Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Thanh Tùng chết rồi

Phiên bản Dịch · 1871 chữ

Lúc tôi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng chỉ có một mình tôi, Trương mù không biết đã chạy đi đâu, tôi nghĩ, có lẽ hiện tại anh ta sợ tôi đánh anh ta.

Ra ngoài cửa, mẹ tôi vừa hay bưng mâm cơm lên, sau đó gọi tôi vào ăn cơm, tôi hỏi bố tôi và Trương mù đâu? Sao không đợi bọn họ cùng ăn?

Mẹ tôi nói:

- Bí thư thôn chết rồi, bọn họ đều tới nhà ông ấy giúp đỡ một tay một chân.

Bộp!

Tôi vừa mới bưng bát cơm, đã tuột tay rơi xuống đất, bát sứ vỡ tan trên đất, đồ ăn vương vãi, nếu là lúc còn nhỏ, lúc này nhất định sẽ bị mẹ tôi chửi một trận, nhưng hiện tại, mẹ tôi chỉ than thở vài câu, bà ấy nói:

- Con lớn thế này rồi, sao đến bát cơm còn bưng không vững, xem con sau này sao lấy được vợ!

Tôi không để ý mẹ tôi cằn nhằn, bởi vì hiện tại trong đầu tôi đều là tiếng nói tối qua trong đền thờ, ông ta nói bí thư thôn, bác cả, và tôi đều sắp chết đến nơi, lúc ấy tôi còn nghĩ ông ta ‘bắn tiếng đe dọa’ nhưng không ngờ , lại ứng nghiệm nhanh như vậy.

Nếu theo trình tự, thì người kế tiếp, chính là bác cả tôi!

Tiếp nữa, chính là tôi !!!

Tôi không quan tâm được cơm với nước nữa, chạy nhanh đến hướng nhà bí thư thôn, mẹ tôi ở sau gọi tôi ăn cơm xong đã, nhưng tôi giống như chẳng nghe thấy, chỉ lo chạy về phía trước.

Gió không ngừng rít gào bên tai tôi, hình ảnh lướt qua bên người chỉ có những sân nhà, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy rõ trái tim mình đập ‘thình thịch’, tôi há to miệng gắng sức hít thở, hình như chỉ có như vậy mới giảm bớt đau đớn do thiếu ô-xi tạo thành trong phổi, tôi cảm thấy lần này chạy, đã chạy qua cả kỷ lục trong cuộc đời tôi.

Lúc chạy đến giữa thôn, tôi cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, không thể không dừng lại nghỉ một lát, sau khi dừng lại, mới phát hiện, vị trí tôi đứng, vừa hay cách đền thờ không xa, tôi vừa cong người thở dốc vừa nghiêng đầu nhìn cửa đền thờ.

Cửa đền đã được thay bằng một ổ khóa mới, không biết có phải là ổ khóa tối qua Trương mù nhốt tôi lại hay không, cửa lớn vẫn là hai cánh cửa cũ, cổ xưa già nua, mà tôi, ngày hôm qua đã ở sau cánh cửa này, nghe thấy có tiếng người nói chuyện với mình.

Lúc tôi quay đầu nhìn, hình như nhìn thấy có một người mặc quần áo trắng cười với tôi, nhưng đợi đến lúc tôi nhìn kĩ, thì ngoài cánh cửa lớn ra, cái gì cũng không có, có lẽ là do tôi chạy nhanh quá, não thiếu ô-xi nên xuất hiện ảo giác.

Mà nếu đúng là ảo giác, vậy chuyện tối hôm qua giải thích thế nào? Âm thanh sau cánh cửa, linh vị trong đền thờ viết tên tôi, chẳng lẽ cũng là ảo giác? còn cả tiếng nói kêu tôi tránh xa người ngoài thôn một chút, nói bọn họ đều là vì nhắm vào thứ ông nội để lại mới đến đây, vậy chẳng phải là nói tôi đến ngay cả Trương mù và Trần tiên sinh đều không được tin nữa?

Nghĩ đến đây, tôi ngược lại còn không vội vã đến nhà bí thư thôn, bởi vì tôi vốn dĩ muốn qua đó tìm Trương mù, nhưng hiện tại, tôi đang do dự, tôi không biết, có nên tin bọn họ nữa hay không.

Sau khi đưa mắt nhìn đền thờ, tôi đứng thẳng dậy, đi tới phía giữa thôn, tốc độ không còn nhanh, tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa hiểu, vừa đi vừa nghĩ, trên đường còn đụng mặt với vài người đồng hương, bọn họ sau khi thấy tôi, đều đi đường vòng, hiện tại trong thôn có một lời đồn, chỉ cần là người có dính dáng đến nhà tôi, đều sẽ không có kết cục tốt, tin đồn này bắt nguồn từ sau cái chết của thợ xây Trần, nhưng đến khi bí thư thôn chết mới bùng lên ghê gớm hơn.

Lúc đầu muốn thiêu chết bác cả, là bởi vì sau khi thợ xây Trần chết, là đến ngũ thể đầu địa, ngũ thể đầu địa giải quyết xong, người trong thôn nhìn thấy mặt trăng máu trên đỉnh đầu, thái độ với bác cả và gia đình tôi mới hơi dịu đi một ít, nhưng tình trạng này không kéo dài bao lâu, bí thư thôn lại chết, tất cả lại quay về như ban đầu, thậm chí còn không bằng trước kia.

Dọc đường đi, tôi nhìn thấy rất nhiều thôn dân chỉ trỏ mình, hơn nữa có người già còn nói với cháu trai cháu gái họ, tránh xa tôi một chút, nói tôi là sao chổi, mang đen đủi đến cho người khác, không nên dây dưa vào, khiến ánh mắt của đám trẻ con khi nhìn tôi, đều vô cùng sợ hãi.

Đợi tới khi tôi đến sân cửa nhà bí thư thôn, chợt nghe thấy bên trong có tiếng gõ trống thổi kèn, trong sân nhà bí thư thôn có rất nhiều người, khác với thợ xây Trần, bí thư thôn là người họ Vương, chỉ cần là người mang họ Vương, thì đều phải tới cúng bái, cho nên trong sân đầy kín người, hầu như đều đang thảo luận một vấn đề, bí thư thôn đang lành lặn bình thường, vì sao nói đi là đi?

Bọn họ nhìn thấy tôi tiến vào, bỗng nhiên ngừng nói chuyện, hình như sợ bị tôi nghe thấy, tôi không tức giận với thái độ của bọn họ, bởi vì nếu đổi lại là tôi, tôi nghĩ tôi cũng sẽ giống với bọn họ.

Tôi rất nhanh đã tìm được đám người bố tôi và bác cả, bởi vì hai người bọn họ đứng riêng biệt ở một góc, thật giống như trên người bọn họ có một cái gai dài một mét, không người nào họ Vương dám đứng gần, tôi biết, bọn họ đang tránh xa bố tôi và bác cả, cũng giống như tránh xa tôi.

Lúc tôi đi qua, bác cả và bố ngồi xổm trên đất, bác cả đang phì phèo điếu thuốc, còn bố tôi lại im lặng, rõ ràng, người nhà họ Vương không cho phép bố tôi nhúng tay vào tang sự của bí thư thôn Vương Thanh Tùng.

Tôi cũng ngồi xổm xuống, hỏi bố tôi:

- Bố có biết vì sao chết không?

Bố tôi nói:

- Bọn họ nói cách chết giống thợ xây Trần, miệng há to, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, có người nói là bị dọa chết.

Tôi lại hỏi:

- Chết khoảng lúc mấy giờ?

Bố tôi nói:

- Không dễ phán đoán, buổi sáng mới phát hiện, lúc đó toàn thân đã lạnh toát rồi, có lẽ là chết từ đêm qua.

Lúc này, bác cả chen miệng vào:

- Có lẽ là chín mười giờ tối qua.

Lúc trong thôn có tang sự, bình thường bác cả đều đến trợ giúp, bác ấy có kinh nghiệm về chuyện này, nếu đúng là khoảng chín mười giờ, vậy thì là sau khi tôi ngất xỉu tối qua, cũng có nghĩa, tiếng nói kia thật sự đã đoán trước được chuyện Vương Thanh Tùng sẽ chết, vậy thì, kế tiếp sẽ là bác cả, cuối cùng là……

Tôi không biết có nên nói chuyện này cho bác cả nghe hay không, lúc tôi đang do dự, Trần tiên đi tới tìm tôi, kêu tôi đi cùng ông ấy một lát.

Tôi đi theo Trần tiên sinh đến trước linh đường của Vương Thanh Tùng, tôi vốn tưởng rằng muốn tôi dâng hương cho ông ấy, lại không ngờ, Trần tiên sinh dẫn tôi vào gian phòng bên trái nhà chính, sau khi vào trong, tôi nhìn thấy cả Trương mù và Lưu Tang Y đều ở đó, sắc mặt bọn họ không tốt lắm, nhìn thấy tôi tiến vào, chỉ liếc mắt một cái, không nói gì.

Tôi hỏi, gọi tôi đến làm gì?

Nếu tối qua những gì âm thanh kia nói là thật, vậy hắn nói tôi phải tránh xa ba người ngoài thôn, rất có khả năng cũng chính xác, cho nên thái độ của tôi đối với bọn họ, ngay cả tôi cũng cảm giác được có thay đổi, chỉ là, nếu ngay cả bọn họ cũng không thể tin tưởng, vậy tôi còn có thể tin tưởng ai?

Trần tiên sinh hỏi tôi:

- Tối hôm qua cháu nhìn thấy gì trong đền thờ?

Tôi kể chuyện tối qua cho bọn họ nghe, nhưng lại lược bớt đi câu nói cuối cùng.

Trần tiên sinh nghe xong nhíu mày hỏi:

- Ý cháu là, cháu nhìn thấy trên linh vị có tên của ba người các cháu?

Tôi gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.

Trần tiên sinh nhìn thoáng qua Lưu Tang Y, Lưu Tang Y gật gật đầu, sau đó, tôi nhìn thấy Trần tiên sinh lấy ra hai tấm linh vị từ sau lưng, ông ấy nói:

- Đây là tối qua chúng tôi vào trong tìm thấy, lúc ấy cháu đang nằm chềnh ềnh ngủ như chết trong nhà chính, đầu hướng vào trong, chân hướng ra ngoài, tấm bài vị này dựng thẳng ngay dưới bàn chân cháu.

Tôi tưởng tượng hình ảnh Trần tiên sinh miêu tả, trong lòng cả kinh, tư thế như vậy, chẳng phải chính là tư thế của người chết nằm trong linh đường đó sao?

Tôi cúi đầu nhìn linh vị trong tay, một tấm viết ‘Lạc Khải Đông’, một tấm viết ‘Lạc Tiểu Dương’.

Những gì tôi thấy tối qua là thật!

Tôi hoảng hốt nói:

- Còn một tấm nữa đâu?

Trần tiên sinh nói:

- Ở ngoài linh đường.

Tôi biết, tấm linh vị đó viết tên ‘Vương Thanh Tùng’.

Trần tiên sinh nói:

- Người nhà họ Vương chưa kịp chuẩn bị bài vị, tấm bài vị đó đã đặt sẵn ở chỗ ấy, nhưng tôi hỏi rồi, bọn họ đều không biết là người nào làm tấm bài vị đó, dù sao cũng có một tấm bài vị, bọn họ cứ lấy dùng.

Trong lòng tôi nghĩ, chẳng lẽ bài vị lại tự biết đi đến linh đường?

Nghĩ đến đây, lông tơ toàn thân tôi dựng thẳng hết lên, khẽ buông tay, bài vị rơi xuống đất, bài vị của bác cả rơi xuống đất, nhưng bài vị của tôi, dựng thẳng vững vàng trước mặt tôi, đưa lưng về phía tôi, chữ hướng ra bên ngoài, cứ như một tấm bia, dựng trước mộ phần.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô một tiếng, trong quan tài có tiếng động!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.