Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đền thờ kỳ lạ

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Tôi hỏi Trần tiên sinh, vì sao vẫn chưa kết thúc?

Trần tiên sinh lắc đầu, không nói. Mà nhảy xuống cạnh bờ ao, sau đó nhặt một nhánh cây, gõ gõ lên miệt dao, ngoài tiếng ‘đang đang đang’, cũng không có gì đặc biệt.

Tôi cũng nhảy xuống, đi tới cạnh Trần tiên sinh hỏi:

- Có phát hiện ra vấn đề gì không?

Trần tiên sinh nói:

- Không có, con miệt dao này là của Trương mù, cho dù có vấn đề, cũng chỉ có cậu ta mới nhìn được ra, mang về cho cậu ta xem.

Tôi đáp ‘vâng’, sau đó thò tay định nhặt miệt dao, nhưng lại bị Trần tiên sinh dùng tẩu thuốc đồng ngăn lại, nói:

- Chờ đã, đề phòng ngộ nhỡ!

Nói xong, ông ấy lấy từ trong ngực ra một lá bùa, sau khi niệm vài câu, ném lá bùa lên trên miệt dao, xung quanh miệt dao bùng lên ánh lửa, nhưng ánh lửa gần như chỉ lướt qua trong nháy mắt ngắn ngủi, sau đó, Trần tiên sinh mới gật đầu nói:

- Cầm đi.

Tôi đưa tay ra cầm miệt dao lên, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, không giống với con miệt dao lúc trước Trương mù đưa cho tôi, con miệt dao này tuy rằng nhẹ hơn chút, những vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ quái, về phần kỳ quái thế nào, tôi cũng không nói lên được.

Đi được một đoạn đường, tôi nhìn thấy dưới đồng, có thôn dân đang đốt cây ngô, khói đen nồng nặc phóng lên cao, rất thường thấy ở thôn chúng tôi, sau khi bắp ngô chín đều được bẻ hết, sẽ chặt hết cây ngô xuống, sau đó chất thành đống lớn, nhóm lửa đốt, tro còn lại sau khi đốt, có thể dùng làm phân bón hóa học, là phân hữu cơ tự nhiên --- thực ra, chủ yếu là lên trên thị trấn mua phân bón hóa học, một ngày đi đi về về một chuyến khá nhọc nhằn, cho nên, mọi nhà đều rất thích sử dụng phân bón thế này.

Nhìn thấy đống lửa, tôi đột nhiên biết miệt dao này có chỗ nào không đúng, tôi gọi Trần tiên sinh lại, hỏi:

- Trần tiên sinh, chẳng lẽ ông không phát hiện miệt dao có mùi?

Trần tiên sinh dừng lại chờ tôi, sau đó hỏi, mùi gì?

Tôi nói, là mùi tóc cháy!

Trần tiên sinh nhìn tôi một cái, sau đó lại cho miệt dao lên mũi ngửi ngửi, cau mày, lại ngửi, tôi nghĩ, ông ấy đang muốn thông qua mùi để tìm kiếm dấu vết sót lại, nhưng sau khi đứng dậy, ông ấy lại nói:

- Chẳng có mùi gì, có phải cháu ngửi nhầm rồi không?

Tôi nhấc miệt dao lên, ngửi một lúc, vẫn có mùi đó, tôi nói:

- Cháu không ngửi nhầm, đúng là có!

Đột nhiên, tôi nghĩ đến thời điểm rời đi đêm qua, trong nước từng có một bé gái bím tóc đuôi ngựa thò lên, chẳng lẽ, tóc bị miệt dao này đốt, chính là của bé gái kia?

Nghĩ đến đây, tôi nói chuyện ngày hôm qua nhìn thấy cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh nghĩ nghĩ, nói:

- Cháu cứ đem miệt dao về trước, tôi ở lại xem xét ao cá.

Tôi ồ một tiếng, liền đi vào trong thôn.

Tôi đến nhà bác cả trước, muốn đưa miệt dao cho Trương mù, nhưng bác cả lại nói Trương mù vừa ra ngoài.

Anh ta tỉnh rồi?

Tôi hỏi bác cả, Trương mù đã đi đâu? Bác cả nói, hình như đi về phía đền thờ.

Tôi cầm theo miệt dao, chạy về hướng đền thờ.

Đợi tới khi tôi tới đền thờ, không thấy Trương mù đâu, lại phát hiện cửa đền thờ đã đóng lại, tôi nhớ tối hôm qua tôi và Trương mù rời đi, tôi không nghe thấy tiếng Trương mù đóng cửa, không chỉ có như thế, mà ổ khóa hình như cũng được thay mới, bởi vì tôi nhớ tối qua ổ khóa đã bị một dao của Trương mù chém vụn.

Lúc đầu tôi còn cho rằng, hôm nay thôn dân phát hiện, nên đã đóng cửa lại, nhưng rất nhanh, tôi phát hiện mình sai rồi, bởi vì ở trước cửa nhà thờ, có một người giấy, tay của người giấy vẫn còn đặt trên cửa, nhìn qua thật giống như đang gõ cửa.

Tôi can đảm bước đến nhìn, phát hiện nửa bên mặt của người giấy đã rách, là bị miệt dao của Trương mù chọc rách, không sai, ‘nó’ không chịu xoay người với bác cả, tôi nhớ rõ lúc ấy Trương mù đã kêu nó trở về, còn nhờ hỏi xem có ai tự nguyện xoay người giúp bác cả tôi không, không ngờ, sau khi nó về, đến cả cửa đền thờ cũng chưa vào!

Như vậy xem ra, cửa đền thờ, là bị đóng từ tối hôm qua, hơn nữa, còn bị đóng sau khi tôi và Trương mù rời đi không lâu, nếu không, sáng hôm nay thôn dân đến đóng cửa, bọn họ nhất định sẽ đốt người giấy này đi.

Nhưng, nếu không phải là thôn dân đóng cửa, vậy thì là ai?

Tôi nghĩ tới lúc tối qua Trương mù làm người giấy trong đền thờ, cứ một mực nói cảm thấy có người đang giám sát anh ta, nhưng tìm nửa ngày, cuối cùng chỉ tìm thấy mặt trăng trên đầu, chẳng lẽ, thật sự là mặt trăng đang nhìn Trương mù sao? tôi cũng bị ánh trăng chiếu, vì sao tôi không có cảm giác này?

Tôi phát hiện, từ sau khi ông nội qua đời, tôi có rất nhiều vấn đề không thể hiểu nổi, tình huống như vậy, lúc ở trường học tôi chưa bao giờ gặp phải.

Nếu Trương mù không ở đền thờ, vậy tôi định sẽ đi nơi khác tìm, nhưng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên trong đền thờ.

Cửa đền thờ bị khóa từ ngoài, tường vây còn cao hơn tường sân của bất cứ ngôi nhà nào trong thôn, muốn vào trong căn bản không có khả năng, vậy tiếng động trong đó là thế nào?

Vì thế, tôi ghé mặt vào cánh cửa, đưa mắt nhìn qua khẽ hở, trong sân đền sạch sẽ, không có gì, nhưng tiếng động kia thật sự tồn tại, tôi nghĩ, có thể là chuột đang cắn đồ.

Đi ra ngoài được một đoạn, tôi đột nhiên ý thức được, tàn giấy đêm qua Trương mù bảo tôi đốt, đi đâu rồi? chẳng lẽ là gà âm đến dọn vệ sinh? Không thể! Gà âm tối hôm qua đều đã đi tới mộ giúp phá giải ấn Tam Thước Thần Minh, làm sao có thời gian quay về dọn dẹp vệ sinh?

Tôi vừa nghĩ vừa đi khỏi đền thờ, chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy Trương mù đi từ xa tới, tôi gọi anh ta một tiếng, anh ta rõ ràng không ngờ tôi sẽ xuất hiện trong này, anh ta hỏi tôi:

- Cậu đến đây làm gì?

Tôi đáp:

- Tôi đây không phải là sợ anh không quen đường xá, nên mới đặc biệt tới đây tìm anh đó sao?

Trương mù liếc nhìn tôi một cái, nói:

- Tông môn nhà cậu, cậu nghĩ tôi là cậu à? Toa tàu hỏa to bằng cái mông thôi cũng có thể chạy được gần hết đêm?

Tôi cười khà khà, bị anh ta nói không cãi lại được.

Trương mù liếc nhìn cửa đền thờ, nói:

- Thằng nhóc này còn có lòng, biết đi đổi khóa cửa cho đền thờ.

Tôi nói, không phải tôi đổi, tôi còn tưởng anh đổi, với lại vừa nãy tôi nhìn thấy trong sân rất sạch sẽ, tàn giấy tối qua đốt cũng không thấy đâu!

Trương mù nghi hoặc liếc nhìn tôi, sau đó tự nằm sấp xuống trước cửa, nhìn vào bên trong, lúc này mới đứng dậy nói với tôi:

- Thôn các cậu, không có chỗ nào không quỷ dị, thôi kệ đi, dù sao ngũ thể đầu địa cũng đã giải, ông đây phải về rồi!

Tôi nói, thế thì đúng lúc quá, con miệt dao này trả lại cho anh.

Nào ngờ Trương mù vừa nhìn thấy miệt dao, sắc mặt đã trắng bệch, anh ta hỏi:

- Cậu lấy con dao này ở đâu?

Tôi kể lại chuyện cùng Trần tiên sinh tới ao cá cho Trương mù nghe, Trương mù nghe xong, giật dao từ trong tay tôi, nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên hỏi:

- Cậu nói ông già khờ họ Trần kia quay lại ao cá rồi?

Tôi gật đầu.

Anh ta mắng to một tiếng:

- Tông môn nhà nó, sắp xảy ra chuyện rồi!

Nói xong, anh ta xoay người chạy, hại tôi cũng phải chạy theo, nhưng sau khi chạy một lúc, anh ta đột nhiên dừng lại, hỏi tôi:

- Ao cá nằm ở hướng nào?

Trong lòng tôi nghĩ thầm, ông nội nhà anh, anh không biết ao cá ở đâu còn chạy lung tung? Sao anh không lên trời đi?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tối qua anh ta từ mộ ông nội đi tới ao cá, sau đó lại trở về mộ, tiếp lại được bác cả cõng từ mộ về, cho nên từ thôn đi ra ao cá thế nào, đúng là anh ta không biết.

Vì thế tôi chạy trước, anh ta chạy sau, anh ta vừa chạy vừa hô:

- Cậu nhanh chân lên, chạy chậm như vậy, cậu sao theo đuổi được nữ sinh?

Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, hỏi một câu:

- Đại ca, ‘theo đuổi’ mà anh nói, không có liên quan mẹ gì với chạy chậm!

Nói xong câu này tôi liền hối hận, bởi vì Trương mù đã bắt đầu thao thao bất tuyệt:

- Sao lại không liên quan? Ngày trước đã có một vị triết học gia vĩ đại từng nói, ngựa chạy chậm không có cỏ ăn, đàn ông chạy chậm không có bạn gái…..

Tôi nhanh chóng cắt ngang lời anh ta, nói:

- Đợi đã, câu này do triết học gia nào nói?

Trương mù rất là kiêu ngạo đáp:

- Thật ngại quá, danh hiệu triết học gia, tôi cảm thấy bản thân mình vẫn có chút chênh lệch, thực ra đều là bọn họ gọi linh tinh, cậu nghe là được rồi, nhất định đừng truyền bá bậy bạ ra bên ngoài, cậu cũng biết, con người tôi, khá là khiêm tốn.

Tôi quyết định từ giờ về sau, lúc nào ở chung với Trương mù, có thể ngậm miệng, sẽ gắng hết sức không mở miệng.

Lúc tới cạnh ao cá, không nhìn thấy Trần tiên sinh, lòng tôi lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm, Trần tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn giữa ao kìa!

Tôi đưa mắt nhìn, chỗ đó quả nhiên có một người, đúng là Trần tiên sinh!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.