Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mày đang tìm tao à?

Phiên bản Dịch · 1798 chữ

Trong sân trống trơn, chỉ có một ‘tôi’ khác toàn thân ướt sũng, cầm một con miệt dao giống hệt tôi, bổ tới.

Khi nhìn thấy hắn, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy, tôi thà rằng quay người đi đối mặt với bé gái trong ao cá, chứ không muốn đối mặt với người kia, đó là sự sợ hãi đến từ sâu trong nội tâm.

Tôi không có anh chị em, cũng không có anh em song sinh, ‘tôi’ ở trước mắt kia, nụ cười quái dị trên mặt hắn, tuyệt đối không phải là vẻ mặt của một người bình thường.

Vẫn may chưa vào cửa, bằng không tôi rất có khả năng không ra ngoài được, tôi gần như không nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy.

Tôi chạy sang phía nhà bác cả, nhà bác cả chỉ cách nhà tôi một cái sân, chạy vài bước là sang đến nơi, chỉ cần bác cả còn thức, tôi có thể có thêm trợ giúp, nhưng khi tôi vừa mới chạy được vài bước, tôi lập tức ý thức được, ý nghĩ của mình vớ vẩn cỡ nào.

Trên người bác cả có lời nguyền ‘ngũ thể đầu địa’, lúc này có lẽ còn đang quỳ bên mộ ông nội, trong nhà có lẽ chỉ có bác gái, quấy rầy bác gái cũng không có ích gì, vì thế tôi thay đổi phương hướng, chạy ra hướng đầu thôn, tôi chạy về hướng đó, nói không chừng có thể gặp được Trương mù.

Tôi vừa chạy, vừa lắng nghe tiếng bước chân ‘sạt sạt sạt sạt…’ dưới nền đất, tiếng đế giày ma sát với mặt đất vang lên, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi, xem ra, hắn không đuổi theo, điều này khiến tôi yên tâm không ít.

Tôi vừa thờ phào một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói quen thuộc, tiếng nói này đã theo tôi hai mươi bốn năm, cho dù là trong giấc mơ, chỉ cần nghe thấy tiếng, cũng biết là ai, bởi vì, đây chính là tiếng nói của tôi!

Tôi nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói yếu ớt:

- Mày đang nghe bước chân của tao à?

- Á!!!!

Tôi sợ tới mức nhấc miệt dao vung chém lung tung, nhưng, ngoài tiếng chém vào không khí, thì không chém được thứ gì.

Tôi dừng lại, bởi vì sợ hãi đã khiến tôi khó thở, tôi thở phì phò nhìn thôn làng tối đen phía trước, tìm kiếm bóng người kia, theo lý mà nói, động tác vừa rồi của tôi đủ nhanh, nhanh đến mức chính tôi không còn không thể tin nổi mình làm được, có lẽ, đây là bản năng sinh tồn của con người, nếu có người thực sự đứng sau lưng bạn, tôi tin, hắn nhất định không tránh khỏi nhát chém vừa rồi.

Tôi nhìn trái nhìn phải, ngoài tường vây và cửa sân nhà người khác ra, cũng chỉ có một con đường thôn tối đen phía trước, trước mắt tối om, không có nửa bóng người.

Một cái đầu đột nhiên xuất hiện trên vai tôi, hắn mỉm cười quỷ dị, liếc ánh mắt gian tà nhìn tôi, nhẹ giọng nói:

- Mày đang tìm tao à?

Đây chính là đầu của tôi! Đây chính là tiếng nói của tôi!

Tôi nhấc miệt dao, ra sức vung lên bả vai, lại không đập trúng cái đầu kia, thiếu chút nữa còn khiến vai mình trật khớp, đau tới mức hít một hơi lạnh, cả cánh tay đều bắt đầu run lên.

Tôi tiếp tục chạy về phía trước, chạy mãi chạy mãi, bỗng phát hiện, tôi lại quay về cửa nhà mình, lúc này mới ý thức được, lúc vừa xoay người chém lung tung, tôi đã quay đầu, tôi cho rằng mình chạy ra ngoài thôn, kết quả, lại chạy ngược về nhà mình.

Làm sao bây giờ?

Tôi muốn xoay người, những đã không còn dũng khí chém loạn xạ như lúc nãy, tôi sợ phải quay lại, sợ nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc kia, sợ hắn sẽ hỏi tôi: ‘mày đang tìm tao à?’

Tôi có thể nhìn thấy sân nhà mình, cửa sân vẫn còn mở, là do tôi vừa đẩy ra, nhìn từ ngoài vào, trong tầm mắt của mình, tôi không thấy có sự tồn tại của hắn trong sân.

Vào hay không vào?

Tôi gần như chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức lựa chọn vào.

Bởi nếu không vào, tôi cũng hoàn toàn không có dũng khí xoay người, trong đầu tôi đã hiện lên một cảnh tượng:

Hắn đứng sau lưng tôi, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, trong tay giơ miệt dao, chỉ cần đợi tôi quay người lại, hắn sẽ chém chết tôi.

Hơn nữa, sau khi vào trong, tôi còn có thể chạy vào phòng tìm Trần tiên sinh, lúc tôi rời khỏi thôn, Trần tiên sinh nói muốn ở lại trông coi thôn một chút, chưa rời đi ngay, như vậy, tôi tin, hiện tại ông ấy vẫn còn ngủ trên giường tôi, chỉ cần tôi chạy qua sân, vọt vào trong phòng, đánh thức Trần tiên sinh, như vậy hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết .

Tôi lấy tinh thần chạy vọt vào trong sân, không đợi tôi chạy vào được mấy bước, tôi chợt nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, cửa sân bị đóng lại, sợ tới mức xoay người lại nhìn, nắm chặt miệt dao trong tay, chỉ cần có hơi bất thường, tôi sẽ lập tức chém lung tung, tôi không thấy có người khác, mà cửa sân chỉ bị đóng lại một cánh, một cánh vẫn còn mở, dính chặt vào mặt tường.

Chẳng lẽ là gió?

Tôi mới vừa nghĩ như vậy, cánh cửa mở toang bỗng tự động rời khỏi mặt tường, xem chừng sắp đóng lại, tôi do dự không biết có nên chạy tới dùng đá chặn cửa lại trước hay không, nhưng chân vừa bước ra một bước, đã thu ngược trở về.

Bởi vì tôi thấy, phía sau ván cửa, có một người! người đó, chính là ‘tôi’ đang cười quỷ dị, lưng hắn dán vào ván cửa, lúc cửa đóng lại, hắn cũng chuyển động theo, cứ như hoàn toàn dính lên trên ván cửa.

Cửa đóng lại, hắn nhảy xuống, cười quỷ dị liếc nhìn tôi, sau đó bình tĩnh cầm chốt cửa, cài vào từ bên phải, cài cửa xong, hắn quay lại, cười tủm tỉm nói với tôi:

- Được rồi, lần này mày chạy không thoát rồi.

Nói xong, hắn giơ miệt dao, bước từng bước đến chỗ tôi.

Tôi đã bị một màn trước mặt dọa cho choáng váng, mãi cho đến lúc hắn đi tới chỗ mình, tôi mới ý thức được, tôi phải vào phòng tìm Trần tiên sinh, tôi xoay người chạy thật nhanh đến cửa phòng, vừa ra sức gõ cửa vừa gọi Trần tiên sinh.

Dù là gõ cửa, nhũng tôi vẫn nhìn ra ngoài sân, quay lưng về phía cánh cửa, tôi lúc nào cũng phải nhìn hắn, nhìn hắn đã đi tới đâu.

Hắn đi tới giữa sân, ý cười trên mặt càng thêm quỷ dị khủng bố, miệt dao trong tay càng thêm giá lạnh, tôi không ngừng dùng miệt dao gõ cửa, trong miệng gọi Trần tiên sinh hết lần này đến lần khác, đồng thời, còn vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Nhưng nghe thật lâu, ngoài tiếng hô và tiếng đập cửa của tôi ra, cái gì cũng không nghe thấy, mà hắn, hiện tại chỉ còn cách tôi không tới mười mét.

- Trần tiên sinh, mở cửa, là cháu Tiểu Dương đây!

Chín mét!

- Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, mở cửa nhanh!

Tám mét!

- Trần tiên sinh, cứu mạng a! Trần tiên sinh cứu cháu!

……..

Ba mét!

Tôi đã có thể nhìn thấy hàm răng lúc hắn nhếch môi cười, cùng con miệt dao lạnh lẽo trong tay hắn.

Hai mét!

Tôi không còn cất tiếng gọi, chỉ dùng miệt dao gõ lên cửa.

Một mét!

Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng người rời giường, sau đó là một đống tạp âm, tiếp nữa là tiếng bước chân, trong lòng nghĩ, được cứu rồi!

‘cành cạch’ một tiếng, cửa phòng mở ra, tôi xoay người cúi đầu chạy vọt vào trong, lại đâm phải Trần tiên sinh đang ra ngoài, tôi ôm chặt Trần tiên sinh, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.

Trần tiên sinh vẫn giống như trước đây, dưới chân mang một chiếc giày âm, một chiếc giày dương, trên người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, một tay cầm tẩu thuốc đồng, một tay chấp sau lưng, nhìn thấy thân người ông ấy, tôi cảm giác được trái tim mình cuối cùng cũng có thể tạm thời bình ổn một chút. Tôi kích động nói với Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy ông, mau cứu cháu, sau lưng có một ‘cháu’ cầm miệt dao, hắn muốn chém chết cháu!

Nói xong tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua trong sân, nhưng không nhìn thấy cái gã ‘tôi’ kia .

Chẳng lẽ là biết Trần tiên sinh đã tỉnh, hắn sợ rồi , cho nên chủ động chạy?

Tôi buông Trần tiên sinh ra, đi tới cạnh cửa, nhìn khắp sân vài lần, đều không tìm thấy ‘tôi’ đâu.

Trần tiên sinh hỏi tôi, người cháu nói đâu?

Tôi lẩm bẩm:

- Trần tiên sinh, vừa rồi hắn còn ở đây, chắc là biết ông đến rồi, nên chạy mất rồi ạ!

Lúc nói xong những lời này, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, Trần tiên sinh từ khi nào thì bắt đầu nói tiếng phổ thông ! ?

( trong truyện, bình thường lời thoại của Trần tiên sinh, ông ấy đều nói bằng tiếng địa phương.)

Nghĩ đến đây, sống lưng tôi lạnh toát --- vừa rồi hình như tôi còn chưa nhìn rõ mặt Trần tiên sinh, đã ôm chặt lấy người ông ấy.

Tôi chậm rãi xoay người, nhìn từ dưới chân lên trên đầu, trên người hắn vẫn mặc theo cách ăn mặc của Trần tiên sinh, nhưng mặt hắn, lại là của một ‘tôi’ khác, đang mang nụ cười quái dị.

Hắn giơ cái tay để sau lưng lên, trong tay cầm miệt dao, cười hỏi:

- Người vừa nãy cháu nhìn thấy, có phải rất giống tôi hay không?

‘Bịch!”

Tôi nghe thấy cửa sân bị người đá văng, một tiếng nói truyền đến:

- Tông môn nhà nó, thằng chó Lạc Tiểu Dương, bò ra đây cho ông!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.