Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn sự không vẹn toàn

Phiên bản Dịch · 4981 chữ

Tôi vẫn luôn không để ý!

Trương mù tiếp tục nói:

- Cậu nghĩ xem, nếu Tưởng Viễn Chí là thợ cạo đầu kia, vậy sao hắn có thể xuất đầu lộ diện trước mặt thợ nhân? Huống chi, hắn còn từng tiếp xúc qua với Lăng Giáng, lúc ấy Lăng Giáng nói có chút ấn tượng với Tưởng Viễn Chí. Cậu còn nhớ không?

Tôi nghĩ ngợi, đáp:

- Cô ấy nói toàn thân Tưởng Viễn Chí âm khí nặng nề, không quá giống bộ dáng của một sinh viên nên có.

Anh ta nói:

- Đúng rồi, nếu Tưởng Viễn Chí là thợ cạo đầu, vậy nhất định hắn biết ‘thỉnh vận kiếp mạch’. Nếu biết, vì sao lại để không khí quanh người nặng nề như vậy? cho dù không phải tướng của đế vương, cũng nhất định là người trong bộ dáng long phượng cao sang. Mặc dù tôi chỉ gặp qua cô chủ nhiệm một lần, nhưng lần đó, tôi đã nói mùi nữ nhân của ả ta quá nặng còn gì?

Tôi gật đầu, quả thật Trương mù đã nói như vậy. nhưng theo tôi thấy, đây chẳng phải là thói quen theo quán tính mỗi khi nhìn thấy nữ giới của Trương mù sao? vậy nên lúc ấy tôi không để ý, nào ngờ, những lời này của anh ta, lại còn có thâm ý!

Trương mù nói:

- Khí vận, đối với nữ giới thì lại khác, đối với nữ giới, khí vận càng nhiều, thì càng có nhiều mùi nữ nhân. Điểm này, có lẽ cậu đã lĩnh hội. Lăng Giáng sau khi chung phòng với cậu, đạt được khí vận trên người cậu, khắp người cô ta đều tản ra mùi nữ nhân nồng nặc đó còn gì? để tôi lấy ví dụ thông tục dễ hiểu một chút, cậu nhìn mấy cô gái lẳng lơ phong trần ngoài xã hội đi, chỉ mới đi làm không lâu, nhưng có phải được thăng chức nhanh hơn những cô gái bình thường khác không? vì sao ư? Chính là bởi vì khí vận!

Nghe đến đó, tôi kinh ngạc. Trương mù lại lần nữa đổi mới tam quan của tôi.

Anh ta tiếp tục nói:

- Cho nên, tôi thường xuyên qua lại với mấy cô gái lẳng lơ phong trần, thật ra là muốn dính chút khí vận trên người các nàng, chứ không phải tôi háo sắc.

( chỉ là trong truyện và cũng là lời bao biện của tên Trương JAV, cấm chỉ định tin là thật rồi mấy anh thi nhau đến phố đèn đỏ ‘dính khí vận’, về sau xảy ra chuyện gì Sam không chịu trách nhiệm, é hé hé :> )

Nói đến đây, anh ta dừng lại một lát, hình như để cho tôi có đủ thời gian tiêu hóa mọi chuyện. nhưng tôi nhìn thế nào cũng có cảm giác ‘giấu đầu hở đuôi.’

Sau đó anh ta tiếp tục nói:

- Mặt khác, một điểm quan trọng nhất chính là, vì sao tôi, Lăng Giáng và Trần khờ chưa bao giờ nhìn thấy ‘một cậu khác’. Chỉ có mỗi cô chủ nhiệm nhìn thấy? giải thích duy nhất, là linh hồn trong cơ thể cậu, chính là ả! Cho nên ả mới nhìn thấy hết! vì thế tôi mới cược một ván, trước tiên bố trí cái bẫy này để chờ ả tiến vào, không ngờ, ả quả nhiên mắc mưu!

Lúc này, cô chủ nhiệm nhe răng trợn mắt hỏi:

- Trương mù, vì sao mày biết tao sẽ xuất hiện ở trong này? chứ không phải đứng chắn đường chúng mày ở lối vào địa cung?

Trương mù nói;

- Chuyện này rất đơn giản, mày cũng đã giải thích rồi, bởi vì mày muốn đạt được thân thể của thằng ngốc. cho nên nhất định muốn đợi nó hoàn thành xong quá trình ‘giấu trời qua sông’. Nếu như đứng chắn đường ở lối vào địa cung, thằng ngốc không cam tâm tình nguyện muốn qua sông nữa, vậy thì nguy hiểm quá cao, chuyện mày theo đuổi cả một đời đều trở thành công cốc. mày không dám mạo hiểm, cho nên mày để Tưởng Viễn Chí làm nhiễu loạn tầm nhìn của chúng tao, sau đó tự mình vào đây ôm cây đợi thỏ.

Cô chủ nhiệm lắc đầu nói:

- Thật đáng tiếc, cuối cùng, vẫn là công dã tràng. Nhưng càng đáng tiếc chính là. . . . . .

Lúc nói đến đây, cô chủ nhiệm quay mạnh đầu về phía tôi, thậm chí tôi còn nhìn thấy một mảnh da không còn màu sắc bình thường trên mặt ả. Toàn bộ đều biến thành màu đỏ, biểu cảm đã dữ tợn tới mức khó có lời nào để tả, chỉ liếc nhìn qua là thấy rét run.

Ả há miệng. nói với tôi:

- Tiểu Dương, mặc kệ mày có chấp nhận hay không, mày cũng không cứu được Lăng Giáng.

Nghe đến đó, tôi lập tức nhớ ra, mục đích tôi đến đây, là vì cứu Lăng Giáng. Thế là tôi mặc kệ ả, xoay người chạy về phía quan tài, theo như lời Trương mù nói, nếu trong người tôi còn có một hồn của cô chủ nhiệm, vậy tôi cũng có một phần là thợ cạo đầu, chắc chắn tôi mở được quan tài.

Đứng trước cỗ quan tài, hay tay đặt lên mép nắp quan tài, dùng sức nhấc lên trên, nhưng quan tài không nhúc nhích.

Vì sao lại như vậy? vì sao tôi không nhấc lên được?!

Tiếng cười của cô chủ nhiệm truyền đến từ phía sau:

- Hiện tại Trương Phá Lỗ là người trông giữ giấc mơ, mày nghĩ, mày có thể cứu được Lăng Giáng sao? đại mộng xuân thu, mệnh cục chín chữ, nếu chúng mày đều là người trong cuộc. vậy thì phải tuân theo tuần hoàn của giấc mộng, bằng không đại mộng xuân thu bị phá rồi, Bành Giam sao còn có thể mơ một giấc mộng một ngàn một trăm năm nữa? Trương Phá Lỗ là người trông giữ giấc mơ, nó có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra sao?

Tôi xoay người, nhìn Trương mù hỏi:

- Ả nói thật hay nói dối?

Trương mù đứng dậy, nói:

- Ả nói thật!

Nghe nói như thế, tôi bước nhanh lên trước, đi tới chỗ Trương mù, cầm cổ áo anh ta, điên tiết hỏi:

- Vì sao tôi không mở được quan tài?

Trương mù nói:

- Bởi vì lúc cậu hôn mê, tôi đã làm một tấm bia mộ, dựng ngược trước quan tài, còn dùng một đôi giày âm đặt lên bên trên.

Anh ta nói xong, cả người tôi như nổ tung, thủ đoạn này, chẳng phải chính là thủ đoạn Trần tiên sinh dùng trước quan tài ông nội tôi sao? cũng phải, Trương mù đã chiếm được khí vận của Trần Hữu Tín, hiện tại được coi là thợ giày, anh ta biết thủ đoạn của thợ giày, là điều quá bình thường.

Tôi nói:

- Vì sao phải làm vậy? bia mộ kia ở đâu?

Trương mù nói:

- Bởi vì không thể để cho cậu mở quan tài, tôi đã phân bia mộ thành chín miếng, vứt xuống hố rồi, nằm dưới đáy nước, càng không thể tìm được.

Nghe xong lời này, tôi không nói hai lời, đi thẳng ra chỗ mặt nước, cho dù Trương mù có phân bia mộ thành trăm miếng, tôi cũng phải mò từng miếng một từ dưới nước lên.

Nhưng, mới đi được vài bước, đã bị Trương mù kéo lại, đẩy mạnh tôi xuống đất nói:

- Cậu không muốn sống nữa à? Trong nước đều là thi thể!

Tôi nhìn Trương mù, cười khổ nói:

- Không cứu được Lăng Giáng, tôi sống còn có ý nghĩa gì?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu vì sao cậu không thể mở quan tài?

Tôi nói, vì sao?

Anh ta đáp:

- Cậu đã từng nghe nói qua tự mình mở quan tài cho chính mình chưa?

Quả thực chưa từng nghe qua, dù sao người đã chết, còn mở quan cho bản thân thế nào?

Trương mù nói:

- Cậu nghĩ xem, con người vào lúc này thì nhìn thấy đầy đủ cơ thể mình?

Tôi đáp:

- Sau khi chết --- còn cả lúc soi gương.

Trương mù vỗ mạnh đùi nói:

- Đúng rồi, nếu cậu mở quan tài ra, nhìn thấy một ‘cậu’ khác nằm trong quan tài, thế này có phải tương đương như soi gương không? cậu chớ quên, nơi này vẫn còn một thợ cạo đầu, một khi xuất hiện một mặt gương, cậu cảm thấy, ả sẽ không nhốt chúng ta vào trong kính giới sao? tôi không phải Lăng Giáng, không có kinh nghiệm đối phó kính giới. cho nên tôi phong quan tài lại, là đề phòng cậu đi mở quan, tạo ra hình thức một mặt gương. Vì sao ả cứ luôn muốn cậu phải đi mở quan? Đơn giản là châm ngòi ly gián, cậu còn chưa nhận ra? sao cậu không ngu chết đi? Cho dù phải mở quan, cũng là do tôi mở!

Nghe Trương mù nói vậy, tôi bỗng thẹn thùng, nếu không phải Trương mù kịp thời ngăn cản, tôi rất có thể vừa không cứu được Lăng Giáng, thậm chí còn vừa liên lụy đến Trương mù.

Tôi nói:

- Anh nói trước với tôi không phải xong rồi sao, cần gì phải chặt bia mộ thành chín khúc.

Anh ta đáp:

- Cậu hiểu cái rắm! tôi sở dĩ chặt bia mộ thành vài miếng, là bởi vì lo lắng cậu bị mê hoặc, đầu nóng lên, tìm mọi biện pháp mở quan, nhưng cậu cũng biết, tiềm năng của cậu rất lớn, nếu cậu lên cơn điên, đến tôi cũng chưa chắc đối phó được.

Tôi nói:

- Vậy anh chuẩn bị mở quan như thế nào? Bia mộ đều bị anh chặt thành mấy miếng rồi.

Trương mù nhặt miệt dao dưới đất lên, nói:

- Nói cậu ngốc cậu còn không tin, bây giờ tôi không những là thợ vàng mã, mà còn là thợ giày, thợ giày có tuyệt chiêu chuyên để mở quan, cậu quên rồi?

Tôi lập tức bừng tỉnh, thợ giày có một chiêu tên là ‘ nhất cước khai’ . đúng là chuyên dùng để mở quan.

Trương mù cầm miệt dao đi lên phía trước, liếc nhìn tôi, tôi cứ có cảm giác ánh mắt anh ta có chút khác thường, nhưng toàn tâm toàn ý của tôi đều dồn lên chuyện mở quan, nên không để ý nhiều, anh ta lên tiếng nói:

- Bò xa xa một chút cho tôi, tôi phải mở quan rồi.

Vì thế, tôi bèn đứng ở một bên xa xa, chờ tin tốt của Trương mù.

Theo tôi thấy, bất cứ chuyện gì trên thế giới này, chỉ cần Trương mù ra tay, vậy nhất định đều có thể giải quyết ổn thỏa. mà lúc này đây, tôi tin, cũng không ngoại lệ!

Nhưng, bất kỳ việc gì đều có ngoại lệ, tôi cứ cảm thấy có gì đó bất thường.

Không đợi tôi nghĩ hiểu ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, đã thấy Trương mù một cước đá văng nắp quan tài, sau đó, anh ta ghé sát vào bên cạnh quan tài, nhìn vào bên trong, một luồng ánh sáng chói mắt bỗng bắn ra từ trong quan tài, chiếu rọi cả địa cung sáng như ban ngày.

- A!!! mắt của tôi!!!!

Tôi nghe thấy Trương mù gào thét thảm thiết, bạch quang tiêu tán, Trương mù ôm chặt hai mắt lăn qua lăn lại dưới đất, liên tục gào thét.

- Tông môn nhà nó, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi! cuối cùng tôi cũng hiểu rồi! Cửu Sư Bái Tượng Hồi Đầu Vọng, giấu trời qua sông đạt trường sinh, thì ra là thế, thì ra là thế!

Nhìn cảnh này, trái tim tôi đều sắp ngừng đập, tôi giống như phát điên phi thẳng đến cạnh Trương mù, giữ chặt người anh ta hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Khi người anh ta được tôi đè thẳng ra, tôi thấy, giữa khe hở các ngón tay của anh ta chảy ra thứ dịch thể màu đỏ. Tiếng hít thở dồn dập không ngừng truyền ra từ chóp mũi, giống như những con dao bén nhọn, hung hăng đâm thẳng vào trái tim tôi.

Phá Lỗ mù!

Phá Lỗ mù!

Phá Lỗ mù!

Tôi cảm thấy được cả thế giới đều đang lay động, cả địa cung đều đang xoay tròn. ---- không đúng, là địa cung đang lắc lư thật, địa cung sắp sụp rồi! thực sự sắp sụp rồi!

Tôi đặt Trương mù xuống, chạy đến bên cạnh quan tài định ôm Lăng Giáng ra ngoài, chỉ là không biết từ lúc nào, nắp quan tài lại được đậy lên. Dù tôi có đẩy kiểu gì, nắp quan tài đều bất động!

Mặt đất giống như một tấm thủy tinh, bắt đầu xuất hiện khe nứt, quan tài nặng nhất. cho nên đè vỡ thủy tinh trước, bắt đầu rơi xuống dưới, dưới đài cao, chính là nước sâu, tôi không chút do dự nhảy xuống, định ngăn cản quan tài chìm xuống.

Tôi nghĩ, những cái hố này có đáy, đợi khi quan tài rơi xuống đáy nước, sẽ có biện pháp lôi lên, tới lúc đó, vẫn có thể tìm cách mở quan tài.

Nhưng tôi lại sai rồi, hình như trong cuộc đời này tôi chưa bao giờ đúng chuyện gì cả!

Tôi thấy những thi thể dưới đáy nước cũng chìm xuống, tôi cầm đèn pin, soi xuống dưới, những nơi ánh sáng soi tới, đều tối đen như mực, vô biên vô bờ! cái hố hình quạt lúc trước, hoàn toàn sụp đổ!

Đây là một vực sâu không đáy!

Tôi nằm bò trên nắp quan tài, dán mặt lên trên, cùng nó chìm xuống dưới, thầm nghĩ, cứ chìm như vậy đi cũng tốt, mặc kệ chìm đến đâu, cho dù là mười tám tầng địa ngục, chỉ cần có Lăng Giáng bên cạnh, tôi đều không sợ.

Nhưng đúng lúc này, tôi vô tình liếc nhìn thấy thân ảnh của Trương mù, anh ta ở trong nước như một con ruồi mất đầu, hoảng loạn vùng vẫy, mất đi thị giác, khiến anh ta tạm thời mất đi cảm giác với phương hướng, tôi chết cũng được, nhưng không thể kéo theo Trương mù chôn cùng.

Nhìn quan tài dưới thân, đáy lòng đau như cắt, giây phút tôi buông tay, tôi biết, tất cả những gì tôi ảo tưởng, tất cả những gì tôi chờ mong, sẽ hoàn toàn hóa thành hư ảo trong một khắc này. cũng vào thời khắc này, tôi cuối cùng cũng chịu chấp nhận mệnh cục chín chữ.

Khóe mắt có lệ, vô thanh vô tức, trà trộn vào trong nước, không còn tồn tại nữa. . . . . .

Lúc tôi và Trương mù chạy ra khỏi Thổ Ty Vương Mộ, đã là buổi tối ngày hôm sau, Thổ Ty Vương Mộ sụp phát ra âm thanh rất lớn, đánh thức những người trong thôn, Trương mù yếu ớt nói:

- Nhanh quay về thôn Vương gia, đến muộn rồi không còn kịp đâu.

Tôi hỏi, vì sao?

Tôi sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì tôi định đưa Trương mù ra khỏi Thổ Ty Vương Mộ, sẽ tiếp tục quay lại, Lăng Giáng chôn mình trong này, tôi cũng phải chôn trong này, nhưng một câu nói tiếp theo của Trương mù, khiến tôi không thể không lo lắng cho bố mẹ mình.

Trương mù nói:

- Trần Hữu Tín chết, tôi trở thành tân người trông giữ giấc mơ, vậy ông nội cậu Lạc Triều Đình chết, ai trở thành người trông giữ giấc mơ tiếp theo?

Tôi nghĩ ngợi, mặt xám như tro tàn! Nói:

- Trần tiên sinh, Trần Ân Nghĩa!

Trương mù gật đầu nói:

- Tôi đã nhìn thấy tất cả sự thật ở bên trong quan tài, bao gồm cả mẹ cậu chết như thế nào, mau về đi, bằng không, bố mẹ cậu sẽ mất mạng! lúc cậu giúp Vương Nhị Cẩu dẫn hồn qua sông, có phải đã bị nhốt trong ảo cảnh nửa tiếng không? đó là trò quỷ của Trần khờ, ông ta muốn cậu cả đời bị nhốt trong đó, để còn chiếm được thân thể cậu, nhưng cậu lại được linh hồn của kẻ trong thân thể mình cứu.

Tôi biết Trương mù sẽ không lấy chuyện bố mẹ tôi ra để nói đùa, vì thế tôi dẫn theo anh ta, ra khỏi thôn, một đường chạy thẳng ra ngoài, trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy tất cả người trong đội khảo cổ đứng trước Thổ Ty Vương Mộ, dậm chân lắc đầu, sắc mặt khó coi như cha chết mẹ chết. mà trong đám người này, thiếu mất thân ảnh của cô chủ nhiệm!

Lúc ra khỏi thôn, vừa vặn nhìn thấy xe của đội khảo cổ ra ngoài, bắt nhờ một đoạn lên thị trấn, bởi vì chúng tôi không đi cùng bọn họ vào, cho nên bọn họ không nghi ngờ chúng tôi cái gì. nhưng tôi biết, chuyện này không giấu được bao lâu, dù sao khi chúng tôi vào trong, mấy người mặc cảnh phục bên ngoài đều biết.

Lên tới thị trấn, Trương mù bảo tôi cầm lấy thẻ ngân hàng của anh ta, rút hai vạn, sau đó bắt một chiếc xe tư nhân, Trương mù ném hai vạn tệ lên xe người nọ, nói:

- Đến thôn Vương gia.

Dưới sức hấp dẫn của hai vạn tệ, xe chạy được hẳn vào những nơi không thể vào. Nhưng cho dù là vậy, vẫn không thể đi tới nơi Trương mù hay đậu xe.

Sau khi xuống xe, tôi dẫn Trương mù đi, lúc tới thôn, đã là sau giữa khuya, vừa rảo bước vào trong thôn, đã nhìn thấy Trần tiên sinh mỉm cười đứng cách đó không xa, cứ lẳng lặng nhìn chúng tôi, gân chân của ông ấy không phải đã bị chặt đứt rồi sao? vì sao bây giờ còn có thể đứng thẳng?

Ông ấy nói:

- Cháu bé, các cháu sao lại trở về rồi? con bé họ Lăng kia đâu?

Vẻ mặt của Trần tiên sinh thật hiền lành cỡ nào? Căn bản không giống như sẽ làm hại bố mẹ tôi.

Trương mù lập tức mắng mỏ:

- Cái tông môn nhà ông, Trần khờ, đều là người trông giữ giấc mơ, ông giả bộ cái gì?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Tôi đúng là người trông giữ giấc mơ, nhưng tôi không có được khí vận của Lạc Triều Đình, không giống cậu, có được khí vận của sư bá tôi, cho nên, tôi đâu có làm được cái gì, cậu đừng đổ oan cho tôi chứ.

Trương mù nói:

- Ông không có được khí vận của Lạc Triều Đình, là bởi vì tất cả khí vận của ông ấy đều chuyển lên người thằng ngốc rồi, bởi vậy nên ông mới cứ ở mãi thôn Vương gia không chịu dời đi, kết quả, khí vận của Lạc Triều Đình không đạt được, nhưng lại đạt được khí vận của Bành Giam.

Anh ta tiếp tục nói:

- Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hiện tại làm gì có thợ nhân nào ra hồn? Bành Giam cũng không còn ai khác để chọn, mới chọn ông làm người trông giữ giấc mơ. Tôi không thể không lại lần nữa bội phục Lạc Triều Đình, từ mấy chục năm trước đã đoán ra sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã phong lại toàn bộ khí vận của một thế hệ, tất cả là vì muốn Bành Giam không dùng được người nào! Trần khờ, ông nói xem, bây giờ tôi có nên gọi ông là Bành Giam không?

Trần tiên sinh nói:

- Trương mù à, có nhiều chuyện, nhìn thấu cũng đừng nói toạc. nếu cậu đã không quý trọng thân phận người trông giữ giấc mơ như thế, tôi đây chỉ đành diệt trừ cậu.

Trần tiên sinh nói rất nhẹ nhàng, giống như đang tám chuyện hàng ngày trong nhà, nhưng ông ấy vừa mới dứt lời, tôi đã nhìn thấy dưới ánh trăng, những cánh cửa từng ngôi nhà bỗng mở ra, các thôn dân quen thuộc lần lượt bước ra ngoài, mắt bọn họ nhắm chặt, bộ mặt dữ tợn, đi về phía chúng tôi.

Trần tiên sinh khẽ cười một tiếng:

- Trương mù, bây giờ cậu biến thành thằng mù thật rồi, cậu chuẩn bị đấu với tôi như thế nào đây ta?

Quả thật, nếu là lúc trước, có lẽ Trương mù vẫn còn sức chiến một trận, nhưng hiện tại, anh ta mù rồi, với lại những thôn dân kia rõ ràng vẫn còn là người sống, chẳng qua là bị Trần tiên sinh khống chế mà thôi. Mà bản lĩnh đối phó người dương của Trương mù, không hề xuất chúng.

Nhưng tôi không ngờ, Trương mù lại cười sằng sặc, nói:

- Ai nói với ông tôi sẽ đấu với ông? Ông cho rằng chỉ có ông mới có trợ thủ sao? thằng ngốc, cởi giày!

Tôi không biết Trương mù có ý gì, nhưng vẫn làm theo lời anh ta, cởi giày. Mà trong khoảng thời gian này, Trương mù đã dùng mũi chân, dựa vào cảm giác vẽ một hình bát quái lên đất, động tác cực nhanh,khiến người ta chậc lưỡi. hình bát quái này tôi từng thấy, là thời điểm Trần tiên sinh cởi giày âm cho tôi đã dùng qua.

Trương mù bảo tôi chân trần đi vào trong, mũi chân chạm nhẹ lên bát quái, bát quái lập tức xoay ngược một vòng, tôi nhìn thấy rõ, đôi giày âm nằm ở tầng bên ngoài đã bị cởi ra. Mũi chân của Trương mù không ngừng nghỉ, mỗi một lần giày âm bị cởi, tôi lại thấy sắc mặt Trương mù trắng hơn, khóe miệng, khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai đều chảy máu!

Nhưng dù là vậy, đôi chân của anh ta vẫn không dừng lại. tiếp tục điểm nhẹ, một lúc sau, tổng cộng đã điểm hai mươi tư lần, mãi cho đến lúc cuối cùng, tôi thấy trên người anh ta có một luồng khí màu trắng rời khỏi thân, nếu tôi nhớ không nhầm đây chính là ‘thợ khí’ anh ta từng nói, khi mũi chân điểm xuống lần cuối, Trương mù đột nhiên ngã xuống, trước lúc ngã, tôi nghe thấy anh ta khẽ nói một câu:

- Niệm tứ âm hài loạn thiên mệnh! ( niệm tứ là hai mươi tư)

Gần như cùng lúc đó, trong hư không, một đám thân ảnh lờ mờ hiện ra theo thứ tự, có thợ giày truyền nhân đời thứ mười Trần Hữu Tín, con gái tổ tiên Vương Nông Hữu của thôn Vương gia Vương Tang Y, ông bác Ngô Bỉnh Giang, Trương lão gia Trương Tiệm, ma rượu Vương Nhị Cẩu, truyền nhân thợ xây Trần Hưng Vượng. cùng với ông nội tôi Lạc Triều Đình, còn có một người con gái trẻ đẹp mặc sườn xám đứng bên cạnh ông…..

Tất cả bọn họ khẽ gật đầu với tôi, sau đó xoay người, nhìn Trần tiên sinh, đồng thời khẽ mở môi, một tiếng nói vang vọng khắp đất trời vang lên:

- Yêu ma quỷ quái, có dám chiến một trận!?

…………………

Từ lúc rời khỏi Thổ Ty Vương Mộ đã sắp được nửa năm, tôi đứng trên đỉnh núi quê nhà, nhìn ánh nắng chiều phía xa xa, vị trí này, chính là nơi tôi nhìn thấy ông bà nội đứng sóng vai nhau trong giấc mơ. Tôi rất muốn nhìn xem, trước kia ông bà nội đã nhìn thấy gì.

Trương mù ngồi cách đó không xa, một chiếc gậy trúc dài mảnh tựa vào vai phải anh ta. Anh ta cũng đang làm bộ ‘nhìn xa xăm’ ngắm ánh tà dương. Thời điểm ở Thổ Ty Vương Mộ, anh ta nói đã nhìn thấy chân tướng mọi chuyện trong quan tài. Nhưng về sau mặc kệ tôi có hỏi như thế nào, cưỡng ép mềm mỏng đều đã thử hết lượt, anh ta vẫn không chịu lộ ra nửa chữ.

Còn nhớ khoảng thời gian mới ra khỏi Thổ Ty Vương Mộ, Trương mù đã đi tìm thầy thuốc khắp thế giới, đầu tiên là trong nước, sau đó là nước ngoài. Ba tháng trước, Trương mù từ Đức trở về, hoàn toàn buông bỏ ý định đi tìm thầy thuốc, từ đó về sau, bên cạnh anh ta nhiều thêm một cây gậy trúc nhỏ. Dù đi bất cứ đâu, cũng luôn mang theo bên mình.

Tiệm vàng mã ở Từ Khí Khẩu Trùng Khánh, anh ta không kinh doanh nữa, mà giao lại cho tôi, nói là giao cho tôi, nhưng thực ra tôi chỉ đóng vai trò một gã chưởng quầy. rất nhiều chuyện, đều do lão Lý xử lý. Một vài chuyện không tiện để lão Lý ra mặt, mới giao cho tôi đi làm. Trương mù sở dĩ từ bỏ tiệm vàng mã, là bởi vì anh ta tìm được công việc mới.

Ba tháng trước, thành Lão Ty chính thức được mở ra với ‘bảng hiệu’ khu du lịch, Trương mù chiếm một chỗ ngồi ở lối vào thành Lão Ty. Treo một tấm vải lên cây gậy trúc, trên tấm vải viết tám chữ to: “thầy tướng sờ cốt, bán tiên tại thế” . bên dưới tám chữ to, còn có một hàng chữ nhỏ: “chỉ xem cho nữ trẻ tuổi, bằng không không chính xác.”

Cứ mỗi cuối tháng, tôi lại đến chia tiền lợi nhuận ở tiệm vàng mã cho anh ta, nhưng nói thật, nếu có thể, tôi tuyệt đối không muốn đi. Bởi vì mỗi lần tôi đến, anh ta đều bắt tôi phối hợp diễn tuồng với anh ta ----- đơn giản chính là tôi mặt mày khoa trương thét lên: “ trời ơi, anh xem cũng chuẩn quá đi? Quả thực đúng là bán tiên tại thế!”sau đó tôi sẽ đưa tiền lợi nhuận thuộc về anh ta cho anh ta ngay trước mắt bàn dân thiên hạ. cứ như vậy, các cô gái bị lừa đến càng ngày càng nhiều.

Du khách ở thành Lão Ty càng nhiều, thiếu nữ trẻ tuổi bị Trương mù sờ tay cũng càng nhiều. nếu bạn từng đến thành Lão Ty du lịch, trông thấy một thầy tướng số trẻ tuổi bị mù. Đúng vậy, đó chính là Trương Phá Lỗ lừng lẫy năm đó ----- ồ ồ, quên nói một chuyện, sau chuyện lần trước, thợ thuật của Trương mù đã ‘phó mặc cho dòng nước cuốn trôi’. Hoàn toàn biến thành một Trương mù thật.

Tôi cũng từng thử thăm dò qua Thổ Ty Vương Mộ trước khi khu du lịch được thành lập. nhưng mộ đạo tổn hại nghiêm trọng, lần nào cũng chỉ xuống được nửa đường là không xuống được nữa. về sau công tác bảo vệ lại càng thêm nghiêm ngặt, xung quanh đều có camera, tôi mới không xuống mộ nữa. cộng với ý chí kiên cường sống sót của Trương mù, nếu tôi chết rồi, anh ta đến ngay cả người trò chuyện cũng không có. Dần dần, tôi bèn chặt đứt ý niệm muốn chết trong đầu.

Phần lớn thời gian, tôi đều đứng ở chỗ này, nhìn trời chiều phía xa, muốn nhìn rõ Cửu Sư Bái Tượng Hồi Đầu Vọng rốt cuộc là bí mật gì, Trương mù thỉnh thoảng cũng đi xem cùng tôi, tuy rằng anh ta không nhìn thấy, nhưng anh ta phân biệt được trời sáng và trời tối, cũng như thời anh ta từng phân biệt được trái phải thiện ác.

Anh ta luôn nói với tôi, thế giới này quá tăm tối, mọi sự không vẹn toàn, chung quy vẫn cần phải có một chút quang minh để thắp sáng.

Mặt trời chiều ngã về tây, Trương mù nói anh ta đói bụng, muốn về ăn cơm mẹ tôi nấu, sau đó anh ta liền đứng dậy tự xuống núi, con đường này anh ta đã đi quen rồi, không cần tôi dẫn, trước khi đi, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, văn phong của cậu tốt như thế, hay là, cậu viết chuyện của chúng ta thành một cuốn tiểu thuyết đi, nhớ, viết tôi đẹp trai một chút, với lại, kết cục đừng để cho tôi biết thành thằng mù.

Tôi gật đầu, nhìn bóng lưng Trương mù, không nói được lời nào, đợi cho tới khi anh ta xuống núi, tôi ngồi một mình, nhớ lại dĩ vãng đã qua.

Vừa ngồi, đã ngồi cả một đêm.

Khi tia nắng ban mai xuất hiện, nắng sớm vẫn như thường lệ chiếu xuống núi xanh phương xa, tôi đột nhiên hiểu ra, ông bà nội không hề sắp xếp bố cục ‘qua sông’ cho tôi, cái gọi là ‘qua sông’. Thực ra là vượt qua ‘biển khổ nhân gian’.mà biển khổ của tôi, chính là “Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống”.

Trong mơ màng, dường như tôi nghe thấy một âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo khẽ gọi một câu:

- Tiểu Dương……

THE END!

( cảm ơn các bạn đã đón đọc, hãy tham gia nhóm 'Sam Zhou và những người bạn mê truyện kinh dị' trên facebook or liên hệ với facebook "Sam Sam (Sam Zhou)" để đọc tiếp phần ngoại truyện cũng như theo dõi phần hai của bộ truyện Người Trông Giữ Giấc Mơ nhé ! chân thành cảm ơn ^^! )

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.