Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sân nhà bên trong cánh cửa

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Thấy Trương mù đờ đẫn quỳ dưới đất thều thào, nói thật, tôi quả thực đã bị dọa. trong ấn tượng của tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Trương mù đều giữ được vẻ trấn tĩnh. Dường như trên thế gian này không có bất cứ chuyện gì khiến anh ta mất khống chế. Nhưng khi nhìn thấy anh ta như vậy, tôi cũng sững sờ, hoàn toàn không biết phải nghĩ thế nào.

Một lát sau, tôi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, chạy đến hỏi Trương mù:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Bố cục của trường học và thôn Vương gia giống nhau tôi biết. nơi này nhìn giống thôn Vương gia, tôi cũng biết. nhưng ba nơi này rốt cuộc có liên quan gì với nhau, tôi lại không biết chút gì. tôi nhiều lắm chỉ biết cả ba nơi đều có một cỗ quan tài. Trong quan tài là một gã rất cao siêu, chẳng lẽ, ba nơi sở dĩ đều giống nhau, là vì muốn trấn áp ba cỗ thi thể trong quan tài? Nhưng nhìn bộ dạng của Trương mù, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.

Trương mù nghe tôi nói xong, tiếp tục ngồi dưới đất, nói với tôi:

- Chắc không phải cậu cho rằng ba thôn Vương gia là vì trấn áp thi thể trong quan tài đó chứ?

Nghe nói như thế, tôi sửng sốt, quả nhiên Trương mù vẫn luôn lợi hại. kĩ năng chỉ liếc mắt là nhìn thấu tâm tư người khác, thật khiến người bên cạnh ngưỡng mộ không thôi, dù đã ở bên anh ta lâu, nhưng vẫn chưa học được, ngược lại, còn lần nào cũng bị anh ta đoán trúng.

Tôi nói;

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Anh ta cười khổ một tiếng, sau đó lắc đầu:

- Nếu như đơn giản như vậy, mấy người thế hệ trước không thể tốn nhiều tâm tư đến thế.

Tôi hỏi:

- Rốt cuộc là thế nào, có thể dọa anh thành thế này?

Trương mù vẫn lắc đầu nói:

- Tôi không phải bị dọa, mà là bội phục! thằng ngốc, cậu có biết thế nào là bội phục không? khái niệm hoàn toàn khác với bị dọa!

Tôi biết Trương mù là một người rất coi trọng mặt mũi, vì thế tôi vội vàng chữa lại:

- Rốt cuộc là chuyện gì? khiến anh bội phục đến mức quỳ xuống đất?

Trương mù đứng lên, nhìn tôi, hít sâu một hơi, tôi còn đang cho rằng anh ta chuẩn bị nói, không ngờ, anh ta lại thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu:

- Lúc này vẫn chưa thể nói rõ, vào trong đi, chờ một lát nữa cậu sẽ hiểu.

Tôi biết, đây lại là thủ đoạn quen dùng của Trương mù, rất nhiều chuyện, anh ta không muốn giải thích quá nhiều. mà bảo tôi tự nhìn, tự nghĩ. Nếu thực sự không hiểu, anh ta mới nhắc nhở một câu vào lúc mấu chốt, giúp tôi gỡ bỏ được nút thắt, tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, lần này, cũng không ngoại lệ.

Trương mù đi đằng trước, tôi đi sau anh ta khoảng cách nửa thân người. lúc đến nhà thợ xây Trần, Trương mù đứng bất động, anh ta chỉ vào trong sân nhà thợ xây Trần nói:

- Cậu đẩy cửa ra xem đi.

Tôi không hiểu anh ta đang định làm gì, nhưng vẫn làm theo y lời đẩy cửa ra.

Trước lúc đẩy cửa, trong đầu tôi có hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ. Còn chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng, giây phút mở cửa ra, tôi vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. dưới ánh đèn pin cùng ánh sáng của vầng trăng máu trên đầu đổ xuống, tôi thấy rõ, thợ xây Trần đang quỳ gối trong sân!

Tôi sợ hãi thét ‘a’ một tiếng, vội vàng đóng cửa lại, sau đó chạy ra sau lưng Trương mù, sợ kinh động đến thợ xây Trần trong sân. Vì thế tôi nhỏ giọng nói với Trương mù:

- Chuyện này là sao? thợ xây Trần không phải đã chết rồi ư? Vì sao còn xuất hiện trong sân? Vừa rồi có phải tôi hoa mắt không?

Trương mù xua xua tay, nhưng không trả lời tôi, mà nói:

- Cậu lại đẩy cửa ra nhìn đi.

Tôi bán tín bán nghi nhìn Trương mù,nghĩ thầm, vừa rồi bởi vì nhanh tay nhanh mắt, mới gần như chỉ trong nháy mắt đã đóng cửa lại, rất có thể không bị thợ xây Trần phát hiện, nếu bây giờ lại đi mở cửa, bị chú ấy phát hiện thì phải làm sao đây? ---- tôi từng bị ‘Vương Nhị Cẩu’ cầm dao chém, hiện tại vẫn còn sợ, nhưng thấy Trương mù cũng ở đây, trong lòng bình ổn hơn nhiều, thầm nghĩ, chết thì chết, dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Tôi dè dặt đẩy cửa sân ra, lúc này, hai mắt tôi trợn lớn, thợ xây Trần vừa rồi còn quỳ dưới đất, lúc này đã nằm bò ra, hai tay chấp vào nhau giơ lên phía trước, bày ra tư thế ‘Ngũ Thể Đầu Địa’ tiêu chuẩn.

Tôi lại lần nữa kinh sợ một phen, nếu thợ xây Trần còn quỳ, vậy tôi có thể lý giải chú ấy chẳng qua chỉ là một cỗ thi thể, nhưng,hiện tại chú ấy đã động đậy! cái này nhất định không đơn giản là một cỗ thi thể, mà là một xác sống có thể cử động. hơn nữa, rất còn thể chính là âm thi!

Tôi lại hấp tấp đóng chặt cửa, còn nhỏ giọng nói với Trương mù:

- Rất có thể là âm thi, anh chạy đi, ngộ nhỡ bị đụng phải, là đi đời nhà ma đóoooooo!

Nhưng Trương mù vẫn lắc đầu, nói:

- Cậu lại mở cửa ra nhìn đi.

Nghe đến đó, tôi bực bội mắng:

- Trương mù, anh không muốn sống nữa hở! đã là lúc nào rồi còn nhìn cái gì mà nhìn? Lẽ nào nhìn còn giúp chú ấy sống lại?

Lời này nói xong, tôi cảnh giác nhìn cửa sân, chỉ cần thợ xây Trần mở cửa ra, tôi lập tức ôm chú ấy vọt vào sân, bất luận thế nào cũng phải ngăn chú ấy lại, để Trương mù chạy thoát.

Nhưng Trương mù không nóng không lạnh nói:

- Tôi khuyên cậu vẫn nên mở cửa sân ra xem thì tốt hơn.

Nhìn bộ dáng của Trương mù, không giống đang nói giỡn, cũng không giống đang chờ chết. vì thế tôi lại mở cửa ra, lần này, xuất hiện trước mắt tôi không chỉ có một mình thợ xây Trần, còn có hai người khác, một người trong đó là Vương Nhị Cẩu, một người còn lại không ngờ là ông nội tôi!? thợ xây Trần và Vương Nhị Cẩu mỗi người quỳ gối ở hai bên người ông nội, trong tay ông nội cầm một cái roi mây, hình như đang trừng phạt bọn họ.

Vì sao động tác của thợ xây Trần lại thay đổi? vì sao ông nội tôi cũng ở đây? Vương Nhị Cẩu??? con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? chẳng lẽ, những người đã chết, đều sẽ tới đây?

Tôi xoay người nhìn Trương mù, Trương mù nói:

- Đóng cửa vào, lại mở ra, thử vài lần đi.

Thế là tôi bèn lặp lại động tác đóng mở cửa, cứ mỗi lần mở cửa ra, cảnh tượng trong sân đều không giống nhau!

Chờ tới khi tôi đóng cửa lại, Trương mù nói:

- Có phải cảm thấy rất thần kỳ không?

Tôi gật đầu, hỏi:

- Thế này là sao?

Anh ta đáp:

- Cậu nghĩ xem, nếu ông nội cậu không chết, thợ xây Trần có phải cũng không chết, Vương Nhị Cẩu cũng không chết đúng không? hơn nữa hai người họ, có thể đều là đồ đệ của ông nội cậu?

Tôi nghĩ ngợi, thợ xây Trần và Vương Nhị Cẩu đều học giấu trời qua sông từ chỗ ông nội, hẳn cũng được xem là đồ đệ của ông.

Trương mù nói:

- Cảnh tượng cậu vừa nhìn thấy bên trong, có phải là hình ảnh hai người bọn họ quỳ gối trước mặt ông nội cậu không. đây là ông nội cậu đang dạy đồ đệ, nếu ông nội cậu không chết, vậy cảnh tượng vừa rồi, đều rất có thể sẽ xảy ra.

Anh ta nói:

- Thần kỳ hơn vẫn còn ở phía sau, đi tiếp nào.

Tôi đi theo Trương mù đến nhà Vương Minh Tuyên. Sau khi đẩy cửa ra, tôi thấy Vương Minh Tuyên đang cầm cái bào làm quan tài, mà cỗ quan tài này, nhìn qua giống hệt quan tài của ông nội!

Kế tiếp, Trương mù dẫn tôi đi về phía nhà tôi, thực ra tôi đã sớm đoán ra sẽ có giờ phút này, nhưng đợi đến khi thực sự đứng trước cửa nhà mình, tôi lại do dự không dám mở cửa. Trương mù cũng không thúc giục, chỉ đứng im lặng một bên chờ, để cho tôi tự quyết định.

Quả thật là tôi do dự, nhưng nhìn thấy giấy trắng trên tay đã biến thành màu đỏ thẫm. tôi liền không chút do dự đẩy cửa sân ra, tôi thấy bố mẹ và ông nội đều đang ngồi trong sân tách hạt ngô, tôi đóng mở cửa lần nữa, lặp lại nhiều lần, cảnh tượng liên tục thay đổi, chỉ là, không hề có thân ảnh của tôi.

Tôi cất tiếng nói có chút run rẩy hỏi Trương mù:

- Vì sao lại không có tôi?

Trương mù nhìn tôi, giọng nói hơi thê lương:

- Cậu không phải vẫn đang đứng ngoài cửa nhìn sao, vì sao không vào trong sân đi?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.