Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba thôn Vương gia

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

Tôi biết ‘thủ đoạn độc ác’ trong miệng Trương mù có ý là gì. nhất định là một dao đoạt mệnh tôi, nói thật, nghe anh ta nói thế, trong lòng tôi cũng không gợn sóng nhiều, ngược lại, còn cảm thấy vốn nên như vậy, bởi vì đối với tôi mà nói, như thế cũng là một cách giải thoát.

Chỉ là, Lăng Giáng chết rồi, vậy trong thời gian còn lại của mình, tôi phải mau chóng hộ tống Trương mù ra ngoài, theo lý mà nói, tôi vốn không có nhiều bản lĩnh, nhìn tình hình trước mắt, ít nhất tôi cũng có thể giúp anh ta chắn một chút những âm thi này --- dù sao tôi đã không có thuốc chữa, tiếp xúc thêm vài lần nữa cũng chẳng sao, đâm lao thì phải theo lao.

Lúc này, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, không sao đâu, đây chỉ là phương án xấu nhất. cậu yên tâm. Nhất định sẽ có cách đưa cậu ra ngoài.

Tôi gật đầu, không có ý kiến gì. có điều trong lòng lại thầm nghĩ, Trương mù, anh cũng yên tâm, tôi không có bản lĩnh lớn, nhưng giúp anh chắn âm thi thì có thể.

Đương nhiên, cái tư tưởng cam chịu này nhất định không thể nói cho Trương mù nghe, bằng không, kiểu gì cũng bị ăn chửi.

Trương mù liếc nhìn ngón tay tôi, nói:

- Xem ra hiện tại không thể không đi vào rồi.

Tôi gật đầu:

- Vào thôi, người của đội khảo cổ còn bên trong, anh là thợ nhân, nhìn thấy rồi, nếu không đi cứu bọn họ, anh sẽ dính nhân quả của bọn họ, đợi tới thời điểm ‘vận hạn’ lần sau, anh càng thêm nguy hiểm. cứu thêm một người, nhân quả của anh ít đi một tí.

Tôi nói xong, Trương mù nghi hoặc nhìn tôi nói:

- Thằng ngốc, cậu từ khi nào lại biết nghĩ trước nghĩ sau thế? nhưng tôi cũng nói thật, người trong đội khảo cổ, tôi không quen ai cả, cứu hay không cũng chẳng sao, cho dù dính nhân quả, tôi còn phải sợ nhân quả này sao?

Quen biết với Trương mù đã lâu, cho tới bây giờ chưa nghe thấy qua anh ta nói những lời mùi mẫn. anh ta cũng không phải người như thế. nhưng, lúc nghe anh ta nói vậy, tôi vẫn có chút cảm động, bởi vì nguyên nhân anh ta không đi cứu người khác, là vì muốn nắm chặt thời gian cứu tôi.

Tôi nhớ, ngày trước không cần biết là Trần tiên sinh, Lăng Giáng hay Trương mù, bọn họ đều nói, thợ nhân nếu thấy chết mà không cứu, nhân quả dính phải sẽ tăng lên gấp bội, cho nên có rất nhiều thợ nhân cả đời chỉ muốn trốn trong thâm sơn cùng cốc, không để bất cứ thứ gì đụng chạm đến bọn họ.

Tôi nghĩ, một người trọng tình cảm như Trương mù về sau mặc kệ là cưới ai, thì người con gái kia thật có phúc. Tôi và Lăng Giáng nếu ở trên dương gian không tạo ra được một gia đình hạnh phúc, vậy xuống âm phủ cũng được, đến lúc đó chỉ hy vọng Trương mù bỏ được cái tính cà lơ phất phơ. Tìm một cô gái tốt, kết hôn sinh con, yên bình sống hết nửa đời sau, không cần phải lăn lội trong chốn thợ nhân.

Anh ta đã trở thành người dẫn đầu, coi như đã bước lên đỉnh cao. Có thể dừng lại đúng lúc rồi. sau này dù có muốn chém gió với con cháu, cũng có đủ ‘vốn liếng’. không biết anh ta có thể thuận lợi rời khỏi thôn Trương gia, tìm một người khác họ, từ nay về sau rời xa thôn Trương gia hay không. ---- đến giây phút này tôi mới hiểu, vì sao bao nhiêu năm nay, Trương mù vừa nhiều tiền, còn đẹp trai, lại còn đi xe HUMMER, nhưng lại không có bạn gái, hóa ra là vì kiếp nạn của thôn Trương gia, anh ta không muốn gây họa cho các cô gái, cho nên tình nguyện ‘ở giá’ cả đời.

Tôi, Trương mù, Lăng Giáng đều không ai được sống một cuộc đời tự tại. tất cả đều nằm trong sắp xếp của người thế hệ trước, từng bước từng bước, rập khuôn theo mẫu, sống cực kỳ uất ức!

Đang nghĩ ngợi, Trương mù đột nhiên vỗ tay lên vai tôi, lúc này tôi mới phục hồi tinh thần, Trương mù nói:

- Chưa nghe nói qua thi khí của âm thi có thể khiến con người thất thần, thằng ngốc này, tôi gọi cậu nửa ngày cậu cũng không nghe thấy hở?

Tôi nói:

- Vừa rồi đúng là không nghe thấy.

Anh ta đánh giá tôi cao thấp một lượt, đặc biệt nhìn hai bả vai tôi, sau đó lấy ra một ngọn đèn dầu, dùng thủ pháp đặc thù châm lên, chỉ thấy ngón tay anh ta kẹp lại, lấy từ bấc đèn ra một đốm lửa. ném lên vai phải tôi, tôi nghe thấy ‘phừng’ một tiếng, thật giống như lửa được thêm dầu ---- vai phải tôi, cũng chính là cái tay bị trúng thi khí.

Có lẽ là thi khí đã ép lên minh hỏa trên vai tôi, nên Trương mù mới làm vậy.

Làm xong hết thảy, Trương mù đưa đèn dầu cho tôi, nói:

- Cầm đi, đừng làm mất.

Tôi nói:

- Vừa rồi anh gọi tôi làm gì?

Anh ta nói:

- Lúc nãy nói rồi, bức tường này cắm từ trên xuống, cậu đã hiểu chưa?

Tôi gật đầu:

- Bởi vì dưới chân tường có khe hở.

Tôi vừa nói xong, ánh mắt Trương mù hiện lên tia sáng, vội vàng hỏi:

- Rồi sao?

Tôi nói:

- bởi vì phía dưới có khe hở, đã nói lên rằng bức tường không có khả năng từ mặt đất dâng lên cao. Mà nếu cắm từ trái qua phải, đều sẽ tiếp xúc một ít với mặt đất, khiến mặt đất chấn động, dù chấn động rất nhỏ, tôi không cảm giác được, nhưng anh nhất định cảm giác được. chứng minh, bức tường này không thể xuất hiện từ dưới đất và hai bên sườn, bởi vì không có điểm chịu lực. cho dù có là cơ quan xảo diệu, cũng không làm được.

Trương mù gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói:

- Bây giờ thì tôi biết rồi, quả nhiên là do linh hồn của gã kia trong người cậu, gây ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của cậu, thời điểm linh hồn đó chưa bị thương, có một vài vấn đề đơn giản cậu cũng không hiểu, hiện tại, một vấn đề phức tạp như vậy, mà cậu cũng có thể hiểu ra. Sớm biết thế này, tôi đã đả thương hắn từ lâu.

( đó đó, tại hạ đã nói bé Tiểu Dương ngốc nghếch là có lý do mờ !!! )

Tôi rất là khinh thường lườm Trương mù, khẽ nói thầm một câu:

- Nếu là ngày trước, anh cũng chẳng biết trong người tôi còn một hồn khác.

Tai của Trương mù rất thính, tuy rằng nói nhỏ, vẫn bị anh ta nghe thấy, nghe xong, anh ta lại ‘bất thường’ không mắng tôi, chỉ cười đáp một câu:

- Được lắm, bây giờ biết chống đối tôi rồi.

Nghe nói như thế, tôi vô cùng hoài nghi Trương mù liệu có phải là kiểu ngươi có khuynh hướng thích bị ngược đãi hay không, vừa nghĩ đến cảnh tượng Trương mù bị một cô gái cầm roi da trói trên giường, tôi sợ tới mức giật cả mình, vội vàng nói sang chuyện khác:

- Làm rõ bức tường này có phải cắm xuống từ bên trên hay không, có ích gì à?

Trương mù nói:

- Chỗ có ích chính là lát nữa chúng ta đi lên phía trước, phải chú ý đầu mình một chút, bằng không lúc đi đến nửa đường, lại bị tường đá nện trúng đầu, cậu sống nổi không?

Tôi gật đầu, lời Trương mù nói rất có đạo lý nha!

Trương mù vẫn đi đằng trước, mới đi theo được vài bước, tôi liền biết vì sao Trương mù nói phía trước chính là thôn Vương gia, một là đường đi quá giống đường tiến và thôn Vương gia, nhưng trên thế giới này đường giống nhau đâu ít? Nhưng điểm thứ hai, tôi không thể tìm ra được lý do để giải thích, đó là đi lên trước không được bao lâu, liền nhìn thấy bên trái con đường, đặt một cái bát nước và chiếc đũa!

Nếu là chiếc đũa bát nước bình thường, có lẽ còn có thể giải thích rất có thể của thợ vàng mã khác bố trí. Nhưng lúc đi đến trước cái đũa trong bát, phát hiện đã đổ xuống, mà phương hướng chỉ, giống hệt lần chúng tôi ở bên ngoài thôn Vương gia, quan trọng nhất là, mặt đất hai bên chiếc bát, một bên sáng ngời, một bên hắc ám, dù có đèn pin chiếu vào, cũng vẫn như thế.

Địa Sát Hướng Nguyệt!

Trong đầu tôi hiện ra bốn chữ khủng bố này!

Trương mù nói:

- Cho nên hiện tại cậu đã biết vì sao tôi muốn quay về chưa? Địa Sát Hướng Nguyệt lần đầu tiên còn có thể phá giải, nếu lại thêm một lần, cậu đảm bảo vẫn còn một ao nước để tôi đựng sát khí? Có điều xem ra, đã không còn đường lui, cứ đi vào trong xem sao.

Đi qua chiếc đũa bát nước, không bao lâu sau, cảnh tượng trước mắt sáng bừng, lúc trước tôi cứ nghĩ, địa cung mới là nơi rộng lớn nhất trong Thổ Ty Vương Mộ. nhưng hiện tại nhìn thấy nơi này, tôi mới biết mình sai rồi, cảnh tưởng trước mắt, mới là tạo hóa của đất trời!

Tôi và Trương mù quét đèn pin qua xem, ánh đèn bắn đi, nhưng không có điểm cuối, trên đỉnh đầu là một vầng trăng máu sáng trưng, cách đó không xa là sân nhà thợ xây Trần. còn có thông đạo nhỏ xuyên khắp từ đầu đến cuối thôn. Tất cả mọi thứ, rõ ràng chính là thôn Vương gia thứ hai.

Lúc tôi đang kinh hãi tới mức rụng rời chân tay, Trương mù đột nhiên nói:

- Thằng ngốc, sai rồi, không phải thôn Vương gia thứ hai, có lẽ là thôn Vương gia thứ ba! Cậu đừng quên, bố cục ở trường học cũng là một thôn Vương gia!

Nói đến đây, sắc mặt Trương mù sửng sốt, sau đó quỳ bệt xuống đất, miệng thều thào độc thoại:

- Tông môn nhà nó, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bố cục ở ba nơi đều giống nhau rồi, thủ đoạn khủng khiếp như vậy, thật đúng là tông môn nhà nó, Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.