Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xà nhà có ma

Phiên bản Dịch · 2222 chữ

Tôi cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn, tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều không hề chân thật, tam quan tôi tín ngưỡng mấy chục năm, hoàn toàn sụp đổ.

Nếu tôi là người chết, vậy bố mẹ tôi là gì? Ông nội là gì? Những chuyện tôi đã từng làm qua lúc trước, trường học của tôi, bạn học tôi quen, đều là gì? Đều là giả sao? đều là người giấy sao?

Tôi nghĩ đến lần đầu tiên trò chuyện với Trần tiên sinh, ông ấy nói, 22 năm trước, ông nội tôi đã tìm ông ấy làm đôi giày âm đầu tiên, lúc đó là một đôi giày trẻ con, là làm cho tôi, nhưng không phải đã nói rõ là làm giày âm dương sao, vì sao lại biết thành một đôi giày âm?

Thảo nào lúc trước hết người này đến người khác nói tôi phải tránh xa thợ giày một chút, hóa ra bởi vì con mẹ nó trên chân tôi toàn bộ đều đeo giày âm!

Nhưng, giày âm không phải là để cho người âm đeo sao? vì sao trên chân tôi có tận hai mươi ba đôi? Nếu như theo lời Trần tiên sinh từng nói, bố tôi đeo một chiếc thọ hài, đều đã chạy vào trong quan tài, vậy dưới chân tôi đeo hai mươi ba đôi giày âm, tôi chẳng phải đã chết từ lâu lắm rồi sao?

Lúc trước tôi đã thấy khó hiểu, xoay thân cho người khác xong, đáng lẽ phải chết rồi chứ? Vì sao sau khi tôi xoay người cho bác cả, tôi vẫn còn sống? hóa ra là bởi vì, con mẹ nó tôi là người chết!

Tôi không biết bạn có từng có cảm giác chóng mặt đầu óc quay cuồng đến tận cùng hay không, cảm giác đến ngay cả nằm trên giường cũng buồn nôn, hiện tại cảm giác của tôi chính là như vậy, tôi cảm thấy, hô hấp của mình đều đã trở nên khó khăn.

Tôi nhìn chằm chằm hai chân của chính mình, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Trần tiên sinh, nhưng cuối cùng trong miệng chỉ phun ra được hai chữ:

- Tại sao?

Trần tiên sinh lắc đầu nói:

- Cháu bé, cháu chớ vội nóng ruột, chuyện này tôi cũng không hiểu, bởi vì tôi cũng giống cháu, lần đầu tiên nhìn thấy một người sống đeo giày âm, mà còn đeo tận hai mươi mấy đôi.

Tôi có cảm giác như mình không nghe thấy lời Trần tiên sinh nói, tiếp tục nhìn chằm chằm xuống hai chân mình, hỏi ông ấy:

- Tại sao?

Sắc mặt Trần tiên sinh có chút lo lắng:

- Cháu bé, cháu hỏi tôi tại sao, tôi thật sự không biết tại sao, nhưng tôi dám khẳng định, cháu chiêu âm là bởi vì những đôi giày âm trên chân, mục đích bọn họ tìm trăm phương ngàn kế nhắm vào nhà họ Lạc các cháu, có lẽ cũng là bí mật vì sao cháu đeo tận hai mươi ba đôi giày âm.

Tôi nghe Trần tiên sinh nói xong, tuy rằng ông ấy nói không biết, nhưng tôi không tin, bởi vì rõ ràng trước đó ông ấy đã nhìn ra bí mật trên chân tôi, nhưng lại luôn giấu diếm, nếu không phải lần này gặp phải chuyện Thỉnh Tiên Đăng Vị, có lẽ ông ấy chuẩn bị đem chuyện nào vào trong quan tài cũng không nói cho tôi biết? ông ấy là thợ nhân, nhưng còn là một thợ giày, ông ấy không thể nào không biết vì sao tôi lại đeo hẳn hai mươi ba đôi giày âm.

Cuối cùng tôi hỏi một câu, cháu là người chết hay là người sống?

Trần tiên sinh nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng hơi sửng sốt, có lẽ, ông ấy cũng không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu, nói với tôi:

- Cháu là người sống! tuy rằng tôi không biết vì sao dưới chân cháu lại đeo hai mươi ba đôi giày âm, nhưng tôi cam đoan, cháu là người sống!

Tôi gật đầu, không nói gì, bởi vì tôi nhớ tới lúc trong ao cá, nếu tôi là người chết, vậy có lẽ tôi đã bị cá Quy Khư ăn luôn rồi, nhưng, nếu tôi không phải người chết, vì sao tôi xoay người cho bác cả lại không chết? ngược lại, còn khiến Trương mù ngất xỉu?

Trần tiên sinh đi bên cạnh, nói với tôi:

- Cháu bé, hiện tại không phải lúc rối rắm, phải giải quyết chuyện Vương Minh Tuyên ‘Thỉnh Tiên Đăng Vị’.

Trần tiên sinh vừa nói vậy, tôi mới nhớ đến, quan tài của Vương Thanh Tùng còn chưa hạ táng, Vương Minh Tuyên trốn trong tối cũng chưa giải quyết, nếu không xử lý xong chuyện này, vậy người chết tiếp theo, chính là bác cả!

Tôi hỏi Trần tiên sinh:

- Hiện tại phải làm gì?

Trần tiên sinh nói:

- Tìm bài vị của Vương Minh Tuyên.

Tôi lại hỏi, một tấm bài vị nhỏ, mà thôn làng lớn như vậy, biết đi đâu tìm?

Trần tiên sinh nói:

- Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là ở trong nhà bác cả cháu, đi qua đó tìm!

Tôi hỏi, vì sao sẽ có ở nhà bác cả cháu?

Trần tiên sinh nói:

- Bởi vì Vương Minh Tuyên sẽ mở trừng trừng hai mắt nhìn bác cả cháu hết ngày này qua ngày khác, mãi cho tới ngày bác cháu chết, hắn lập tức cướp lấy thân thể bác cả cháu, cho nên, nhất định hắn đang ở nhà bác cả cháu!

Khi nói chuyện, chúng tôi đã tới sân nhà bác cả, bác cả đang phơi ngô, nhìn thấy chúng tôi đến, lên tiếng hỏi:

- Chuyện của Vương Thanh Tùng đã xử lý xong chưa?

Trần tiên sinh xua tay nói:

- Đang xử lý, vẫn còn thiếu một chút nữa!

Nói xong, Trần tiên sinh gật đầu với tôi, liền đi vào trong nhà chính, tôi cũng đi theo, đi vào trong hai gian nhà bên trái và bên phải nhà chính tìm một vòng, đều không nhìn thấy bài vị của Vương Minh Tuyên, khi tôi ra ngoài, nhìn thấy Trần tiên sinh đứng ở giữa nhà chính, hình như đang ngẩng đầu nhìn gì đó.

Tôi đi đến hỏi, ông tìm thấy chưa?

Trần tiên sinh nói:

- Nếu cháu muốn quan sát nhất cử nhất động của người khác 24 trên 24, cháu sẽ đứng ở vị trí nào?

Tôi bỗng hiểu ra, nói:

- Đương nhiên là đứng ở chỗ cao nhất!

Cấu tạo của cả gian nhà, xà ngang giữa nhà là nơi cao nhất, tôi không cần đợi Trần tiên sinh phân phó, tự đi lấy thang ở góc nhà, đặt lên xà ngang, trèo lên bên trên.

Lúc này, Trần tiên sinh vỗ tay lên vai tôi, nói:

- Cháu bé, tấm bài vị đó có chút quái dị, để tôi!

Tôi nhớ rõ lúc ở nhà Vương Thanh Tùng, Trần tiên sinh từng nói, thợ nhân không thể trèo lên xà nhà người khác, nhưng hiện tại, Trần tiên sinh lại chủ động nói muốn leo lên xà nhà, có thể nhìn ra, Trần tiên sinh rất chú trọng tấm bài vị kia.

Đôi giày của Trần tiên sinh hôm qua đã ném vào trong quan tài của Vương Thanh Tùng, nên ông ấy vẫn đi chân đất, trước lúc bước lên thang, ông ấy lấy ra một đôi giày từ trong ngực, đeo lên chân.

Trần tiên sinh từng nói với tôi, khác biệt giữa giày dương và giày âm, là lúc chế tác giày dương, đầu tiên là xung quanh trước, sau đó mới đến bộ phận ở giữa, phần giữa phải may từ mũi giày cho đến gót giày, sau khi làm xong giày dương, chân kim nhìn thấy rõ, đường may chỉnh tề, nhưng giày âm lại khác, cả quá trình chế tác hoàn toàn tương phản, cho nên, đường may từ gót giày lên đến mũi giày, đây là điểm khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa giày âm và giày dương.

Nhưng tôi thấy, mũi chỉ trên đôi giày Trần tiên sinh đeo, đều là hướng ngược lại! ông ấy đeo giày âm!

Sau khi Trần tiên sinh đeo giày, tôi thấy sắc mắt của ông ấy hơi đờ đẫn, thật giống như một cỗ thi thể đã mất đi hồn phách, ông ấy đi thẳng đến trước mặt tôi, dọa tôi lùi ra sau một bước, sau đó ông ấy thò tay ra, vỗ mỗi bên vai tôi một cái, xong xuôi, lại tìm tới một ngọn đèn dầu, châm sáng lên, tự nhét vào miệng một đồng tiền đồng, mới trèo lên cây thang.

Tôi không biết mọi người từng nhìn thấy qua xà nhà trong những căn nhà kiểu cổ chưa, rất cao, còn cao hơn cửa nhà chính, cho nên phía bên trên ánh sáng không được tốt, thường thì cho dù có đứng dưới, cũng không thể nhìn thấy rõ xà nhà trên đầu.

Trần tiên sinh nhấc đèn dầu, bước lên trên từng bước một, hình như di chuyển rất khó khăn, trong tay ông ấy cần ngọn đèn, ánh sáng từ từ ngặm nhấm bóng tối trên xà nhà, hình dáng của xà nhà cũng dần hiện ra trước mắt tôi, thị lực của tôi bình thường, có thể nhìn thấy bức hình khắc trên xà nhà, còn cụ thể là hình gì, tôi không nhìn rõ, nhưng tôi nghĩ, nhất định giống nhà Vương Thanh Tùng, trái văn thư phải bảo kiếm, giữa còn có một Thái Cực đồ.

Nhưng, khi Trần tiên sinh bước thêm vào bước, tôi lại phát hiện, hình như có thứ gì đó chắn ở giữa bức hình, đen sì, nhìn không rõ.

Trần tiên sinh lại bước lên vài bước, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy, trên xà nhà bác cả, có một thứ gì đó đang nằm úp mặt xuống! một thứ nhìn giống hình người!

Lúc tôi ngước lên nhìn, thứ đó cùng cúi xuống nhìn tôi, hắn có mắt, một đôi mắt đỏ như máu! Giống hệt con mắt của Vương Thanh Tùng trong quan tài, tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, sau đó nhe răng cười với tôi!

Vương Minh Tuyên!

Suy nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu tôi chính là Vương Minh Tuyên, hắn vẫn luôn nằm bò trên xà nhà bác cả, trừng to đôi mắt theo dõi bác ấy ra ra vào vào, theo dõi nhất cử nhất động của bác ấy!

Thử nghĩ một chút, nếu trên xà nhà nhà bạn giấu một thứ như vậy, mặc kệ bạn đang làm cái gì, hắn đều nhìn thấy hết, mà bạn lại hoàn toàn không hay biết, cảm giác này, khủng bố đến mức nào?

Tôi thấy Trần tiên sinh động tay vài cái, hình như đang kết ấn, nhưng bị xà nhà chắn, tôi không nhìn rõ, Trần tiên sinh vỗ vào sau đầu bóng đen, thứ đen sì chắn giữa bức hình lập tức rơi xuống, dọa tôi sợ tới mức hối hả chạy lùi ra sau, mà thứ kia, lại vẫn dựng thẳng đứng vững vàng trước mặt tôi, tôi nhìn thấy rõ trên đó viết: “bài vị của Lạc Khải Tuyên”.

Trần tiên sinh nhổ đồng tiền ra, đồng tiền vừa vặn rơi xuống mặt sau bài vị, dính rất chặt, ông ấy thét lên với tôi:

- Cầm miệt dao chém nó! Nếu để cho chữ ‘Tuyên’ biến thành chữ ‘Đông’, bác cả cháu chết chắc rồi!

Nhìn thấy tấm linh vị đầu sỏ này, oán khí tích tụ trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng bộc phát! Hai tay tôi giơ cao miệt dao, hung hăng chém xuống bài vị, miệng hô to:

- Chết mẹ mày này Thỉnh Tiên Đăng Vị!

‘bộp’ một tiếng, miệt dao chém xuống, bài vị nứt thành hai nửa, một làn khí đen toát ra từ trên linh vị, bị lá bùa Trần tiên sinh ném xuống thiêu rụt sạch sẽ ngay trên không trung.

Trần tiên sinh cởi giày, hỏi tôi:

- Sướng chưa?

Tôi gật đầu, lại cảm thấy chuyện này hình như đơn giản quá? Vương Minh Tuyên lên kế hoạch nhiều năm như vậy, cứ thế bị một miệt dao của tôi chém đã xong?

Trần tiên sinh giơ ra thủ thế sinh hỏa, vỗ vỗ ba lần lên vai tôi, có lẽ là đang muốn nhóm lửa minh hỏa đã bị ông ấy quạt tắt lúc trước.

Chính lúc này, cửa bật mở, mẹ tôi đứng ngoài, nhìn tôi hô lớn:

- Bạn của con mê sảng rồi, con mau đi xem thằng mù!

Tôi biết mẹ tôi đang nói Trương mù, tôi vội vàng chạy tới tường vây, phi người qua tường, Trần tiên sinh lại chạy vòng ra cửa, vào đến phòng, tôi thấy Trương mù đã tỉnh, anh ta kéo cổ áo tôi, nhỏ tiếng nói:

- Mau đưa tôi về Trùng Khánh….

Nói xong lời này, cửa phòng bật mở, Trần tiên sinh chạy vào, Trương mù nhìn ông ấy một cái, lại hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.