Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa sát trùng nguyệt

Phiên bản Dịch · 2212 chữ

Đền thờ nằm giữa thôn, là đền thờ nhà họ Vương, bình thường lúc nào trong thôn có hoạt động lớn hay lễ cúng, đều sẽ tổ chức tế tổ ở đền thờ, nhưng tôi, chưa từng có cơ hội bước vào, không ngờ có một ngày, lại cùng Trương mù xông vào dưới màn đêm tối đen như mực.

Cửa đền thờ được làm bằng gỗ đại thụ, Trương mù xông lên đạp vài cái, ngoài tiếng vang trầm đục ra, tôi không thấy cánh cửa lớn kia có chút động tĩnh nào, ngược lại, Trương mù còn nhăn nhó xoa chân một lúc lâu.

Trương mù hỏi tôi:

- Thôn các cậu sao không bình thường thế, cậu không thấy đền thờ trong phim, làm gì có cái cửa nào không một đạp bật tung? Nếu một đạp không được, thì hai đạp, chắc chắn sẽ bật ra, nhưng cánh cửa này, tôi đã đạp sắp được hai mươi lần rồi, một chút phản ứng cũng không có, có phải đang ức hiếp một người ngoài như tôi không?

Tôi liếc mắt nhìn cửa đền thờ, ít nhất cao hơn tôi hai lần, huống hồ trên cửa còn có một cái khóa to đùng, tôi nói:

- Trương mù, tôi cảm thấy thực sự không phải ức hiếp một người ngoài như anh, với cách đạp cửa của anh, tôi đoán, cho dù là người địa phương cũng không đạp ra được.

Trương mù liếc tôi một cái, lại đi lên vài bước nhìn cửa đền thờ, chắc đang suy nghĩ chân anh ta có lẽ đúng là không thể đạp tung cánh cửa, cho nên, lắc đầu, sau đó hỏi tôi, làm thế nào bây giờ?

Tôi nghĩ ngợi, sau đó hỏi:

- Mấy nhân vật trong phim không phải đều biết bay đó sao, tường dù cao thế kia, nhưng chỉ cần bay qua là được, cho nên, anh biết bay không?

Trương mù dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc lừ tôi một cái, sau đó thở dài:

- Lúc rảnh rỗi cậu vẫn nên đi tìm một đứa con gái để chơi đi, xem ít phim thôi, có điều với chỉ số thông minh của cậu, tôi đoán, cũng không tìm được bạn gái.

Nói xong, anh ta vỗ vỗ bả vai tôi, mặt mày thất vọng lướt qua trước mặt tôi, sau đó đi tới cửa đền thờ, thả ba lô trên lưng xuống, bắt đầu lấy đồ bên trong ra.

Lúc này tôi mới nhớ, cái ba lô tôi đeo, đã bị tôi làm mất trong lúc dây dưa với Vương Nhị Cẩu, cũng không biết Trương mù có mắng tôi hay không, dù sao, tôi không định nói chuyện mình làm mất ba lô cho anh ta biết.

Tôi thấy anh ta lấy từ trong ba lô ra một cái bát sứ, trong bát sứ có ít cơm nguội, anh ta úp ngược cái bát, đặt xuống trước cửa đền, sau đó lấy ra hai chén rượu nhỏ, đây là loại chén chỗ chúng tôi sử dụng để cúng cho người chết, anh ta đặt hai chén rượu xuống hai bên cái bát sứ úp ngược, mỗi bên một chén.

Sau đó, lấy ra một cái ống tre có nút bịt, mở nút bịt ra, rót gần đầy rượu vào hai cái chén, đều nói rót trà rót bảy phần, rót rượu phải rót mười phần, nhưng anh ta lại chỉ rót đầy bảy phần, tôi chỉ vào trong chén rượu nhắc nhở anh ta, anh ta lại nói:

- Cậu biết cái chó gì, hiện tại cuộc sống phía dưới trôi qua tốt đẹp như vậy, trên cơ bản ai cũng có xe, ngộ nhỡ rót nhiều rượu rồi, người ta uống say, xảy ra tại nạn xe cộ ai chịu trách nhiệm?

Sau này tôi mới biết, người kính rượu cho ma, không thể kính đầy chén, bởi vì người sợ ma bảy phần, ma sợ người mười phần, nếu bạn rót đầy rượu cho nó, nó sẽ nghĩ bạn sợ nó, sau đó quấn lấy bạn, đương nhiên, đây đều là sau này trong lúc vô tình Trương mù tiết lộ cho tôi biết.

Trương mù rót rượu xong, lại lấy ra một đôi đũa, đặt dưới đáy bát sứ úp ngược, đuôi đũa hướng ra ngoài, đầu đũa hướng vào trong đền thờ, lấy ra ít tiền giấy, không thấy anh ta dùng bật lửa, cổ tay hơi rung nhẹ, tiền giấy đã bốc cháy, tay anh ta cầm tiền giấy, quay quanh bát sứ ba vòng, sau đó vứt tiền giấy đi, lại lấy ra một quả trứng gà trong ba lô, đưa tới trước mặt tôi hỏi:

- Cậu có đói bụng không?

Đã là lúc nào rồi, ông còn nhớ tới ăn mới uống!?

Tôi gần như nghiến răng nói:

- Tôi không đói!

- Ồ, may quá, tôi cũng chỉ còn một quả trứng, cậu không ăn thì tôi ăn vậy.

Nói xong, anh ta thật sự vái trên đất vài cái, sau đó bắt đầu chăm chú bóc vỏ trứng.

Lúc đầy tôi còn thực cho rằng anh ta đói rồi mới ăn trứng gà, nhưng tôi nhìn thấy vẻ mặt lúc bóc trứng của anh ta, liền biết, sự tình không đơn giản như vậy.

Lúc anh ta bóc trứng, chỉ dùng móng tay bóc, da đầu ngón tay không hề chạm vào trứng gà, tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, nhất định không làm được, anh ta vừa bóc trứng vừa lẩm bẩm:

- Vào miếu thắp hương, gặp điện bái phật, vãn bối Trương Phá Lỗ, lần đầu đến quý địa, cứu người quan trọng nhất, một chút lễ nghi chưa đủ chu toàn, có chỗ nào đắc tội, còn mong thông cảm, nếu đồng ý cho Trương mù tôi vào trong đền thờ, thì hãy nhận lấy quả trứng gà này.

Lúc nói xong lời này, quả trứng trong tay anh ta vừa hay bóc xong, sau đó, anh ta đặt trứng lên trên đôi đũa, theo lẽ thường mà nói, đuôi đũa lớn, đầu đũa nhỏ, trứng gà bỏ lên trên, nhất định sẽ lăn về hướng đầu đũa, nhưng sau khi Trương mù đặt trứng xuống, không ngờ, lại lăn ra bên ngoài.

Lúc trứng lăn khỏi đũa, Trương mù vung tay lên, một cái lá tre nửa xanh nửa vàng xuất hiện dưới đuôi đũa, ngăn cản ‘đường đi’ của quả trứng, Trương mù tiếp tục nói:

- Cúng một bát cơm, rót hai chén rượu, nể mặt gọi người một tiếng bạn, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đừng nể mặt lại không cần.

Không ngờ, Trương mù vừa nói xong, quả trứng kia lại lăn vào bên trong đền thờ, lăn qua khẽ hở dưới chân cửa, lăn vào bên trong đền, rượu trong hai chén rượu hai bên, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, biến mất vào trong không khí! Lúc rượu biến mất, hai cái chén và bát sứ kêu ‘cạch’ một tiếng, nứt toác, mà cơm dưới bát, cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một đống mảnh vỡ.

Trương mù nói:

- Tông môn nhà nó, còn cáu kỉnh với ông à? Chẳng qua hôm nay ông không rảnh, nếu có thời gian, đạp chết nhà ngươi!

Nói xong, Trương mù đứng lên, cầm lấy miệt dao, phất tay một cái, bổ nát cái khóa trên cửa.

‘Két…..”

Trương mù đưa tay đẩy cửa, tiếng hai cánh cửa mở ra vang lên, một luồng khí cổ xưa ập vào mặt.

Tôi cúi đầu nhìn mặt đất sau cánh cửa, cũng không tìm thấy quả trứng đâu, đây là lần đầu tiên tôi tiến vào đền thờ, không thể không đưa mắt nhìn một chút xung quanh, sau khi vào cửa, là một cái sân rộng, có lẽ là nơi để người cả thôn ngồi khi tiến hành hoạt động lớn, đối diện với tôi, là một gian nhà chính, trong gian nhà xếp đầy linh vị, nhiều vô kể, dường như, năm tháng cũng đều lắng đọng lại ở trong này, nhưng âm khí cũng rất nồng nặc, nếu không phải còn có Trương mù, tôi nhất định sẽ không đi vào.

Sau khi vào cửa, Trương mù ôm ba lô, vội vàng quỳ bên trong nhà chính, nhanh nhẹn lấy ra bảy chiếc thuyền nhỏ làm bằng tre đặt sang một bên, sau đó anh ta đốt ít tiền giấy, còn gọi tôi tới, nhét một đống tiền giấy vào lòng tôi, nói:

- Cậu đốt từng tờ một, đừng để lửa tắt, tôi không kêu cậu dừng, thì cậu vẫn cứ đốt.

Tôi gật đầu đồng ý, vừa đốt tiền giấy, vừa nhìn anh ta xếp thuyền vào trong đền thờ, thuyền tre vây thành nửa vòng quanh người tôi, mở ra một lối đi hướng ra bên ngoài đền thờ, trước lối đi, Trương mù lại lấy ra một cái giỏ tre nhỏ, đặt ngay trước mặt tôi, tôi nhìn nhìn, cảm thấy hình thù mà những chiếc thuyền tre và giỏ tre tạo thành có chút quen mắt, nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng cũng hiểu, đây chẳng phải chính là hình ‘bắc đẩu thất tinh và bắc cực tinh’ đó sao?

Sao đó, động tác của Trương mù càng lúc càng nhanh, anh ta lấy từ trong ba lô ra bốn năm đốt tre to bằng cái chân, miệt dao trong tay anh ta cứ giống như tự mọc thêm mắt, chém, cưa, cắt, mổ, đục, nạy, đan, móc, gọt, mài, gần như liền mạch dứt khoát, không bao lâu sau, một cái khung tre hình người đã hiện ra trước mắt tôi, anh ta không bởi vậy mà dừng lại, vẫn tiếp tục động tác, hết lần này đến lần khác, tạo ra một khung tre hình người.

Lúc tôi vẫn còn đang kinh ngạc khâm phục tay nghề của Trương mù, anh ta đột nhiên dừng lại, híp mắt nhìn nhìn bốn phía, sau đó cau mày hỏi tôi:

- Thằng ngốc, cậu có cảm thấy hình như có người đang nhìn lén chúng ta không?

Vừa nghe thấy anh ta nói vậy, tôi đã lạnh cả người, điều này khiến tôi đột nhiên nghĩ đến lúc trong sân nhà thợ xây Trần, đã từng có qua cảm giác như thế, nhưng lúc này, tôi không cảm giác được, tôi nói:

- Không có, hay anh nghĩ nhiều rồi?

Trương mù nói:

- Không phải, nhất định có người đang nhìn chúng ta, tôi cảm giác được!

Nói xong, anh ta dừng lại động tác trong tay, sau đó híp mắt đi một vòng trong sân, sau đó lại đi vòng quanh nhà chính, kết quả vẫn không phát hiện ra cái gì.

Tôi hỏi, phát hiện ra cái gì chưa?

Anh ta đáp:

- Không phải người, cũng không phải quỷ, không biết đó là thứ gì, nhưng nhất định hắn vẫn còn ở đây.

Tôi nói, anh đừng dọa tôi, tôi nhát gan.

Anh ta lắc đầu đáp:

- Không dọa cậu, tôi cảm giác được, chỉ là không biết vì sao hắn không động thủ --- ê ê ê, lửa lửa lửa, đừng để tắt, nếu tắt rồi, tôi thiêu chết cậu!

Thời gian còn lại, Trương mù vừa làm khung tre hình người, vừa híp mắt đảo bốn phía, quả nhiên anh ta vẫn tin nơi này có gì đó đang nhìn chúng tôi.

Nhưng tôi phát hiện, Trương mù đã đạt tới trình độ, không cần dùng mắt nhìn, cũng có thể làm ra được một khung tre, giống như Trần tiên sinh nói, không cần nhìn cũng có thể làm ra được một đôi giày, bọn họ đều là cao thủ trong giới thợ nhân.

Đợi tới khi Trương mù kêu tôi dừng lại, tôi đếm thử số khung tre anh ta làm, tổng cộng có ba mươi cái, trước sau không đến nửa tiếng.

Trần tiên sinh từng nói, đóng giày âm cần làm vào buổi tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, cho dù có thấy ánh sáng, cũng chỉ có thể là ánh trăng, tôi liếc mắt nhìn trời, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng có thể nhìn thấy ánh trăng, bởi vì từ lúc tiến vào đến giờ, vẫn chưa từng nhìn thấy mặt trăng, nhưng, khi tôi ngẩng đầu nhìn, tôi lại nhìn thấy mặt trăng xuất hiện, hơn nữa, mặt trăng này hình như còn không giống với lúc bình thường, nó to hơn bất cứ ‘ông trăng’ nào tôi từng nhìn thấy.

Quan trọng nhất là, tôi thấy rõ, một góc của mặt trăng, đã bắt đầu biến thành màu đỏ.

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh nhìn mặt trăng kia đi, có phải có chút không bình thường không?

Trương mù ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch, mở miệng chửi:

- Tông môn nhà nó, tông môn nhà nó, tôi đã nói có thứ gì đó nhìn tôi, hóa ra, chính là thứ này!

Tôi hỏi anh ta, là thứ gì, anh ta đáp:

- Cái này gọi là ‘địa sát trùng nguyệt’, đợi cho đến khi toàn bộ mặt trăng biến thành màu đỏ, chúng ta đều phải chết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.