Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Thước Thần Minh

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Trong tiếng Trùng Khánh, ‘tông môn nhà nó’ (nguyên gốc: 我日你屋个先人板板) là ân cần thăm hỏi tổ tông của người khác, mà ‘thằng chó’ (nguyên gốc: 狗日的) không cần tôi giải thích, đều biết là câu chửi người, về phần ‘bò ra đây cho ông’, (nguyên gốc: 给老子爬出来) phiên dịch ra, có nghĩa là ‘cút ra đây cho ông’, không cần biết là câu nào, đều là những lời nói khó nghe, nhưng lúc nghe thấy những lời nói này, đáy lòng vui vẻ lạ thường.

Đúng vậy, tôi rất vui mừng, bởi vì cuối cùng Trương mù cũng đến.

Tôi gần như là vừa bò vừa lăn đến trước mặt Trương mù, lần này tôi đã biết ngoan, không vội vàng xông lên ôm anh ta, mà nhìn kỹ mặt anh ta, xác định là Trương mù, mới đến cạnh, chỉ vào trong phòng mình, nói nơi đó có một ‘tôi’ khác.

Trương mù nhìn thoáng qua phòng tôi, sau đó mang theo nụ cười châm biếm nói:

- Thằng nhóc này, có phải bị dọa đến đần người rồi không?

Tôi cũng nhìn phòng mình, phát hiện nơi đó trống không, không một bóng người. Sau đó tôi cảnh giác nhìn Trương mù, sợ anh ta đột nhiên biến thành ‘tôi’ khác, cũng may, tôi trừng mắt nhìn anh ta nửa phút sau, anh ta vẫn là anh ta.

Trương mù nói:

- Anh biết anh rất đẹp trai, nhưng cậu cũng đừng dùng ánh mắt sùng bái này nhìn anh, anh nói cho cậu biết, anh thích các cô gái, cậu dùng ánh mắt này để quyến rũ anh, cũng không có tác dụng gì đâu.

Tôi không chút do dự cầm miệt dao trong tay bổ tới người anh ta, cái tên này, nhìn thấy anh ta hay không nhìn thấy anh ta, đều khiến người ta ghê tởm như nhau.

Trương mù thuận tay nhận lấy miệt dao, động tác hết sức uyển chuyển, lật tay vài lần, cuối cùng nắm chặt trong tay, con miệt dao này ít nhất cũng phải nặng hơn mười cân, mà nằm trong tay anh ta lại nhẹ nhàng tựa trang giấy.

Tôi đoán một ‘tôi’ khác nhìn thấy Trương mù đến rồi, cho nên đã bỏ chạy, hiện tại cứ chạy theo chuyện này cũng không có ích gì, vì thế tôi hỏi Trương mù, vừa nãy anh đã đi đâu?

Trương mù nói:

- Tôi đi tè!

Tôi lập tức nổi giận hỏi:

- Anh đi tè vì sao không nói với tôi một tiếng?

Trương mù đáp:

- Không phải tôi kêu cậu đợi tôi một lát rồi sao?

Tôi nói, anh có kêu tôi đợi anh?

Trương mù nghe xong lời này cau mày chăm chú nghĩ ngợi, nhìn thấy bộ dáng của anh ta, tôi cho rằng chúng tôi lại gặp phải thứ gì không sạch sẽ, cho nên mới khiến lời nói của anh ta, không lọt được vào tai tôi, ví dụ như ‘ma cách âm’ chẳng hạn.

Nhưng, sau khi Trương mù cau mày im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười cợt nhả nhìn tôi nói:

- Khà khà, hình như đúng là tôi chưa nói, ôi chao, già rồi, hay quên.

Tôi nghe xong lời này thiếu chút nữa chỉ vào mũi anh ta mắng, anh có biết không, bởi vì anh quên nói một câu, mà tôi suýt nữa bị dìm chết dưới ao cá!

Nhưng tôi vẫn nhịn, bởi vì vào thôn là chủ ý của tôi, chẳng qua anh ta chỉ vào cùng tôi mà thôi, cho dù tôi chết ở bên trong , cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

Nghĩ đến đây, cục tức trong lòng lập tức tiêu tan, lúc này, tôi chú thấy tay trái của anh ta vẫn luôn ôm bụng dưới, hình như còn có chất lỏng máu đỏ chạy ra từ khẽ tay, nếu không đứng gần, trong điều kiện ánh sáng nghèo nàn thế này, căn bản không thể phát hiện ra.

Tôi hỏi anh ta:

- Anh bị thương? Vừa rồi rốt cuộc anh đã làm gì?

Trương mù đáp:

- Cậu còn có mặt mũi mở miệng hỏi à, tôi đi tè xong, vừa quay đầu, đã không thấy tăm hơi cậu đâu, tôi phải đi vào từng nhà một tìm cậu, trời lại còn tối, tôi không cẩn thận trượt chân ngã, nên mới bị thế này, không sao, chuyện nhỏ.

Không thể không nói, khả năng nói dối của Trương mù không có tý chuyên nghiệp nào, anh ta như vậy, còn nói là bị ngã? Cho dù bị ngã, cũng ngã đến mức bụng chảy máu?

Nhất định đã xảy ra chuyện gì, lại còn là chuyện rất nguy hiểm, nhưng anh ta không chịu nói với tôi.

Trương mù đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói:

- Tôi dẫn cậu đến một nơi.

Tôi hỏi, nơi nào?

Anh ta đáp, cậu đi theo sẽ biết.

Lúc này, tôi đi theo sau lưng anh ta, bởi vì lo lắng tôi đi đằng trước, lại lạc mất nhau.

Anh ta đột nhiên hỏi, đèn dầu tôi đưa cho cậu đâu?

Tôi đáp, tắt rồi.

Sau đó kể qua loa một lượt chuyện vừa trải qua, nói xong, tôi thấy anh ta gật đầu, nhưng không đưa ra đánh giá.

Đi được một đoạn đường, tôi phát hiện Trương mù đang đi theo phương hướng mộ phần của ông nội, trước lúc anh ta đến thôn, không biết mộ ông nội nằm đâu, nhưng hiện tại anh ta lại đi về hướng này, chẳng lẽ, là mộ phần của ông nội xảy ra chuyện gì?

Vừa nghĩ đến hai lần ông nội bò ra ngoài, da đầu tôi bỗng ngứa ran.

Chờ tới lúc chúng tôi đến trước mộ ông nội, tôi mới biết, cảnh tượng trước mắt, còn khủng bố hơn hình ảnh ông nội bò ra khỏi mộ.

Vòng bên trong là hai mươi tám người ngũ thể đầu địa và bác cả đang quỳ.

Vòng bên ngoài, là đầy thôn dân!

Tất cả thôn dân đều quỳ gối ở nơi này, tất cả bọn họ nhắm mắt quỳ trên đất, chắp tay giơ lên đỉnh đầu, nhưng, thủ thế của mỗi người lại khác nhau, tôi không biết hình dung như thế nào, cảm thấy giống như là thủ ấn cổ nào đó.

Trương mù nhỏ giọng nói với tôi:

- Tôi vừa đi vào từng nhà một xem qua, các nhà trong thôn đều trống không.

Tôi gật đầu, sau đó tìm thấy bố mẹ mình, bọn họ cũng quỳ trong đoàn người, hai mắt nhắm chặt, thần sắc thành kính, hai tay giơ lên cách đỉnh đầu khoảng ba thước, kết một thủ thế tôi hoàn toàn nhìn không hiểu.

Tôi cẩn thận băng qua dòng người, sau đó đứng bên cạnh bố mẹ mình, khẽ gọi bọn họ, muốn đánh thức, nhưng đáng tiếc, mặc kệ tôi gọi thế nào, cũng không động đậy, bọn họ đều thờ ơ với tiếng gọi của tôi.

Mà lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được có ai đó đang kéo ống quần mình, tôi cho rằng cánh tay của Vương Nhị Cẩu lại đến, kết quả, lại phát hiện là người quỳ sau lưng bố tôi kéo, tôi nhìn rất kĩ, người này là Trần tiên sinh! ở bên cạnh ông ấy, còn có cả sư thúc ông ấy cũng đang quỳ!

Vì sao bọn họ cũng quỳ gối ở đây? Là lực lượng như thế nào mới có thể khiến cho cả hai bọn họ cũng quỳ tại đây?

Chính vào lúc tôi đang tự hỏi, Trần tiên sinh liền nói với tôi:

- Cháu bé, sao lại về rồi? mau quỳ xuống.

Ông ấy không hôn mê, vậy là ông ấy đang giả vờ quỳ? Tôi hỏi Trần tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải quỳ ở đây?

Trần tiên sinh chỉ chỉ thôn dân nói:

- Ngẩng đầu ba thước có Thần Minh, đây là ấn Tam Thước Thần Minh.

Sau đó lại chỉ mộ của ông nội, nói:

- Vị phía dưới sắp ra ngoài rồi, không muốn chết thì quỳ xuống cho tôi!

Thảo nào nhiều người quỳ ở đây như vậy, là vì nghênh đón vị phía dưới ra ngoài?

Tôi nhất thời không biết làm sao, hai chân cũng không nghe theo sai khiến, chậm rãi quỳ xuống --- ngay cả sư thúc của Trần tiên sinh cũng đã quỳ, tôi dựa vào cái gì để không quỳ chứ?

Nhưng lúc này, tay của tôi bị người khác kéo mạnh dậy, anh ta cười mỉm nhìn Trần tiên sinh nói:

- Thằng cha già, ông cũng đến đây quỳ à? Làm gì thế? Ngắm trăng hả?

Trần tiên sinh nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hiện lên tia sáng dị thường, vui mừng nói:

- Trương mù, cậu cuối cùng cũng đến?

Trương mù nghe thấy vậy, giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, nói:

- Trong giới thợ nhân, sắp xếp theo vai vế, ông phải gọi tôi là sư thúc!

Lúc này chị Lưu, sư thúc của Trần tiên sinh đang quỳ một bên, cũng cười nói:

- Thằng nhóc họ Trương kia, cuối cùng cũng chịu đến?

( khúc này nhân vật nói tiếng Trùng Khánh)

Chị ta, chị ta biết nói tiếng Trùng Khánh! Lúc trước chẳng phải chị ta vẫn luôn nói tiếng phổ thông hay sao? không phải còn bắt Trần tiên sinh cũng phải nói tiếng phổ thông đó sao? Sao vừa nhìn thấy Trương mù, đã nhịn không được bắt đầu dùng tiếng Trùng Khánh?

Trương mù liếc nhìn chị Lưu vài cái, sau đó cười nói:

- Một bà già chín mươi tuổi như bà, cũng giả bộ trước mặt ông đây? Còn biết xấu hổ hay không?

Chị Lưu vừa muốn phản bác, nhưng Trương mù không cho chị ta cơ hội, bởi vì tôi nhìn thấy, Trương mù đột nhiên cởi đôi giày dưới chân Trần tiên sinh ra, ném vào mộ của ông nội tôi, sau đó hô lớn:

- Biết ngươi sắp ra ngoài, ông đây không phục! đừng nói ông không nể mặt ngươi, ngươi nghe cho kĩ, ông nội ngươi đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thợ giày đệ tử đời thứ mười một, Trần Ân Nghĩa!

Trương mù mắng xong, kéo tôi quay người bỏ chạy.

Trước lúc xoay người, tôi nhìn thấy sắc mặt của Trần tiên sinh và chị Lưu, hoàn toàn ngơ ngác!

Nhưng, Trương mù lại nghiêm túc, hỏi tôi:

- Đền thờ thôn các cậu nằm ở đâu? Mau dẫn tôi đi!

Tôi nói, đền thờ nằm ở giữa thôn, tìm đền thờ làm gì?

Trương mù nói, một mình tôi không giải quyết được, đến đền thờ tìm trợ thủ!

Tôi hỏi, đền thờ làm gì có người nào giúp đỡ được anh?

Trương mù khinh bỉ nhìn tôi một cái:

- Tôi nói đi tìm người bao giờ? Tôi đi tìm ma!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.