Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người trông giữ giấc mơ

Phiên bản Dịch · 1977 chữ

Tôi thấy rõ, phía sau lưng hắn, là một bề mặt bằng phẳng, ban đầu tôi còn tưởng rằng đã đến nhầm nơi, bởi vì tôi nhớ lần trước đến địa cung, nơi này là những hố sâu hình quạt, bên trong hố, là vô số thi thể đứng thẳng tắp.

Nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được, nơi này chính là nơi lần trước chúng tôi đến. bởi vì nơi bằng phẳng sau lưng Tưởng Viễn Chí không phải là đất, mà là mặt nước ----- những cái hố hình quạt, đã bị chìm trong nước! mà nước trong đó, có lẽ chính là nước sông đã khiến vương bát trở mình.

Khi nghe thấy Trương mù nói ba chữ ‘Câu Sinh Hồn’. tôi đã nghĩ ngay tới chuyện xảy ra ở kí túc xá. Sau đó lại nhìn thấy Tưởng Viễn Chí đứng ở phía đối diện, càng lần nữa chứng minh Tưởng Viễn Chí chính là vị nằm trong ‘thái bình huyền quan’ dưới tầng âm bốn nhà xác. Tất cả mọi chuyện lúc trước, đều chỉ là phán đoán của Trương mù, nhưng một màn trước mắt, đã chứng thực suy đoán của anh ta.

Nhưng, việc này cũng chứng minh một điểm, hắn muốn ngả bài với chúng tôi! bằng không hắn sẽ không dễ dàng lộ diện. lúc trước mấy người chúng tôi phá hủy hang ổ của hắn dưới tầng âm bốn nhà xác. Hắn cũng không xuất hiện. lúc này đột nhiên lộ diện, càng chứng minh, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ. Nắm chắc trăm phần trăm đánh bại được Trương mù. Về phần tôi, mặc kệ đi đến đâu, cũng đều chỉ là vai diễn phụ đứng vào đội hình cho đẹp mắt.

Khi hai người chúng tôi xuất hiện ở lối vào địa cung, sắc mặt Tưởng Viễn Chí hơi sửng sốt, ánh mắt còn hiện lên một tia tinh quang, sau đó hắn chợt nhỏe miệng cười với chúng tôi nói:

- Nói thật, tao cũng không ngờ hai người chúng mày có thể thoát khỏi quỷ thôn kia.

Quỷ thôn? Tôi liếc nhìn Trương mù, Trương mù tức giận nói với tôi:

- Thiên địa nhân tam tướng, nơi đó là địa tướng, với lại người trong đó đều là ‘hóa sinh’ ra, không tồn tại thật. không phải quỷ thôn thì là gì? nếu không phải có cậu cùng đi vào, tôi rất có thể đã chết bên trong rồi.

Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng ít nhiều vẫn thấy khá may mắn – ít nhất, tôi không phải nhân vật góp vui ở khắp nơi, ngẫu nhiên cũng trợ giúp Trương mù thoát khỏi cảnh nguy hiểm!

Nhưng nghe thấy hai chữ ‘hóa sinh’ trong miệng Trương mù, tôi có chút bất ngờ. hóa sinh là từ dùng trong Phật giáo, đối với một người cực kì khinh bỉ Phật giáo như Trương mù, có thể nói ra hai chữ này, thực khiến tôi rất giật mình.

Nhưng Trương mù không quan tâm, sau khi giải thích xong, liền xắn tay áo, nhìn Tưởng Viễn Chí, nói:

- Làm sao? muốn dùng văn hay dùng võ? Tùy mày chọn lựa?

Tưởng Viễn Chí cười đoạn đáp:

- Nếu tao nhớ không nhầm, mày học ngành ngoại ngữ, mày chắc chắn có thể đấu văn với tao sao? mày chớ quên, tao còn sống lâu hơn cả ông nội mày!

Trương mù nói:

- Tao bảo tao đấu văn với mày bao giờ? Là thằng ngốc bên cạnh tao đấu với mày! Mày sống lâu, nhưng nếu so về lịch sử, mày chắc chắn thắng được nó? Không phải tao chém, chứ thằng ngốc này những cái khác đều không biết, nhưng học thuộc lòng thì rất lợi hại, lại nói, mày có chắc mày sống lâu hơn nó không ?

Lúc nói Trương mù chỉ tay vào người tôi, cứ như chuyện tôi học thuộc lòng lợi hại anh ta thấy vinh quang lắm! hơn nữa, xem ngữ khí đối thoại của hai người họ, thật sự giống đang muốn động thủ sao? tôi nhìn thế nào cũng thấy giống bạn bè cũ nhiều năm đang ôn chuyện?

Tưởng Viễn Chí gật đầu nói:

- Nói thật, nếu không phải nhìn thấy thôn Vương gia trong mộ, tao cũng không ngờ Bành Giam lại tạo ra đại mộng xuân thu, Trương Phá Lỗ, nếu tao nhớ không lầm, có lẽ đây là một thợ thuật nào đó trong truyền thuyết nhỉ?

Trương mù gật đầu:

- Đúng là thợ thuật trong truyền thuyết, thậm chí trong thập đại cấm thuật cũng không ghi lại.

Nghe đến đó, tôi đột nhiên ý thức được không đúng, nói:

- Không đúng, theo lý mà nói, ông nội tôi hẳn là biết thợ thuật đại mộng xuân thu này, bằng không, vì sao ông có thể nhìn được ra? Còn phòng thủ nghiêm ngặt?

Trương mù nghe xong, giơ tay định đập tôi, nhưng chắc là nghĩ tôi có thể đấu văn với Tưởng Viễn Chí, cho nên không đánh tôi nữa, mà tức giận nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Cho dù ông nội cậu biết đại mộng xuân thu, cậu cảm thấy ông ấy sẽ lan truyền tin tức về đại mộng xuân thu ra ngoài sao?

Quả thật, lúc ông nội tiến hành những việc này, không chỉ không công khai, thậm chí ngay cả ông cũng không quá trớn quá lộ liễu. phải thực hành thật âm thầm, không thể quá rõ ràng, nếu không sẽ bị Bành Giam nhìn ra manh mối. nói vậy, toàn bộ kế hoạch đều đổ xuống sông biển. nhưng, một người muốn thoát ra khỏi đại mộng xuân thu, giống như là muốn thoát khỏi trói buộc của đất trời, thật sự dễ dàng như vậy sao ?

Quan trọng nhất chính là, nếu ông nội tôi đã thoát ra khỏi đại mộng xuân thu, vậy thì Bành Giam nhất định sẽ biết, vậy kế hoạch của ông nội cũng tan tành! Ông nội rốt cuộc đã làm thế nào?

Trương mù cười, chỉ chỉ Tưởng Viễn Chí nói:

- Cả đời ông nội cậu cơ mưu tính kế, cũng kéo theo cả hắn vào.

Tôi vẫn còn đang ngây mặt, Tưởng Viễn Chí đã tiếp lời:

- Tao sống mấy trăm năm, cứ tưởng rằng mình đã có thể thao túng, nắm chắc lòng người trong bàn tay, không ngờ, kết quả, lại trở thành quân cờ trong tay Lạc Triều Đình. Nói thật, Lạc Triều Đình quả thật là kỳ nhân lợi hại nhất tao từng gặp trong cuộc đời này. nếu không phải trên người hắn có đại mộng xuân thu, tao nghĩ, thành tựu của hắn không chỉ có những vậy. thậm chí, hắn có thể trở thành Từ Phúc tiếp theo.

Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cuộc đối thoại giữa Trương mù và Tưởng Viễn Chí, chẳng lẽ, Tưởng Viễn Chí cũng là quân cờ trong tay ông nội tôi? với lại, theo như lời hắn nói, hắn không phải Từ Phúc? Nhưng nếu hắn không phải Từ Phúc, thì ai là Từ Phúc? Cuối cùng, ông nội tôi rất có thể sẽ trở thành Từ Phúc thứ hai, là có ý gì?

Trương mù thở dài một tiếng nói:

- Tôi còn tưởng cậu đã hiểu rồi. nói thật, chú em, cho dù là người bình thường, sau khi biết đại mộng xuân thu, đều hiểu được ra. Với trí thông minh này của cậu, hầy hầy. không phải tôi nói cậu, cậu nghĩ xem, ông nội cậu bản thân còn đang ở bên trong đại mộng xuân thu, nếu ông ấy muốn gây ra chuyện bất lợi tới Bành Giam. Vậy cậu cảm thấy, Bành Giam có thể để cho một người có uy hiếp đến hắn sống sót không, với lại, còn để cho ông nội cậu nắm giữ thợ thuật cao cấp như vậy?

Tôi lắc đầu nói:

- Không có khả năng.

Trương mù lại hỏi:

- Vậy vấn đề có rồi, vì sao ông nội cậu có thể sống lâu yên ổn nhiều năm, còn học được nhiều thợ thuật, thậm chí, ngay cả thợ thuật của thợ môn khác cũng học được?

Tôi vẫn lắc đầu nói:

- Không biết.

Trương mù bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Đó là bởi vì Bành Giam cần ông nội cậu làm như vậy! hắn cần ông nội cậu làm gì? người trước mắt cậu kia kìa!

Tôi vẫn còn chưa hiểu, hỏi:

- Lại là chuyện gì nữa vậy?

Trương mù nói:

- Bởi vì người trước mặt kia muốn trường sinh! Tôi từng nói rồi, trường sinh, trên thế giới này chỉ được phép có một người! nếu người này đạt được trường sinh, vậy thì đại mộng xuân thu của Bành Giam tự động bị phá! Hắn không thể mơ một giấc mộng một ngàn một trăm năm nữa. cũng càng không thể trảm tam thi. Cho nên, hắn phải có một người đứng ra ngăn cản Tưởng Viễn Chí. Mà người này, chính là ông nội cậu.

Trương mù mới vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy phía đối diện truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.

Vỗ tay xong, Tưởng Viễn Chí nói:

- Trước kia tao chưa gặp mày bao giờ, nhưng tao nghe nói qua tên mày, lúc đầu còn tưởng rằng người trong giới thợ nhân cố tình thổi phồng, cố ý truyền ra câu nói ‘sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ”. khi đó tao nghĩ, Lạc Triều Đình là một nhân vật bán tiên, một thẵng nhãi con chưa đủ lông cánh chưa đến ba mươi tuổi như mày cũng so sánh được sao? nhưng hiện tại xem ra, là tao coi thường mày, chỉ trong khoảng thời gian ngắn. đã có thể nắm được mấu chốt trong đó, Trương Phá Lỗ không hổ là Trương Phá Lỗ, nếu mày sinh ra sớm hơn mấy chục năm, vậy thì tao nghĩ Bành Giam kia, nhất định sẽ chọn mày làm ‘người trông giữ giấc mơ’.

Người trông giữ giấc mơ? Người trông giữ giấc mơ là cái gì?

Trương mù nói:

- Tôi cũng là lần đầu nghe thấy tên gọi này, chẳng qua chỉ là người không được để kẻ khác phá hỏng đại mộng xuân thu mà thôi, ông nội cậu trông giữ Cửu Sư Bái Tượng ở thôn Vương gia, ông nội tôi trông giữ ở mảnh đất vô gián, Trần Hữu Tín thì trông ở Thổ Ty Vương Mộ. ba người bọn họ có lẽ chính là người trông giữ giấc mơ. Có điều về sau bố tôi chết, đã bị Tưởng Viễn Chí nhân cơ hội. tiếp nữa, người trông giữ giấc mơ lại rơi vào tay Trương Mục. Bành Giam chắc chắn đã ý thức được Tưởng Viễn Chí là một mối nguy, cho nên mới chống đỡ cho ông nội cậu trở thành người tài giỏi hàng đầu.

Tưởng Viễn Chí lại vỗ tay, nói:

- Trương Phá Lỗ không hổ là Trương Phá Lỗ. nếu không phải tao cũng là người trong cuộc, biết ngọn nguồn mọi chuyện, nếu bảo tao nghĩ, tao cũng không thể hiểu được ra chỉ trong khoảng thời gian như thế. nhưng Trương Phá Lỗ, mày thông minh là vậy, cũng là mệnh của mày! Cho nên ấy mà, rất nhiều chuyện, mệnh và vận đều đã được quy định sẵn, cho dù có giãy dụa vùng vằng, đến cuối cùng, đều không trốn được hai chữ ‘vận mệnh’. Giống tao đây, sống mấy trăm năm, cuối cùng còn không phải trở thành quân cờ để Lạc Triều Đình đi lên đỉnh vinh quang đó sao, mày nói xem có buồn cười không?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.