tài?

Trương mù nói:

- Cậu ngốc à, là trình tự thời gian trước sau. Lúc ông nội cậu đối phó gã mãi không chết, là sáu mươi năm trước. lúc đó, ông nội cậu đã trở thành người dẫn đầu của hai đợt liên tiếp rồi. nếu ông nội cậu không học được thợ thuật bên trong chuông trấn hồn, ông ấy có bản lĩnh này sao? ông ấy có thể cướp được chuông trấn hồn trong tay gã mãi không chết sao? một cái hồn tôi còn đánh không lại, vậy mà trước lúc ông nội cậu học được thợ thuật bên trong chuông trấn hồn, đã có thể đánh thắng ba hồn của hắn? căn bản không thể!

Quả thật như thế, lúc trước tôi đã thấy sai sai, ông nội nếu không có chuông trấn hồn, vì sao đấu được với gã mãi không chết? tuy rằng cũng thấy kì lạ, nhưng không suy nghĩ sâu xa. Không ngờ lối suy nghĩ của Trương mù lại kín kẽ như thế. thật sự đã đạt đến trình độ thủng đâu vá đó. tôi chỉ có thể nói, không thể không phục!

Anh ta tiếp tục nói:

- Cho nên, có lẽ là sau khi ông nội cậu học được thêm nhiều thợ thuật từ trong chuông trấn hồn, lại đem chuông trấn hồn đi nơi xa, sau đó đối phó gã mãi không chết, còn đoán chắc hắn sẽ đến đây tìm chuông trấn hồn, bởi vì chuông trấn hồn là ‘lá bùa bảo mệnh’ của những người có hồn phách không đầy đủ.

Nghe đến đó, tôi cứ cảm thấy là lạ, tôi nhớ ông nội nói lúc nào tôi cũng phải đeo chuông trấn hồn, trong chuyện này, liệu có liên quan gì không ta?

Tôi còn chưa kịp hỏi, Trương mù lại tiếp tục phân tích:

- Nhưng gã mãi không chết không thể ngờ rằng, chuông trấn hồn đã bị ông nội cậu đặt sẵn cấm chế rồi. những người khác căn bản không thể dùng, cho nên gã mãi không chết đã trúng kế của ông nội cậu, cái tông môn nhà nó, từng khâu từng khâu một, giữa lúc đó không hề xuất hiện sai sót, tôi đoán, cũng chỉ có ông nội cậu Lạc Triều Đình mới làm được! thằng ngốc, chuyện tôi chuẩn bị nói đây, chính là về ‘mệnh cục chín chữ’ cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi!

Vừa nghe đến ‘mệnh cục chín chữ’, trái tim lập tức nhảy dựng lên, lại nghĩ đến mấy suy nghĩ trong đầu lúc trước, tôi cố gắng kìm nén sợ hãi, nói:

- Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, anh nói đi.

Anh ta nói một câu:

- Thổ Ty Vương Mộ, không thể đào!

Mặc dù tôi không nhìn thấy sắc mặt anh ta, nhưng tôi biết, vẻ mặt của anh ta nhất định là hết sức nghiêm túc, anh ta bảo Thổ Ty Vương Mộ không thể đào, vậy nghĩa là không thể cứu Lăng Giáng? Tôi vội vàng hỏi:

- Vì sao?

Anh ta hít sâu một hơi, nói:

- Vương bát trở mình, làm hoàng đế!

Chuyện này lúc ở dưới mộ chúng tôi đã hiểu, vương bát chính là thiên tuế, xoay người là vạn tuế. Đương nhiên cũng là hoàng đế. Quả nhiên, tôi và Trương mù nghĩ giống nhau, thực ra tôi đã sớm nghĩ tới điểm này, nhưng mà vẫn không dám thừa nhận!

Lúc này, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, tôi biết, cậu đã đoán ra rồi, nhưng cậu không muốn thừa nhận mà thôi, cậu đừng quên, bên trong địa cung có rất nhiều thi thể! người bên trong quan tài, lại là sư phụ của ông nội cậu và Vương Nông Hữu, thợ thuật mà gã nắm giữ, không ít hơn so với ông nội cậu, lại liên hệ đến mục đích gã dạy thợ thuật cho hai người họ, chính là vì vương bát trở mình làm hoàng đế!

- Nếu mở cỗ quan tài kia ra, cậu cảm thấy, không có người như ông nội cậu trên đời, ai ngăn được gã? ngay cả cái gã mãi không chết cỡ như Tưởng Viễn Chí cũng sợ hãi chính chủ nằm trong quan tài. Cậu cảm thấy, chỉ dựa vào tôi và cái đám thợ nhân càng ngày càng yếu kia, có thể hàng phục gã ư? Hoàn toàn không có khả năng! Bởi vậy mới phải lấy máu của Lăng Giáng, đi phong lại cỗ quan tài kia, đây chính là ‘Lăng Giáng chết’ trong ‘mệnh cục chín chữ’!

Quả nhiên là như thế này! Quả nhiên là như thế này! lúc trước trong lòng tôi luôn sợ hãi kết cục này, cũng một mực cầu nguyện Trương mù đừng nói ra kết quả đó. chỉ là, chuyện tôi lo lắng vẫn xảy ra. Tôi cảm giác được trái tim mình sắp nổ tung. Cả thế giới không còn sinh khí! Có một khoảnh khắc, tôi muốn trực tiếp nhảy từ sườn núi này xuống. như vậy, tôi cũng không phải chịu nỗi đau vô biên vô bờ.

Đúng lúc này, Trương mù lại nói:

- Với lại, thằng ngốc, nếu tôi đoán không sai, cái chết của bà nội và ông bác cậu, rất có thể cũng là bởi vì như vậy!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.