Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là người chết!?

Phiên bản Dịch · 1917 chữ

Trần tiên sinh thấy trên đường có thôn dân đi tới, vội vàng nhét miệt dao vào tay tôi, sau đó làm bộ không nhìn thấy gì, cúi đầu bước đi, ông ấy đã quyết định bày ra tư thế, khóa ở đền thờ không phải là do ông ấy chém đứt.

Tôi cũng lười đợi ông ấy giải thích, mà hỏi:

- Không phải ông nói Vương Thanh Tùng là ‘tiên’ được mời xuống sao? vì sao hiện tại lại biến thành Vương Minh Tuyên ?

Trần tiên sinh nói:

- Động cơ! Tôi ngay từ đầu đã nghĩ, nếu thợ mộc mời ‘tiên’ xuống giết chết cháu và bác cả, vậy động cơ của hắn là gì? Dù sao, nếu cháu và bác cả đều chết, cho dù ông nội cháu có để lại di vật, hắn cũng không tìm được, cho nên, động cơ này không đúng, lúc ấy tôi đã nghĩ, liệu có phải sai ở chỗ nào rồi không, mãi cho đến lúc vừa mới hiểu, hóa ra tất cả đều đã bắt đầu từ mấy năm trước lúc Vương Minh Tuyên tự làm bài vị cho mình.

Trần tiên sinh tiếp tục nói:

- Tôi vừa mới nói với cháu, ‘thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình’, nhất là dòng dõi thợ mộc, bọn họ không thể tự làm bài vị cho mình, làm một cái, chết một người, cho tới tận bây giờ đều không có ngoại lệ. vậy nến lúc Vương Minh Tuyên tự làm bài vị cho mình, cũng đã biết mình sẽ chết, nhưng, hắn chết để làm gì? Chính là đợi một cơ hội!

Tôi hỏi, cơ hội gì? Không lẽ phải chết thì mới đợi được?

Trần tiên sinh liếc nhìn tôi, nói:

- Hắn đợi ông nội cháu chết!

Nghe nói như thế, tôi giật nảy người, nói:

- chuyện này cũng có liên quan đến ông nội cháu?

Trần tiên sinh hừ lạnh một tiếng nói:

- Làm gì có chuyện nào xảy ra trong thôn mà không có liên quan đến ông nội cháu? --- cháu đừng vội trưng ra vẻ mặt đó, nghe tôi phân tích xong đã, đầu tiên, ông nội cháu nhất định biết Vương Minh Tuyên là thợ mộc, bằng không, năm đó ông nội cháu cũng không thể trở thành người dẫn đầu, cho nên, cháu có thể nghĩ, trước lúc ông nội cháu chết, nhất định sẽ giết chết người thợ mộc này, về phần nguyên nhân là gì, có rất nhiều, nhưng có lẽ là sợ người khác phá hỏng ‘đổi trắng thay đen’, tiếp theo, tự Vương Minh Tuyên cũng cảm nhận được uy hiếp từ ông nội cháu, cho nên giương mắt bị người hại, chi bằng tự dùng tính mạng để đánh đổi, thi triển Thỉnh Tiên Đăng Vị, giam cầm hồn phách của mình vào trong bài vị, chờ sau khi ông nội cháu chết, là có thể thực hiện từng bước từng bước một, thậm chí, tôi còn hoài nghi…..

Nói đến đây, Trần tiên sinh tạm dừng lại, liếc nhìn về hướng mộ ông nội, sau đó mới nói:

- Tôi còn hoài nghi, liệu có phải ông nội cháu cũng bị Thỉnh Thiên Đăng Vị của thợ mộc Vương, ‘thỉnh’ chết hay không!

Tôi liên tưởng tới lúc ông nội đang ngủ thì đột nhiên qua đời, không có bất cứ triệu chứng gì, thậm chí, ngay cả di ngôn cũng không lưu lại nửa câu, cộng thêm về sau lại bò ra khỏi mộ hai lần, đến bên cạnh tôi, lẽ nào chính là vì muốn ‘thỉnh’ cả tôi đi? Nghĩ đến đây, tôi nghĩ, đúng là có khả năng ông nội bị Vương Minh Tuyên ‘thỉnh’ chết, nhưng, lúc trước không phải Trần tiên sinh đã nói, ông nội tự luyện thành ‘xác sống’ sao? mà ông ấy còn nó, ông nội bò ra khỏi mộ, là vì bảo vệ tôi, đây chẳng phải mâu thuẫn rồi sao?

Tôi nói ra nghi vấn của mình, Trần tiên sinh gật đầu nói:

- Quả thật có mâu thuẫn, cho nên vế sau không chính xác, có lẽ chính là Vương Minh Tuyên tự Thỉnh Tiên Đăng Vị xong, thì luôn chờ đợi ngày ông nội cháu mất.

Tôi lại hỏi, vì sao người đó phải hại chết Vương Thanh Tùng?

Trần tiên sinh nói:

- Có lẽ là một nước đi sai lầm của Vương Minh Tuyên, mục đích của hắn là nhà họ Lạc chúng cháu, nhưng lại phải thông qua Vương Thanh Tùng, vì sao chứ? Là vì di dời sự chú ý của mọi người, Vương Minh Tuyên cũng không biết nhà họ Lạc còn có thợ nhân hay không, dù sao ông nội cháu cũng lợi hại như thế, nếu không truyền nghề lại, đúng là hơi khó tin, vì an toàn là trên hết, nên mới phải lòng vòng, nhưng hắn không ngờ, nhà họ Lạc ngoài ông nội cháu ra thật sự không có thợ nhân, Vương Thanh Tùng có thể nói là chết vô ích, nhưng cũng khá đen đủi cho ông ấy, vì ngày hôm đó Vương Thanh Tùng uống say ngã trước cửa đền, tôi đoán, hôm đó nếu đổi thành người khác, hiện tại nằm trong quan tài, có lẽ không phải Vương Thanh Tùng.

Nói thật, nghe thấy hai chữ ‘lợi hại’ trong miệng Trần tiên sinh, tôi đã không thấy có gì kỳ lạ, chỉ cảm thấy Vương Thanh Tùng là một bí thư thôn tốt như vậy, nói chết là chết, trong lòng có chút buồn, lúc xử lý chuyện của ông nội, thợ xây Trần và Vương Nhị Cẩu, ông ấy hẳn cũng rất lao tâm khổ trí, hiện tại vất vả lắm thôn mới phá bỏ được địa sát, ông ấy lại chết, còn chưa được sống một ngày yên bình nào.

Nếu phân tích của Trần tiên sinh là đúng, vậy thì tâm cơ của Vương Minh Tuyên, đã không thể dùng từ ‘bình thường’ để tả, ngấm ngầm chịu đựng một hai năm tôi còn hiểu được, nhưng nhẫn nhịn mấy năm liền như ông ta, đúng là chuyện người bình thường khó làm được.

Nhưng tôi vẫn hỏi:

- Trần tiên sinh, ông nói nhiều như vậy, rốt cuộc Vương Minh Tuyên nhắm vào nhà chúng cháu với mục đích gì?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu!

Tôi hỏi:

- Cháu!? Cháu có chỗ nào hơn người? luôn là một thằng ‘loser’, ngoài trong việc học hành, có vài bài luận văn được đánh giá cao ra, thì không còn tài cán gì khác, muốn cháu để làm gì?

Trần tiên sinh chau mày, hình như đang suy nghĩ thật kĩ câu hỏi của tôi, đi thêm vài bước nữa, Trần tiên sinh vẫn chưa nghĩ ra, lúc này mới hỏi:

- ‘loser’ mà cháu nói, nghĩa là gì?

Má nó, hóa ra ông suy nghĩ nửa ngày, là vì suy nghĩ ý nghĩa của chữ này? Tôi hít sâu một hơi, sau đó giải thích cho Trần tiên sinh nghe, loser có nghĩa là chỉ những thằng không cao không đẹp trai lại còn được cái nghèo như tôi!

( để cháu giải thích cho Trần tiên sinh nè: Loser quê thô rì, sên chok han nưn kop cheng i, mô tuên yang a chì, ko un sô kê non…. :< :< )

Trần tiên sinh gật gật đầu, nói một câu mà tôi rất muốn bóp chết ông ta:

- Từ này rất phù hợp để hình dung về cháu!

Tôi nghĩ, Vương Minh Tuyên có thể nhịn vài năm, tôi nhịn một chút, có lẽ cũng không bị nghẹn chết.

Trần tiên sinh đột nhiên hỏi:

- Cháu bé, cháu có từng nghĩ, vì sao mình lại chiêu âm như thế không?

Tôi đáp:

- Có thể là có liên quan đến bát tự của cháu?

Lúc ở trên trường xem phim đọc tiểu thuyết, không phải đều viết như vậy sao, cái gì mà thể chất cực âm, cái gì mà sinh vào buổi tối ngày bảy tháng bảy bảy giờ bảy phút bảy giây, tóm lại là lằng nhà lằng nhằng!

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Sau này cháu bớt xem TV lại đi, bát tự chỉ là ngẫu nhiên, không có tác dụng gì, bằng không hiện tại có nhiều người sinh mổ như vậy, nếu bát tự có tác dụng, không cần nói nhiều, mấy ngàn người đều sẽ chọn ngày lành tháng tốt đi mổ, cháu nói xem, bát tự sẽ phù hộ người nào?

Tôi bị Trần tiên sinh chặn họng không nói được gì, tôi hỏi:

- Vậy vì sao lại chiêu âm?

Trần tiên sinh nói:

- Bởi vì giày của cháu!

Tôi liếc nhìn giày mình, hỏi Trần tiên sinh:

- Liên quan gì đến giày của cháu?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu còn nhớ câu nói tôi từng nói với cháu không, giày phân trái phải, đường có âm dương, giày dương hộ thể, giày âm trừ tà.

Tôi gật đầu, tôi đương nhiên còn nhớ rõ, dù sao cũng dễ học thuộc.

Trần tiên sinh cũng gật đầu, sau đó nói:

- Thợ giày chúng tôi, giày dưới chân mỗi người đều là trái dương phải âm, đối phó người âm dùng giày dương, đối phó người dương dùng giày âm, rất có hiệu quả, nhưng có một điểm yếu, buổi tối một mình đi bộ sẽ bị quỷ đả tường, cho nên cởi hai chiếc giày ra đập vào nhau, là kết hợp âm dương hài hòa, đường trước mắt cũng không đi nhầm.

Tôi nói:

- Cái này cháu hiểu, nhưng có liên quan gì đến việc cháu chiêu âm?

Trần tiên sinh đáp:

- Cháu nóng vội cái gì, nghe tôi nói xong, người dương gian, thường hai chân chỉ đeo giày dương, nếu đeo phải một chiếc giày âm hoặc thọ hài chưa được thợ giày gia công, sẽ giống như bố cháu lần trước, tự đi vào trong quan tài, mà thợ nhân chúng tôi, đa số đều là một âm một dương, dùng để hộ thể trừ tà. Người âm phủ, không cần nói, nhất định là hai chân đều đeo giày âm, nhưng, cháu có biết, lần trước lúc tôi cởi giày cho cháu, nhìn thấy gì trên chân cháu không?

Trần tiên sinh nói đến đây, sắc mặt của ông ấy lại lộ ra vẻ hoảng sợ như lần trước, giống hệt lúc tháo giày âm cho tôi.

Nói thật, tôi cũng bị sắc mặt của ông ấy dọa cho hơi sợ hãi, tôi không tự giác được cúi đầu nhìn hai chân, cứ có cảm giác tự nhiên lại ngứa ngáy, tôi biết đó là do tác động tâm lý, nhưng tôi vẫn thấy hơi sợ, đến ngay cả tiếng nói cũng đã run rẩy, hỏi:

- Ông nhìn thấy gì?

Trần tiên sinh vẫn giữ bộ mặt sợ hãi, nói:

- Tôi nhìn thấy trên hai chân cháu, đều đeo giày âm! Mà còn, giày to giày nhỏ, tầng tầng lớp lớp, tổng cộng có hai mươi ba đôi giày âm!

Lúc đầu tôi còn không tin, nhưng nhìn thấy sắc mặt Trần tiên sinh nghiêm túc như vậy, tôi không thể không tin, tôi trừng lớn hai mắt, cảm giác tất cả mọi thứ trước mắt đều không chân thật, tôi không biết tôi phải nói gì, miệng há ra rồi lại đóng lại, trong đầu chỉ có một ý niệm quẩn quanh:

Chẳng lẽ, tôi là một người chết!?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.