Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh tiên đăng vị

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Tôi nói những gì mình nhìn thấy cho Trần tiên sinh nghe, Trần tiên sinh gật đầu nói:

- Tôi cũng nhìn thấy rồi.

Lúc đầu tôi còn tưởng mình hoa mắt, không ngờ đúng là thật, tôi hỏi Trần tiên sinh:

- làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh đáp:

- Hiện tại vẫn là ban ngày, cũng có nhiều người như vậy, không sao, chỉ sợ buổi tối, có lẽ không giữ được.

Nói xong, ông ấy liếc nhìn gian phòng Trương mù ngồi, anh ta ngồi im, ngây ngẩn không nhúc nhích, cứ như đang suy nghĩ gì đó, tôi hiểu ý Trần tiên sinh, nếu Trương mù không xảy ra chuyện, vậy thì thứ trước mắt có lẽ không có gì đáng lo, vấn đề là hiện giờ Lưu Tang Y không được đụng tay vào thứ này, Trương mù lại gặp chuyện, chỉ dựa vào một mình Trần tiên sinh, rất khó ứng phó.

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Trương mù sẽ không sao chứ?

Trần tiên sinh lắc lắc đầu:

- Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, có lẽ không sao, cũng có lẽ có sao, còn phải xem cậu ta có vượt qua được không, cháu và cậu ta về trước đi, tôi đi chuẩn bị một ít đồ, có thể buổi tối cần dùng đến.

Nói xong, Trần tiên sinh chắp tay sau lưng đi ra ngoài, Vương Xương Nghiệp thấy Trần tiên sinh đi rồi, nguýt tôi một cái, tôi cũng lười nhìn hắn, đi thẳng vào nhà gọi Trương mù về.

Trương mù cũng chỉ liếc nhìn tôi, sau đó đứng dậy cùng tôi ra khỏi nhà chính, tôi nói qua với bác cả và bố, kêu bọn họ về cùng đi, nhưng bố tôi nói:

- Đợi chốc nữa, có lẽ còn có thể giúp chuyện gì đó.

Tôi không nói thêm gì, cùng Trương mù ra khỏi sân.

Trên đường, tôi hỏi Trương mù có chịu được không? anh ta không trả lời, sau đó tôi lại hỏi rất nhiều vấn đề nữa, mãi cho đến lúc đến cửa nhà, anh ta vẫn không nói câu nào.

Sau khi vào sân, mẹ tôi vẫn đang bận bịu trong bếp, thấy tôi và Trương mù về, gọi bọn tôi ăn chút điểm tâm, đồ ăn vẫn còn nóng, dù sao tôi cũng đang đói bụng, ngồi xuống bàn bắt đầu cắm đầu vào ăn, Trương mù lại tự quay về phòng, tôi gọi anh ta cũng không đáp.

Mẹ tôi hỏi Trương mù bị sao vậy, tôi nói mấy ngày nay quá mệt, cho nên muốn về ngủ một giấc, mẹ tôi không nói nhiều, hỏi tôi có cần phần đồ ăn cho anh ta không, tôi nói không cần, đến lúc đó tôi nấu cho anh ta bát mì là được rồi, mẹ tôi gật đầu, bắt đầu bận rộn việc đồng áng.

Đợi sau khi tôi ăn sáng xong, dọn dẹp sạch bát đĩa trên bàn, vào phòng, thấy Trương mù nằm thẳng cẳng trên giường, không nhúc nhích.

Tôi hỏi, anh đỡ hơn chưa?

Anh ta xoay người lại, híp mắt nhìn tôi một cái, nói:

- Buổi tối, cẩn thận.

Sau khi nói xong câu đó, anh ta không nói gì nữa, tôi không biết có phải anh ta nhắm mắt ngủ rồi không, bởi mắt anh ta vốn dĩ rất nhỏ, thật sự nhìn không rõ anh ta mở mắt hay nhắm mắt.

Tôi cũng ngại gọi anh ta, ngồi trong phòng lật xem nhật ký của bà nội, muốn nhìn xem có những tin tức hữu dụng gì, từ lần trước xem nhật ký của bà nội, vẫn chưa có cơ hội đọc tiếp, nhật ký ngày 28 tháng 8 năm 1950 đã đọc rồi, tôi lật thêm vài trang nữa, đại khái đều ghi chép lại tình hình khi đó, cũng không có gì đặc biệt, lại lật tiếp, thời gian lập tức nhảy tới năm 1952, suốt hai năm giữa đó đều không ghi chép gì, nội dung trong nhật ký rất đơn giản, chỉ có một câu:

“ngày 5 tháng 3 năm 1952, thời tiết âm u.

Mình nghe xong kế hoạch của Lạc Triều Đình, quyết định cùng anh đi tìm Cửu Sư Bái Tượng.”

Nhìn đến đây, tôi vậy mà lại có cảm giác như đang xuyên không, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đã gắn kết ông bà nội với nhau, mà thứ này, chính là cái gọi là ‘Cửu Sư Bái Tượng.’

Nhưng, Cửu Sư Bái Tượng không phải chỉ là một mảnh đất phong thủy thôi sao, vì cái gì từ hơn sáu mươi năm trước đã bắt đầu tìm kiếm? chẳng lẽ nơi này còn có bí mật gì không thể cho ai biết?

Tôi nghĩ tới câu nói của ông bác người giấy, mấu chốt nằm ở ‘Quy Đầu Vọng’, tôi thu nhật ký lại, đi ra khỏi phòng, thậm chí ra hẳn ngoài sân, đứng ở cổng nhà, ngẩng đầu nhìn về phía sau nhà mình, đó chính là dãy núi Mũi Voi.

Sau nhà nhà tôi, chính là chân đỉnh Mũi Voi, được bố tôi trồng đầy tre trúc, mùa hè gió thổi, lá tre kêu xào xạc, rất dễ nghe, đặc biệt trời sau mưa, tiếng nước mưa rơi lên lá tre, tí ta tí tách, khiến người ta rất dễ buồn ngủ, tôi đột nhiên nghĩ, nhà tôi trồng nhiều tre như vậy, nhưng lại chưa bao giờ dùng, thế thì trồng để làm gì? Chỉ là vì cho đẹp thôi sao? hay là nó, còn dùng để cải thiện phong thuỷ?

Tre là bố tôi trồng, lẽ nào ông ấy còn biết xem phong thủy? tôi tưởng tượng tới gương mặt hiền lành phúc hậu của bố, lập tức phủ định ý nghĩ này, bố tôi ngay cả trung học còn chưa tốt nghiệp, nào có thể trở thành một thầy phong thủy, xem ra, mấy ngày nay thần kinh tôi quả thật có chút căng thẳng.

Tôi lại nhìn lên trên, chỉ thấy từng tầng lá xanh biếc, vẫn giống ngày thường, không có gì đặc biệt, tôi thử quay đầu nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy tường nhà người khác, không thấy gì cả, tôi lại thử đổi mấy vị trí, vẫn giống nhau, cái gì cũng không phát hiện ra. tôi nghĩ, nhất định là cách nhìn của tôi không đúng, nhưng nhìn theo cách nào mới đúng, tôi nghĩ, trước mắt chỉ có ông bác người giấy của tôi mới biết được.

Tôi đột nhiên nghĩ, trong khoảng thời gian gần đây, xảy ra nhiều chuyện lớn như vây, vì sao ông bác người giấy không xuất hiện? ngay cả bà lão người giấy cũng lộ diện rồi, vì cái gì chỉ có ông bác người giấy không xuất hiện? hơn nữa lúc tổ tiên không muốn thay bác cả xoay người, vì sao ông bác không đứng ra?

Lúc trước vì muốn dẫn tôi đến mộ của bà nội, ông ấy mới không từ thủ đoạn dẫn ngàn vạn con mèo đen đến, gây ra động tĩnh lớn, nhưng hiện tại, quá im lặng! đây rất không phù hợp với cách hành sự của ông bác.

Tôi rất nhanh đã đưa ra một giả thiết, giả dụ ông bác tôi chính là người ném xác người chết xuống ao nuôi cá Quy Khư, vậy có thể lý giải vì sao bên người ông ấy lại có nhiều mèo đen người âm như vậy, hơn nữa bóng đen Trương mù nhìn thấy ở ao cá, rất có thể là ông bác, lại liên tưởng về trước đó, Trương mù vừa đến thôn đã mất tích một lúc, có thể là đã đối đầu với ông bác, mà còn bị thương.

Bởi vì ông bác luôn ‘ngấp nghé’ thứ ông nội tôi để lại, cho nên ông ấy làm ra chuyện ấn Tam Thước Thần Minh, làm ra Địa Sát Trùng Nguyệt, thực ra là vì muốn ép ông nội ra mặt, sau đó đạt lấy di vật của ông?

Nghĩ đến đây, tôi tự lắc đầu, tôi cảm thấy dù ông bác có bụng dạ nham hiểm đến đâu, cũng không đến mức lấy người trong cả một thôn ra để đánh đổi, vả lại, ông ấy không có thân thể, căn bản không thể thi triển thợ thuật, điểm này, là chứng cứ phản biện đanh thép nhất!

Suy nghĩ một lúc, nhìn một lượt, cái gì cũng không có đầu mối, tôi lại chuẩn bị quay về phòng tiếp tục đọc nhật ký.

Chân vừa bước vào sân, chợt nghe thấy tiếng hét của bố tôi sau lưng:

- Tiểu Dương, Trần tiên sinh kêu con mau cầm miệt dao của Trương mù đến nhà bí thư thôn, ông ấy nói không đợi được đến trời tối nữa rồi!

Lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ Vương Thanh Tùng sắp ra ngoài trước thời hạn?

Tôi vừa quay về phòng lấy miệt dao, vừa nghĩ, thực ra buổi sáng ra ngoài còn nguy hiểm hơn buổi tối, dù sao cũng là một thứ đến ban ngày còn không sợ, vậy thì mức độ lợi hại, không cần nói cũng biết.

Lúc tôi vào nhà lấy miệt dao Trương mù còn đang ngủ, tôi không đánh thức anh ta, cầm miệt dao lập tức chạy về hướng nhà bí thư thôn, lúc đến sân nhà, phát hiện trong sân trống không, cũng chỉ có một mình Trần tiên sinh đứng ở nhà chính, tôi nghĩ, có lẽ Trần tiên sinh đã đuổi những người khác về.

Thấy tôi đi vào, Trần tiên sinh lập tức vẫy tay, nói:

- Mau tới đây, treo lên trên.

Ý của ông ấy là muốn tôi trèo lên quan tài? Tôi hỏi:

- Người chết được tôn trọng nhất, cháu trèo lên quan tài của ông ấy, không hay lắm?

Trần tiên sinh bỗng chửi ầm lên:

- Cháu thì hiểu cái rắm gì! Cháu có biết bài vị trong đền thờ là thứ gì không? đó là thủ đoạn của thợ mộc, gọi là ‘Thỉnh Tiên Đăng Vị’, ông ấy sẽ giết hết những người còn lại, có nghĩa, nếu cháu còn không trèo lên, đợi ông ấy ra ngoài, bác cả cháu và cháu đều phải chết!

Tôi sợ tới mức không nói nửa lời lập tức bò lên, hai tay chống lên nắp quan tài, bật người lên trên, đợi tới khi tôi nằm bò lên, nắp quan tài bỗng bật lên trên, thật giống như đang cưỡi ngựa, thiếu chút nữa hất tôi ngã xuống.

Trần tiên sinh nói:

- Cháu bé, cháu có biết trồng cây chuối không?

Tôi nói:

- Trồng cái đầu ông, lưng cháu sắp gãy rồi!

Trần tiên sinh đáp:

- Bớt con mẹ nó thả rắm, mau trồng cây chuối cho ông!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.