Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu đùa thiên hạ

Phiên bản Dịch · 1975 chữ

Trong bóng tối, đèn pin của tôi và Trương mù soi lên trên nóc. như vậy, ánh sáng có thể tản ra rộng hơn, với lại, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là bức tường kia, khiến Trương mù vẫn còn sợ hãi, anh ta lo lắng trên trần lại có bức tường vô thanh vô tức hạ xuống. cho nên mới để đèn pin soi lên bên trên. Mục đích chính là có thể tức khắc phát hiện ra dị thường.

Tôi biết, đâu là tính cách sợ chết của Trương mù đang phát tác. Bố anh ta Trương Mặc từng nói. sợ chết đã trở thành một bản năng của Trương mù. E là cả đời cũng không thay đổi được.

Tôi nhìn những ngón tay đỏ sậm của mình, thầm nghĩ, như vậy cũng tốt. anh ta sợ chết, mới có thể không chết. Chờ đến lúc tôi đi rồi, anh ta vẫn có thể tiếp tục thảnh thơi sinh tồn trong giới . càng hiểu nhiều hơn về giới thợ nhân. Tôi lại càng cảm thấy trong giới chỉ toàn là lục đục chiến tranh nội bộ trải khắp nơi, chỉ cần hơi sơ ý, sẽ tan xương nát thịt.

Giống ông nội tôi, mặc dù người đã chết, nhưng tất cả những chuyện đang diễn ra bây giờ, làm gì có chuyện nào không có thân ảnh của ông? Tôi làm cái gì, sẽ đi đâu, nhìn qua thì tất cả mọi chuyện cứ như do tự tôi quyết định, thực ra, đều không nằm ngoài dự đoán của ông.

Đến bây giờ tôi mới hiểu, vì sao ông nội vẫn luôn nhấn mạnh phải cẩn thận thợ giày. Nhưng lại không nói rõ tôi phải cẩn thận ai. Hóa ra, không phải ông không muốn nói, mà là không thể nói, bởi vì một khi ông mở miệng, nhất định sẽ khiến Bành Giam sinh nghi. Tôi cũng hiểu, vì sao nhiều năm qua, ông nội lại giấu tài, trụ ngụ trong một thôn làng nhỏ bé chó ăn đá gà ăn sỏi…… các loại nhân quả, toàn bộ đều là bởi vì ông là người trông giữ giấc mơ.

Tôi không biết ông nội thân là người trông giữ giấc mơ, mang tâm tình muốn nói lại không thể sẽ như thế nào. Nhưng tôi biết, có thể ông biết rất rõ nhiều chuyện ‘thân bất do kỷ’. lại vẫn phải nghĩ đủ mọi biện pháp để tự mình gánh vác.

Vui vẻ cũng vậy, đau khổ cũng thế. đều chỉ có thể im lặng chịu đựng một mình, bên người không có một ai thấu hiểu ông. Cái cảm giác đó, mặc dù tôi chưa từng cảm nhận qua, nhưng cũng đủ hiểu, cô độc tới mức nào. Hơn nữa, từ sau khi Lăng Giáng chết. cảm giác này càng ngày càng ghim sâu vào tim.

Trước kia nếu khi nào có một chút tiến bộ, có thể tôi sẽ mừng thầm trong bụng. nghĩ, đến lúc gặp lại Lăng Giáng, chắc chắn cô ấy sẽ khích lệ tôi, nhưng hiện tại thì sao, cho dù tôi có học được bản lĩnh sánh ngang ông trời, thì có thể nói với ai?

Sau khi Tưởng Viễn Chí nói xong, tôi thấy hắn liếc nhìn mình, tôi thấy rõ cái gì đó gọi là tang thương trong ánh mắt hắn. cái đó và dung mạo hiện giờ của hắn dường như không tương xứng, hắn và tôi giống nhau, vốn dĩ năm nay đều là sinh viên tốt nghiệp đại học, nhưng ánh mắt hắn, lại có cảm giác như đã lắng đọng cùng tháng năm, không ngừng không nghỉ.

Hắn nhìn tôi, nói:

- Lạc Tiểu Dương, mày có từng nghe qua một câu nói hình dung về ông nội mày chưa? Nói là “trời không sinh Lạc Triều Đình hắn, thợ thuật muôn đời dài như đêm.”

Tôi gật đầu, câu này không phải là lần đầu nghe thấy trong miệng người khác, nhưng câu này lại được thốt ra từ trong miệng một gã đã sống mấy trăm năm, tuyệt đối mang một thứ cảm giác khác. Tôi ngoài càng thêm kính nể ông nội ra, rốt cuộc cũng chẳng thể nghĩ ra được tính từ khác.

Thấy tôi gật đầu, Tưởng Viễn Chí tiếp tục nói:

- Ông nội mày quả nhiên xứng đáng được ca ngợi, năm đó hắn đã làm rất nhiều chuyện, khi đó tao thấy, nhiều khi chỉ vẽ thừa một nét, có lúc thậm chí còn làm hỏng cả con chữ. Nhưng thời gian cứ ngày một thoi đưa, tao mới dần dần hiểu được, hóa ra mỗi một chiêu của hắn, đều không có sai sót. Còn liên quan nối liền với nhau. Thậm chí có những việc tao không hiểu nổi. cũng phải đến bây giờ mới ngộ ra. Không thể không nói, một kế hoạch xảo diệu như thế, quả thực khiến người ta vỗ tay tán dương, nếu tao và ông nội mày không phải là địch thủ, tao tin, tao và hắn có thể trở thành bạn cờ tâm đắc!

Nói đến đây, Trương mù len lén ra hiệu bằng tay, bảo tôi đưa miệt dao trong tay cho anh ta, Tưởng Viễn Chí thì vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Người đời đều nói bàn cờ ông nội mày xếp vô cùng hoàn hảo, nhưng chỉ có người nhập cuộc mới biết, bàn cờ của ông nội mày chỉ là phụ, thu quan mới là vô địch. Cho nên, dùng cách nhìn của một người đã ‘giao du’với ông nội mày nhiều năm là tao, thì tao cảm thấy gọi ông nội mày là ‘quan tử vô địch’ mới thỏa đáng nhất ---- Lạc Triều Đình thu quan vô địch! Lạc Tiểu Dương, chắc chắn mày không đoán được, ông nội mày dùng hết cả đời để thu quan, cuối cùng, nhận lại kết cục gì?

( chú thích: Thu quan: là giai đoạn giao tranh với quy mô nhỏ trong một trận cờ vây. Trong giai đoạn khai cuộc và trung cuộc, bàn cờ vẫn rộng và cuộc chiến có xu hướng trải khắp trên dưới và chéo qua nó.)

Tôi vẫn gật đầu, nói thật, cho tới bây giờ tôi đều chưa hiểu, chuyện mà ông nội tôi dùng cả cuộc đời, tình nguyện luyện thành xác sống rồi chôn dưới mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng cũng phải hoàn thành, rốt cuộc là chuyện gì??

Tưởng Viễn Chí nói:

- Tao không lừa mày, đáp án thật, tao cũng không biết, nhiều nhất chỉ có thể đoán được một ít. Nhưng tao biết, tất cả bí mật, đều nằm trong cỗ quan tài bên phía đối diện con sông này, mở nó ra, mày có thể biết được tất cả những gì mày muốn biết.

Quả nhiên, giống như Trương mù nói, ông nội tôi dồn hết tâm huyết cả đời, khiến ba người chúng tôi liên quan đến cỗ quan tài kia, hẳn là vì bên trong cỗ quan tài đó có bí mật muốn cho chúng tôi biết, nhưng thiên cơ bất khả lộ. ông ấy không có biện pháp đích thân nói với chúng tôi, nếu không tuy rằng ông đã chết, nhưng nhân quả báo ứng vẫn còn, rất có thể sẽ rơi xuống đầu bố mẹ tôi, thậm chí là tôi, bởi vậy, tất cả bí mật, chỉ có thể để tự chính tôi đi nhìn.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì sao ở thế hệ bố mẹ tôi, trong giới thợ nhân lại xuất hiện hiện tượng cách thế hệ. đây chắc cũng là tâm sức của người thế hệ trước. không muốn bọn họ bước vào thợ môn, chính là vì giảm bớt nhân quả, không đến mức đoạn tử tuyệt tôn.

Tôi liếc nhìn Trương mù, anh ta gật đầu, ý là Tưởng Viễn Chí nói đúng.

Lúc này, Tưởng Viễn Chí vẫn còn nói thêm một câu, khiến tôi và Trương mù mãi sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hắn nói:

- Chúng mày nhìn thấy hai mươi tư ngôi mộ kia rồi chứ? ‘giấu trời’ của Lạc Triều Đình có phải rất tuyệt vời xuất sắc không? vậy thì còn lại, chính là ‘qua sông’ trước mặt chúng mày rồi.

Tôi nhìn mặt nước yên ả sau lưng hắn, bỗng ngộ ra, hóa ra cái gọi là ‘qua sông’, không phải là vượt qua biển lớn sông rộng, mà chính là dòng nước trước mắt, hình thức, lại là hình thức. Nhưng, chỉ dòng nước nhỏ, làm sao có thể sánh bằng sông sâu biển lớn!

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu đừng quên một thứ, cá Quy Khư!

Nghe vậy, tôi sửng sốt, sau đó tức khắc hiểu ra, cá Quy Khư xuất hiện ở Quy Khư, Quy Khư nằm ở nơi sâu dưới biển, hiện giờ trong nước có cá Quy Khư, tương tự như đã vượt qua chỗ sâu nhất của biển rộng, đó cũng chính là ‘qua sông’.

Tài tình! Vô cùng tài tình!

Chỉ những con cá Quy Khư đơn giản, nằm trong tay ông bà nội tôi, quả thực đã được vận dụng tới trình độ xuất thần nhập hóa. Khó trách Tưởng Viễn Chí nói ông nội tôi là ‘quan tử vô địch’, lời này quả nhiên không giả.

Tưởng Viễn Chí nói:

- Chiêu thức ‘giấu trời qua sông’ này tao khá bội phục, thực ra, tao bội phục nhất là sự quyết đoán của ông nội mày, dám can đảm đánh một canh bạc dùng cả giới thợ nhân để đấu với tao, cuối cùng, thậm chí đã trêu chọc cả người trong thiên hạ.

Tôi hỏi:

- Vậy là sao?

Tưởng Viễn Chí nói:

- Sao, mày đạt được món hời vô cùng lớn trong thôn Trương gia rồi, lẽ nào Trương mù còn chưa nói cho mày biết đó là cái gì? --- à hiểu hiểu, Trương Phá Lỗ cũng đang là người ở bên trong đại mộng xuân thu, cho dù biết, cũng không thể nói. Một khi đã như vậy, tao nói cho mày nghe không sao. chuyện này phải nói từ hiện tượng cách thế hệ trong giới thợ nhân, chuyện cách thế hệ chắc mày rồi biết hả?

Tôi gật đầu, chuyện này quả thật đã biết, lúc trong rừng thôn Trương gia trò chuyện cùng với Trương Mặc. cũng thảo luận đến vấn đề này, lúc ấy cốc trà của Trương Mặc bị rơi vỡ rất lâu sau,ông ta mới nói hiểu rồi, nhưng khi tôi hỏi hiểu cái gì, ông ta lại nói với tôi một câu, thiên cơ bất khả lộ.

Thực ra từ lúc ấy, ông ta đã nói với tôi bởi vì ảnh hưởng của ‘vận hạn’, thợ nhân không thể tiết lộ quá nhiều chuyện, chẳng qua khi đó tâm tư đang dồn lên việc cách thế hệ. nên không chú ý điểm này. hiện tại nghĩ lại, đúng là tôi đã bỏ lỡ nhiều tin tức! nhưng vấn đề là, hiện tượng cách thế hệ trong giới thợ nhân, có liên quan gì với món hời lớn tôi giành được ngày đó?

Tưởng Viễn Chí nói:

- Cánh cửa thợ môn sâu như biển, vận hạn ứng với kiếp mà đến. đây là chuyện đầu tiên phải biết trước khi gia nhập thợ môn. Mặc kệ mày có đồng ý hay không, cả đời đều phải chịu vận hạn. hơn nữa, nhân quả của vận hạn sẽ không biến mất khi người ta chết đi, nói cách khác, nếu thế hệ trước còn nợ chưa trả, thì con cháu phải trả, ông nội mày lợi dụng điểm này, trêu đùa tất cả những người trong giới thợ nhân!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.