Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thứ năm

Phiên bản Dịch · 1856 chữ

Cả người tôi ngây ngẩn, đứng im tại chỗ không dám di chuyển.

Nếu Trương mù trong lúc vô tình trở thành tân người trông giữ giấc mơ. Vậy suy nghĩ của anh ta liệu có bị thay đổi không? hiện tại anh ta toàn tâm toàn ý yêu cầu tôi đi mở quan tài, liệu có phải là một cái bẫy? mục đích chính là vì muốn Bành Giam sống lại, để hắn trảm tam thi, đạt được trường sinh bất tử?

Lúc tôi đang chần chừ, đột nhiên nghe thấy tiếng chửi như tiếng sói tru ở bờ sông truyền đến:

- Tông môn nhà cậu, cậu đoán tôi sẽ thế nào? tông môn cả dòng họ nhà cậu!

Đợi đến khi xoay người lại, đã thấy toàn thân Trương mù ướt sũng đứng trên đài cao. Có lẽ anh ta đã bơi qua đây, người tài lá gan lớn. đúng là câu nói dành cho kiểu người như Trương mù. Dám bơi qua một dòng sông nhiều thi thể ở phía dưới như thế. tôi đoán trên thế giới này ngoài Trương mù ra không còn người nào khác ---- không đúng, vẫn còn một người nữa, là Lăng Giáng, tôi nhớ lần trước Lăng Giáng cũng bơi qua con sông bên ngoài thôn Trương gia.

Cả người Triệu Tử Văn đã không thể nhúc nhích, hắn bị cô chủ nhiệm dùng Quải Ấn Phong Kim phong bế lại. nếu tôi biết Quải Ấn Phong Kim, vậy ả nhất định cũng biết.

Cô chủ nhiệm khẽ liếc nhìn Trương mù, nói:

- Nhanh hơn so với dự liệu của tao đó.

Trương mù đắc ý nói:

- Tông môn nhà mày, mày đã nói tao là người trông giữ giấc mơ rồi, nếu tao còn chậm một chút, chẳng phải khiến mày rất thất vọng sao?

Tôi thấy cô chủ nhiệm gật đầu, nói:

- Quả thật, đây mới xứng với danh xưng người trông giữ giấc mơ. Sau khi Trần Hữu Tín chết, khí vận của hắn có lẽ đã chuyển sang người mày?

Trương mù rất không có phong cách thân sĩ, nhả ra một câu:

- Liên quan cái mẹ gì đến mày!

Trương mù nói xong, đi thẳng về phía cô chủ nhiệm, vừa múa múa miệt dao, vừa buông những lời lẽ thô tục bậy bạ liên hồi, ‘tông môn nhà nó’ tràn ngập không ngớt bên tai.

Nhưng rất nhanh, đi được một nửa, Trương mù đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt cứng ngắc giống như vừa mới ăn phải c*t chó. Gương mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, còn trắng hơn so với Triệu Tử Văn.

Cô chủ nhiệm nhìn thấy Trương mù như vậy, mặt mày hớn hở, đi qua chỗ Trương mù, miệng cười nói:

- Mày không nói tao cũng biết, sau khi Trần Hữu Tín chết, mày đạt được khí vận của ông ta, cho nên đã gia nhập vào dòng dõi thợ giày, đừng nghĩ tao không biết mày muốn làm gì? ngoài miệng thì mạnh mồm lắm, tay chân lại vung loạn . thực ra dưới chân đã đi được mười một bước, mày đang muốn sắp xếp ‘thập tam thái bảo lạc tử định’! đáng tiếc, đạo hành của mày vẫn kém lắm, vừa nhập môn mấy ngày, đã muốn dùng bí thuật của thợ giày sao?

Nói xong, cô chủ nhiệm giơ tay ra bóp cổ Trương mù, nhưng đúng lúc này, sắc mặt cô chủ nhiệm lập tức hoảng sợ, lùi ra sau mấy bước, hô to một tiếng:

- Không thể nào, không thể nào! Tao nhớ rõ vừa rồi mày mới đi được mười một bước!

Trương mù thu lại gương mặt cứng ngắc, gượng gạo nặn ra một nụ cười đắc ý, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như người chết, tôi nghe thấy anh ta khẽ niệm một câu:

- Thập tam, lạc tử định!

Lời này vừa vang lên, thân thể của cô chủ nhiệm đột nhiên đứng thẳng tắp tại chỗ, hai tay chậm rãi giơ lên, nhìn từ góc độ của tôi, vừa hay nhìn thấy cô chủ nhiệm đang nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng, ả đang dồn hết sức chống lại thập tam thái bảo lạc tử định, muốn hạ cánh tay xuống, nhưng dù vậy, hai tay ả vẫn chẫm rãi giơ lên cao.

Sắc mặt Trương mù trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu, nói:

- Cái tông môn nhà mày, không phải mày nói ông đây còn non sao? tao cho mày mở mang tầm mắt, thế nào mới là ‘mưu kế’. đúng vậy, hôm nay đúng là tao chỉ đi mười một bước, nhưng vài ngày trước, tao đã đứng ở vị trí này và đi lên trước hai bước rồi! cô giáo à, mười một cộng hai bằng bao nhiêu? Mười ba!

Cô chủ nhiệm nói:

- Không thể nào, lúc ấy không phải mày đã nói địa cung sắp sụp, cho nên mày phải lập tức đưa Tiểu Dương ra ngoài sao? mày làm sao có thời giờ bố trí. . . . . . ? ---- tao hiểu rồi, tao nên sớm nghĩ ra, thì ra là thế! Thì ra là thế! Ha ha, sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ, lời này quả nhiên không giả!

Cô chủ nhiệm hiểu rồi, nhưng tôi thì vẫn đần mặt đứng đó, tôi hỏi Trương mù:

- Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

Trương mù ngồi phịch xuống đất, nói:

- Thằng ngốc, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ, vì sao có rất nhiều việc rõ ràng chỉ có hai người chúng ta có mặt tại hiện trường, nhưng người này vẫn rõ như trong lòng bàn tay không?

Tôi sửng sốt nói:

- Bởi vì linh hồn trong người tôi?

Trương mù gật đầu nói:

- Con bà nó, cuối cùng cũng thông não rồi! chính là bởi vì linh hồn trong người cậu là linh hồn của cô ta, cho nên chúng ta vẫn luôn bị cô ta giám sát. Ngày đó trong địa cung, sau khi cậu dùng Quải Ấn Phong Kim với Triệu Tử Văn, liền hôn mê bất tỉnh, trong khoảng thời gian này, xảy ra chuyện gì, cô ta cũng không biết.

Anh ta tiếp tục nói:

- Cho nên, tôi đã bố trí xong hai bước chân ở chỗ này trước, mới lại vì để phòng ngừa cô ta chạy, tôi còn bố trí bố cục ‘cửu anh triều điện định càn khôn’. Nếu cô ta có thể chạy thoát, tôi cùng họ với cô ta! Chờ tất cả mọi thứ sắp xếp xong xuôi, tôi mới mang cậu ra ngoài, đến khi tỉnh lại, tôi nói với cậu, địa cung sập rồi, tôi không kịp mở quan tài.

Nói đến đây, Trương mù ho khụ khụ mấy tiếng, tiếp tục nói:

- Lời này không phải nói cho cậu nghe, là nói cho hồn trong người cậu nghe, chỉ có như vậy, cô ta mới cho rằng, tôi trong khoảng thời gian ngắn không tạo ra được trận trượng gì dưới địa cung. Lúc này mới thả lỏng cảnh giác. Đương nhiên, thằng ngốc, vì để cho kế hoạch này được thực hiện, cậu cũng phải hy sinh một chút.

Tôi hỏi, hy sinh cái gì?

Trương mù có chút ngượng ngùng nói:

- Lúc ấy tôi sợ cậu tỉnh dậy hơi sớm, đã dùng miệt dao đập vào gáy cậu, yên tâm, lực đạo vừa phải, tuyệt đối không để lại sẹo. cho dù sao này cậu có cạo trọc đầu, cũng không có ai nhìn được ra chỗ đó từng bị đập.

Tôi mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, tôi biết, Trương mù làm vậy là vì lừa cô chủ nhiệm. nếu tôi mà tỉnh dậy ngay, vậy thì kế hoạch của anh ta sẽ thất bại trong gang tấc . tôi nói:

- Vậy có phải anh đã sớm biết Tưởng Viễn Chí chỉ là cái khăn che mắt không?

Trương mù nói:

- Lúc ban đầu tôi không chắc chắn lắm, nhưng cứ cảm thấy bất thường, về phần không đúng chỗ nào, khi đó cũng không nói được rõ. Nhưng lập ra kế này, mặc kệ hắn có phải thợ cạo đầu mãi không chết kia hay không, đều có lợi vô hại. có điều ngay vừa nãy đây thôi, tôi đã hiểu rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Tôi hỏi, chuyện gì?

Anh ta nói:

- Tấm ảnh chụp chung có vấn đề.

Lúc Trương mù nói xong, cô chủ nhiệm đột nhiên thét lên như lợn bị chọc tiết, xem ra, lúc này ả đang rất đau đớn. sau đó là những tiếng gào la thảm thiết, tôi thấy những chỗ da lộ ra bên ngoài, đều phủ một tầng chất lỏng màu đỏ. Nhưng dù đang trong hoàn cảnh thống khổ, cô chủ nhiệm sau khi gào la một tiếng, liền cười ha ha, nói với Trương mù:

- Được, giỏi lắm, thế này mới xứng đáng với danh hiệu người dẫn đầu, mày làm thế nào phát hiện ra sơ hở?

Trương mù ho khan vài tiếng. sau đó mới nói:

- Người thứ năm.

Cô chủ nhiệm nghe xong lời này, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, lại trưng ra bộ mặt thư thái, chỉ có điều vẻ mặt này không giữ được quá lâu, lại bị cơn đau tra tấn thành méo mó vặn vẹo. dù là vậy, ả vẫn nhịn không được cười thành tiếng.

Thân thể ả bắt đầu run rẩy, có thể nhìn được ra uy lực của ‘thập tam thái bảo lạc tử định’ kết hợp với ‘cửu anh triều điện định càn khôn’ quả thực không nhỏ. Mặt cô chủ nhiệm trông như bị khó tiêu.

Ả run rẩy cất tiếng nói:

- Trương Phá Lỗ đúng là Trương Phá Lỗ, là tao xem thường mày rồi.

Xem ra Trương mù đã hiểu ra điểm mấu chốt trong đó. nhưng tôi vẫn chưa hiểu, trên ảnh tổng cộng có bốn người, sao lại có người thứ năm? Lẽ nào, là một người tôi không nhìn thấy?! nghĩ đến đây, da gà tôi dựng đứng cả lên, nếu đúng là vậy, thì khoảng thời gian đó tôi vẫn luôn mang theo tấm ảnh bên mình, chẳng phải là nói, tôi vẫn luôn mang bên mình một người tôi không nhìn thấy!?

Trương mù mắng ầm lên:

- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi! Ngay cả việc có một người không thể nhìn thấy cũng nghĩ được ra, con bà nó, sao cậu không đi viết tiểu thuyết? thằng chó này, tôi hỏi cậu, Tưởng Viễn Chí và Triệu Tử Văn có quan hệ bí ẩn, sao có thể chụp chung một tấm ảnh? Cho dù là bọn họ chụp chung, vậy tôi hỏi cậu, bốn người bọn họ đều có mặt trong bức ảnh, thế người chụp ảnh cho bọn họ kia, là ai?

Nghe đến, tôi bừng tỉnh --- người chụp ảnh, chính là người bí ẩn thứ năm! Mà người này, là cô chủ nhiệm!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.