Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn chưa kết thúc

Phiên bản Dịch · 1999 chữ

Rời khỏi thôn, lại là rời khỏi thôn!

Tôi hiện tại rất muốn thét lớn một tiếng, thôn làng này rốt cuộc làm sao? vì sao các người đều bảo tôi rời khỏi thôn? Chẳng lẽ tôi không rời khỏi, thì cả thế giới sẽ đến ngày tận thế sao?

Tôi muốn đứng dậy đuổi theo hỏi ông nội rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng thân ảnh của ông nội đã nhanh chóng đi xa, mà tôi, bất kể có làm thế nào, cũng không đứng dậy nổi.

Bốn phía tối đen như mực, trong đầu tôi bất giác bắt đầu hiện lên hình ảnh của thợ xây Trần, Vương Nhị Cẩu, bé gái, ăn thạch, và cả chuyện một ‘tôi’ khác, có một cơn giá lạnh luồn lên từ dưới lòng bàn chân, xông thẳng vào não tôi, khiến toàn thân tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Tôi sợ ở trong bóng tối, nhất là phía sau lưng, bé gái kia sẽ đột nhiên thò bím tóc đuôi ngựa của nó lên, sau đó muốn tôi giúp nó tìm mặt, tôi càng sợ một ‘tôi’ khác, sẽ đặt đầu hắn lên bả vai tôi, hỏi tôi có phải đang tìm hắn không.

Tôi cảm thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, cứ như vậy mà ngủ, vĩnh viễn cũng không phải tỉnh lại. thế giới này khác với tôi nghĩ, thế giới này đã vượt qua phạm vi tôi có thể lý giải, cứ để cho tôi cứ vậy mà ngủ say đi, mãi mãi ngủ say.

Mí mắt bắt đầu nặng trĩu, tôi cảm thấy hiện tại mình nhất định phải ngủ, vì thế, tôi nhắm mắt lại, cứ như vậy nằm ngủ trên mặt đất.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng chuông trong trẻo, âm thanh này tôi từng nghe qua, là lúc ở trường học, Lăng Giáng nắm cái chuông trên cổ tôi, cái chuông đã phát ra âm thanh này, lúc ấy, tôi cảm thấy toàn thân khoan khoái như đón gió xuân, mệt mỏi bị gột rửa sạch sẽ, hiện tại, cũng là cảm giác đó.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, tôi cố gắng mở to mắt, nhưng bốn phía vẫn tối đen, tôi muốn đứng dậy, lại ‘bịch’ một tiếng, va vào một ván gỗ, tôi đưa tay ra đẩy, phát hiện, ván gỗ này bất động!

Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành lăn sang một bên, nhưng vừa xoay người đã đụng phải ván gỗ, trái phải đều như nhau, tôi đưa tay sờ xung quanh, đột nhiên kinh hoảng, đây là một cỗ quan tài!

Vừa rồi không phải tôi nằm trên mặt đất sao? khi nào thì nằm trong quan tài? Chẳng lẽ nhân lúc tôi ngủ, có người đã ném tôi vào quan tài? Nhưng, là ai? Ai phải làm như vậy? với cả, đám người Trương mù đâu?

Tôi lớn tiếng gọi tên Trương mù và Trần tiên sinh, nhưng không có tiếng đáp lại, lần này, tôi có chút luống cuống, bởi vì tôi nghĩ tới lúc bố mình nằm trong quan tài, nếu không có Trần tiên sinh kịp thời đuổi tới, đào bố tôi ra từ trong mộ, vậy rất có thể, bố tôi đã thực sự biến thành một người chết.

Nhìn tình huống hiện tại, tôi cũng ngủ trong quan tài, tình trạng tương tự bố tôi, có phải là nói, hiện tại tôi cũng ở trong mộ? Nếu thật là như vậy, cho dùng tôi có gọi khàn giọng, chỉ sợ cũng không có người nào nghe thấy.

Hiện tại làm sao bây giờ?

Nằm ở nơi này chờ chết?

Hay là nghĩ biện pháp tự cứu?

Tôi cẩn thận nhớ lại lúc Trần tiên sinh cứu bố tôi, ông ấy ném đồng tiền ra tính toán, sau đó kêu những thanh niên trai tráng đào mộ, tiếp nữa cứu bố tôi ra, cả quá trình, hiện tại tôi nằm trong quan tài, một công đoạn nhỏ nào cũng không hoàn thành được.

Từ từ! tôi nhớ rõ sau khi bố tôi được đưa ra khỏi quan tài, trên chân bố tôi đeo một chiếc giày âm, lúc đó Trần tiên sinh kêu tôi vừa gọi bố mau trở lại, còn ông ấy lại vừa ở bên cạnh bố tôi niệm niệm mấy câu, cuối cùng, tát lên đầu bố tôi cái, bố tôi liền tỉnh lại.

Tôi vốn định lấy tay sờ xem trên chân có phải cũng đeo một chiếc giày âm hay không, nhưng bởi vì nằm trong quan tài, căn bản không với tay xuống được, chỉ đành dùng một chân khác chạm vào.

Hai chân đều có giày, nhưng vấn đề là, dưới tình huống không nhìn thấy gì, tôi căn bản không phân biệt được, có phải là giày âm hay không!

Mặc kệ, cởi hết ra rồi nói!

Vì thế tôi đạp giày ra, học theo giọng điệu của Trần tiên sinh, lẩm bẩm:

“Giày phân trái phải, đường có âm dương, người âm đi đường âm, người dương đi đường dương, nếu lạc đường, mau chóng quay đầu lại!

Lúc tôi nói một chữ cuối cùng, tôi tự đập vào trán mình một cái, sau đó nhắm mắt lại, hy vọng khi mở mắt ra, có thể nhìn thấy đám người Trương mù.

Thế nhưng khi tôi mở mắt ra, xung quanh ngoài sự tối tăm, thì vẫn là tăm tối, im lặng như đã chết, khí lạnh không ngừng xâm nhập từ bốn phía, mặc dù hai tay tôi ôm chặt chính mình, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh.

Tôi bắt đầu dần dần cảm giác được hô hấp có chút khó khăn, thật sự nếu còn không đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ bị ngạt chết trong này.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi bắt đầu thiếu ô-xi, nên xuất hiện ảo giác, tôi thấy có một đại đội binh mã, xuất phát từ Thập Vạn Đại Sơn, nam chinh bắc chiến, quần áo mặc trên người bọn họ không phải quần áo hiện đại, đều là áo giáp thời cổ đại, sắc mặt bọn họ không đổi, chỉ biết vung đao chém giết.

Bọn họ đánh hạ từng tòa từng tòa thành trì, số chiến sĩ hy sinh phải tính bằng con số vạn, nhưng, người của đội ngũ không chỉ không ít đi, ngược lại còn càng ngày càng nhiều, thật giống như những chiến sĩ này vĩnh viễn không giảm bớt, nhưng, tôi thấy rõ, những binh lính này đã chết trên chiến trường!

Ha ha, ảo giác, nhất định là não thiếu ô-xi dẫn đến sinh ra ảo giác.

Trong lúc mơ màng, tôi dường như nhìn thấy bản thân mình nằm bên trong ngàn quân vạn mã, có chiến sĩ xoay người lại, đưa tay lên, miệt dao cầm trog tay, bổ tới chỗ tôi ---”từ từ, vì sao lại là miệt dao?

Tôi mở to hai mắt nhìn nhìn, trời đã sáng, tôi thấy Trương mù cầm miệt dao, dùng sống dao gõ vào mi tâm tôi, nhìn thấy tôi tỉnh lại, anh ta hô một tiếng:

“Lạc Tiểu Dương, tông môn nhà cậu! cậu có tin tôi một dao chém chết cậu không?

Lời này vừa nói xong, anh ta đã hôn mê bất tỉnh.

Tôi nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng nói quen thuộc:

“Thằng quỷ sứ này, ai kêu cháu giúp bác xoay người?

Tôi quay đầu nhìn, là bác cả, may quá, bác đã tỉnh lại, nhưng, không phải tôi đang ở trong quan tài sao? vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong này ? với cả, vì sao Trương mù lại ngất?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng quay đầu nhìn Trương mù, gọi anh ta vào tiếng, đều không thể gọi tỉnh, tôi hỏi Trần tiên sinh, đã có chuyện gì?

Trần tiên sinh nói:

“Chắc không có vấn đề gì lớn, có lẽ là kiệt sức.

Chắc? có lẽ? không có một từ nào mang tính chắc chắn!

Bác cả nói:

“Cõng về trước đã, nằm ở chỗ này cũng không phải cách hay.

Nói xong, bác cả cõng Trương mù dậy, đi vào trong thôn, chúng tôi đi theo sau.

Về đến thôn, bác cả cõng Trương mù vào nhà mình, cho anh ta ngủ trong một gian phòng trống, bố mẹ tôi nhìn thấy bác cả bình an vô sự trở về, không thể thiếu một hồi hỏi han ân cần, Lưu Tang Y và Trần tiên sinh ngồi trong phòng trông Trương mù, còn tôi, lại ngồi ngẩn người trong sân, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ những gì.

Không lâu sau, chợt nghe thấy bên ngoài sân có người tranh luận ầm ĩ, nghe rõ mới biết, bên ao cá xảy ra chuyện.

Trần tiên sinh đi tới, nói với tôi, đi xem thế nào.

Lúc tôi và Trần tiên sinh đến ao cá, xung quanh đã tụ tập đầy thôn dân, bọn họ chỉ trỏ vào trong ao, sắc mặt cả đám đều sợ hãi, thấy Trần tiên sinh đến, bọn họ đều nhao nhao đi tới, hỏi han.

Trong lòng bọn họ, chuyện tối ngày hôm qua, là một mình Trần tiên sinh giải quyết, dù sao, Trương mù vẫn còn trẻ.

Lúc Trần tiên sinh chuyện trò cùng họ, tôi đi tới bên cạnh ao cá, trong cả ao, nổi đầy xác cá chết nằm phơi bụng lềnh phềnh trên mặt nước.

Tôi nghĩ, có lẽ gần đây bùng phát bệnh dịch, cho nên toàn bộ cá trong ao đã chết hết.

Nhưng sau khi Trần tiên sinh đuổi được đám thôn dân về, liền đi tới cạnh tôi, vẫn chưa đứng vững, hai chân đã mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, miệng còn lặp đi lặp lại một câu hỏi:

“Vì sao không phải là màu đỏ? Vì sao không phải là màu đỏ? Vì sao……

Tôi hỏi Trần tiên sinh, nước trong ao sao có màu đỏ được?

Trần tiên sinh nói:

“Cháu thì biết cái gì, cháu có biết Trương mù phá ‘địa sát trùng nguyệt’ thế nào không?

Tôi lắc đầu, nói không biết.

Trần tiên sinh vẫn giữ vẻ mặt kinh hồn bạt vía, hỏi tôi:

“Cháu nghe nói qua câu chuyện, mò trăng đáy nước chưa?

Tôi nói, lúc nhỏ từng nghe qua, chuyện kể rằng, có một đám khỉ vớt trăng dưới nước, nhưng không vớt được lên.

Trần tiên sinh nói, chúng nó đương nhiên không vớt lên được, nhưng tối qua, Trương mù đã vớt lên.

Tôi hỏi, thế là sao?

Trần tiên sinh nói, địa sát trùng nguyệt, là sát khí vọt tới tận mặt trăng, nhưng mặt trăng ở trên trời, chúng ta không thể đi lên, chỉ có thể nghĩ biện phát giải quyết chuyện dưới đất, vậy, phải làm thế nào? --”ảnh ngược của mặt trăng phản chiếu trong nước! chỉ cần phá được mặt trăng dưới nước, địa sát tự nhiên sẽ rò rỉ ra ngoài, địa sát trùng nguyệt cũng được phá giải, đây chính là thủ đoạn của Trương mù! Cho nên, cháu đã hiểu chưa?

Tôi rất nhanh đã hiểu ra mấu chốt vấn đề, tôi mặt mày khiếp sợ nói:

“Địa sát rò rỉ, mới nhuộm đỏ nước trong ao cá, nhưng, sát khí đã đi đâu rồi?

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bên bờ ao, có một con miệt đao, đây là miệt dao Trương mù chẻ mặt trăng dưới nước! miệt dao nặng như thế, vào nước lập tức chìm xuống, tối qua lúc lên bờ, Trương mù không mang nó lên, vậy, nó làm thế nào lên được bờ?

Tôi chỉ miệt dao cho Trần tiên sinh nhìn, Trần tiên sinh nhìn xong, cau mày lại, nói:

“Chuyện này vẫn chưa kết thúc!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.