Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi khí

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Tôi đã gặp qua tang lễ của hai người, một là ông nội, hai là thợ xây Trần, lễ tang của ông nội xem như khá thuận lợi, ngoài đến lúc cuối xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, trên đường cũng không có chỗ nào trắc trở, còn thợ xây Trần lại ‘gây sức ép’ mấy lần, nhưng cho dù là vậy, tôi cũng không gặp qua chuyện trong quan tài người chết cho tiếng động.

Không đúng, tôi nhớ lúc cuối thợ xây Trần bị Trần tiên sinh rút ra khỏi người Vương Nhị Cẩu, bỏ vào trong quan tài, bác hai từng nói, trong quan tài phát ra tiếng ‘đông đông’ lúc ấy Trần tiên sinh giải thích, có tiếng động vang ra mới là bình thường, không có tiếng động mới kỳ lạ. khi ấy tôi không hiểu lời ông ấy nói lắm, xong chuyện cũng không hỏi, cho tới bây giờ vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể là gì.

Hiện tại bên ngoài có người hô hoán, nói nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong quan tài, tôi lập tức đi theo đám người Trần tiên sinh ra ngoài, thấy trong nhà chính đã không còn lại bao nhiêu người, cũng chỉ có mấy người có họ hàng với Vương Thanh Tùng còn canh giữ ở một bên, nhưng vẫn cách xa quan tài vài bước, thiếu chút nữa đã ra hẳn bên ngoài nhà chính.

Tôi nghĩ, cái gọi là họ hàng, trong thôn này, có lẽ cũng chỉ là khi nào bạn cần tôi giúp đỡ, chúng ta chính là họ hàng, khi nào tôi cần bạn giúp đỡ, chúng ta không còn là họ hàng nữa.

Trần tiên sinh sau khi ra khỏi phòng, lập tức có người chạy đến nói:

- Vừa rồi thằng con tôi nghe thấy trong quan tài có tiếng động, lúc đầu tôi không tin, lắng tai nghe một lát, quả thật nghe thấy bên trong có tiếng động.

Trần tiên sinh gật gật đầu, không hỏi rốt cuộc là âm thanh thế nào, có lẽ, ông ấy muốn tự mình đi nghe.

Tôi thấy quan tài của Vương Thanh Tùng không giống quan tài bình thường chúng tôi vẫn dùng, hình như được là bằng gỗ Tùng Bách, mà quan tài ông nội tôi, hay là thợ xây Trần, đều chỉ được làm bằng gỗ thường, so sánh với nhau, gỗ Tùng Bách không dễ bị hư hỏng, cũng quý hiếm hơn, sợ là cũng chỉ có người như bí thư thôn mới được dùng quan tài bằng loại gỗ này.

Ở trong thôn, ván quan tài gỗ nhất định phải có đôi có cặp, bình thường dày khoảng hai đến ba tấc, giống của ông nội chỉ có ba tấc, nhưng Vương Thanh Tùng lại gần năm tấc, bên ngoài quan tài được sơn nước sơn màu đen, màu đen khiến người ta có cảm giác càng dày càng nặng hơn.

Quả nhiên, Trần tiên sinh đi đến bên cạnh quan tài, tôi thấy ông ấy dùng tay sờ soạng một chút, sau đó cho lên mũi ngửi, lúc sau lại đổi chỗ khác, làm động tác giống hệt, đi quanh quan tài khoảng một vòng, tôi vẫn luôn lắng tai nghe, muốn xem có nghe được âm thanh đó không, nhưng thật đáng tiếc, không nghe được gì.

Trần tiên sinh quay lại nói:

- Trên quan tài có nước.

Hiện tượng này tôi từng nhìn thấy hôm đưa tang thợ xây Trần, lúc ấy Trần tiên sinh nói, do oán khí của thợ xây Trần quá nặng, khí lạnh gặp không khí, sẽ hình thành giọt nước, Như vậy xem ra, Vương Thanh Tùng chắc cũng là vì oán khí quá nặng ?

Tôi nói vấn đề này ra, Trần tiên sinh lắc đầu nói:

- Ông ấy khác thợ xây Trần, thợ xây Trần là oán khí, đây là thi khí.

Tôi hỏi, có chỗ nào khác nhau?

Trần tiên sinh đáp:

- Oán khí lạnh, thi khí thối, oán khí còn có thể hóa giải, thi khí trên cơ bản không thể giải. Không tin thì tự cháu qua đó ngửi xem, tôi chỉ sờ mấy lần, hiện giờ ngay cả tay mình cũng thối phát khiếp.

Tôi không dám chạy tới nghe quan tài của Vương Thanh Tùng, mà cầm tay của Trần tiên sinh đưa lên mũi ngửi, thối thật, còn là thứ mùi tanh rình hôi hám, cứ như mùi của người chết đã lâu.

Tôi nói:

- Vương Thanh Tùng vừa chết, vì sao lại chỉ trong một đêm đã thối thế này?

Trần tiên sinh vừa định mở miệng nói, bên chỗ quan tài bỗng truyền đến một tiếng ‘đông’, giống như có người lấy tay đập lên ván quan tài, bốn người chúng tôi đều bị âm thanh này thu hút.

Trần tiên sinh bấm bấm ngón tay, sắc mặt vô cùng khó coi, Trương mù híp mắt nhìn chằm chằm quan tài, từ đầu đến cuối không nói chuyện, tính nết khác hoàn toàn ngày thường.

Trần tiên sinh nói với Lưu Tang Y:

- Sư thúc, hay là người cứ đi trước, chỗ này có lẽ không thích hợp với người.

Lưu Tang Y không nói gì, gật đầu, đi ra bên ngoài nhà chính.

Nhìn dáng dấp của Lưu Tang Y, thật sự rất khó tưởng tượng đây là một bà lão đã hơn chín mươi tuổi, không chỉ có tôi, mà ngay cả một vài gã đàn ông nhà họ Vương đứng ngoài sân, tròng mắt đều vẫn luôn dính chặt lên người Lưu Tang Y, nếu không phải bên cạnh còn có vợ bọn họ, e là đã phi đến bắt chuyện. ( đàn ông là những niềm đau =))) )

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Vì sao chị Lưu không thể ở lại đây?

Trần tiên sinh đáp:

- Thân thể của sư thúc không được dính thi khí.

Trần tiên sinh không giải thích nữa, nhưng tôi ít nhiều cũng đoán được, dù sao hiện Lưu Tang Y cũng đang dùng thi thể của Lưu quả phụ để làm thân thể của mình, mặc dù có thủ pháp đặc biệt của ông nội, cam đoan thi thể không bị hư thối trong khoảng thời gian dài, nhưng nếu gặp phải thi khí, có lẽ thủ đoạn của ông nội cũng không còn tác dụng, đến lúc đó, thi thể của Lưu quả phụ vẫn thối rữa, cho nên, Lưu Tang Y không thể tiếp xúc với quan tài của Vương Thanh Tùng.

Chờ sau khi Lưu Tang Y ra khỏi sân nhà Vương Thanh Tùng, Trần tiên sinh mới cùng Trương mù đi đến cạnh quan tài, tôi không dám tới gần, vẫn đứng ngoài cửa nhìn vào.

Khi hai người bọn họ tới gần, tôi lại nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ‘đông’, vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác.

Trần tiên sinh hỏi Trương mù:

- Liệu có khởi thi hay không?

Trương mù đáp:

- Khó nói lắm, thi khí quá nặng rồi, cứ xem trước đã.

Nói xong, Trương mù móc trong túi ra ba lá bùa, một lá dính lên mặt chính đầu quan tài, một lá dính sau đuôi sau quan tài, lá cuối cùng dính trên nắp, Trần tiên sinh cũng lấy ra ba lá bùa, hai bên sườn quan tài mỗi bên dán một lá, lá cuối cùng dán dưới đáy quan tài, quan tài có sáu mặt, tất cả các mặt đều được dán một lá bùa vàng.

Tôi không biết có phải mình bị ảo giác hay không, tôi cứ có cảm giác sau khi dán bùa lên, cả quan tài hình như hơi lắc lư.

Sau đó, hình như lại yên ổn một lúc, có vài thôn dân mạnh dạn, cố tình tiến vào nhìn, nhưng chưa bao lâu sau, mùi thối trong quan tài đã bốc lên, Trần tiên sinh tìm cháu trai Vương Xương Nghiệp của Vương Thanh Tùng, hắn là hiếu tử, cho nên hậu sự của Vương Thanh Tùng do hắn phụ trách, Trần tiên sinh nói, phải nhanh chóng hạ táng.

Vương Xương Nghiệp hỏi:

- Nhanh là bao lâu?

Trần tiên sinh đáp:

- Tốt nhất là hiện tại.

Vương Xương Nghiệp nói:

- Không thể được, phải chờ con trai Vương Thanh Tùng trở về, mới có thể hạ táng.

Trần tiên sinh hỏi:

- Con ông ấy bao lâu mới về đến nơi?

Vương Xương Nghiệp đáp:

- Có lẽ phải bốn năm ngày!

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Không đợi được nhiều ngày như vậy.

Cuối cùng cuộc đàm phán tóm lại vẫn không thành công, nói thế nào Vương Xương Nghiệp cũng không đồng ý hiện tại hạ táng Vương Thanh Tùng.

Trần tiên sinh nói kết quả này lại cho Trương mù nghe, Trương mù hình như đã sớm đoán ra, cũng không nói gì, tự quay về trong phòng ngồi.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Có phải Trương mù xảy ra chuyện gì rồi không? nhìn cứ lừ đừ ủ rũ thế?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu còn nhớ lần trước một mình cậu ta mời nhiều tổ tiên nhà họ Vương như thế không? đó gọi là ‘di hoa tiếp mộc’, thợ thuật này từng bị người trong thợ môn liệt vào hàng cấm thuật, bởi vì phải chịu ‘phản phệ’ của người âm mà mình gọi tới, cảm giác vô cùng đau đớn khó chịu, có vài người còn bởi vậy mà chết, hiện giờ một mình cậu ta phải chịu đựng ‘phản phệ’ của ba mươi người âm, chưa chết đều coi như mạng cậu ta lớn, hiện tại có thể bước đi, còn là kỳ tích!

Tôi bây giờ mới nhớ tới lần trước dẫn đường cho người âm, Trần tiên sinh đã nói với Lưu Tang Y một câu: “Sư thúc, Trương mù tuổi tác không lớn, nhưng lá gan thật lớn, ngay cả thợ thuật như ‘di hoa tiếp mộc’ cũng dám dùng, chẳng lẽ cậu ta không sợ…..”

Lúc ấy Trần tiên sinh chưa nói xong, đã bị cắt ngang, có lẽ là muốn nói ‘phản phệ’, lúc đó tôi còn cho rằng Trương mù thật lợi hại, nhưng không ngờ cũng phải chịu đựng hậu quả nghiêm trọng như thế, thảo nào ngày hôm qua anh ta không tự vào kiểm tra linh vị, thảo nào hôm nay lại không hé răng nói chuyện, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Lúc tôi đang chuẩn bị nói chuyện với Trương mù, lại đột nhiên nghe thấy Trần tiên sinh nói:

- Không hay, đèn dầu tắt rồi!

Tôi đưa mắt nhìn ngọn đèn dưới quan tài, quả nhiên đã tắt, mà đúng lúc này, trong quan tài vang lên một tiếng ‘đông’ rất lớn, cảm giác như có người dùng búa đập vào nắp quan tài.

Ngay sau đó, nắp quan tài, khẽ bật lên trên một chút.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.