Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHUYỆN CŨ VỀ CĂN NHÀ HOANG.1

Phiên bản Dịch · 2195 chữ

Một giờ sau, Tiểu Hạ đã hoàn thành xong công việc tồn đọng của mình, tình cờ lúc ấy Vạn Lý cũng gửi cho cô một văn bản lớn viết nội dung câu chuyện năm đó:

...

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là lúc cả hai lên bảy tuổi. Lúc ấy A Chiêm rất ít nói chuyện, người không biết còn tưởng anh ấy bị câm, anh ấy luôn lặng lẽ đứng một mình, tuy ít tuổi nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh ấy vẫn làm người khác cảm thấy sợ hãi, cũng vì thế mà trong trấn có rất nhiều lời đồn đoán, những người lòng dạ độc ác nhiều chuyện bịa ra câu chuyện anh là con của một thai phụ đã chết, được sinh ra trong quan tài, nói anh lai lịch không rõ, trời sinh ra chính là một quái thai.

Nhưng tôi lại khác, tôi rất tò mò về anh ấy, lúc nhỏ lá gan cũng lớn, hơn nữa tính cách bố mẹ tôi ngay thẳng lại đặc biệt kính trọng cha nuôi của A Chiêm, họ còn cảm thấy A Chiêm rất đáng thương tuổi nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ, nên họ rất ủng hộ việc tôi làm bạn với anh ấy. Vì thế, mặc kệ A Chiêm có cự tuyệt như thế nào, thì tôi cũng dây dưa bám lấy. ( Điểm này tôi giống với cô, nhưng cô vẫn giỏi hơn, quen nhau bao lâu tôi vẫn chưa biết được lai lịch thật sự của anh ấy, nên nhân cơ hội lần này, hy vọng cô có thể giải đáp được bí mật ấy) Có lẽ do quá cô độc, dần dần A Chiêm không còn bài xích tôi nữa, tuy anh ấy không thích nói chuyện nhưng cũng không phản đối tôi huyên thuyên bên cạnh. Từ đó chúng tôi bắt đầu cùng nhau đi học, tan học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đánh nhau, càng ngày càng hòa hợp. Nhân tiện cũng nói thêm, khi còn nhỏ tôi có biệt danh là kẻ phá phách, là đứa trẻ khiến những chú cún e dè, khiến người lớn bực bội.

Con trai mà, cô biết đấy, trời sinh thích kéo bè kéo cánh, hô mưa gọi gió, trường chúng tôi cũng không ngoại lệ, hầu như ngày nào có xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau. Một số học sinh cuối cấp thấy tôi và A Chiêm chơi riêng nên chướng mắt do đó đã kêu gọi bạn học tẩy chay chúng tôi - cặp học sinh năm nhất, nếu không phải vì vẻ ngoài gai góc, bộ dạng hằm hằm không dễ đụng vào của A Chiêm thì có lẽ cứ cách dăm ba ngày chúng tôi lại phải ăn đấm một lần.

Trước kì nghỉ hè năm đó một ngày, tôi cũng không nhớ vì nguyên nhân nhỏ nhặt gì mà mấy học sinh số má trong trường lợi dụng lúc A Chiêm vắng mặt đã lôi tôi vô một lớp học. Bọn họ nói tôi bất tài chỉ biết dựa vào tên quái thai chống lưng, nếu không sẽ không có bản lĩnh đấu với chúng. Tôi tức điên, nói thích một chọi một thì cứ bắt đầu. Thế là bọn họ thách tôi đến ngôi nhà hoang ở phía đông thị trấn để thử thách sự can đảm, ai không đến thì phải bắt chước chó đứng ngoài cổng trường sủa ba ngày.

Nghe nói trước khi giải phóng chủ nhân ngôi nhà là vợ bé của một người giàu cô ta có hai đứa con. Nhưng không biết vì sao, sau một đêm liền cả ba liền mất tích, không biết họ đi đâu còn sống hay đã chết, người giàu có kia cũng không thấy xuất hiện, từ đó nó trở thành ngôi nhà hoang, bắt đầu trở thành một sự tồn tại kì quái trong thị trấn, mọi người tranh nhau thêu dệt sự kỳ lạ của ngôi nhà nhưng không ai dám đến gần. Nhiều năm sau, có nhiều người gan lớn thử dọn đến ở, nhưng không lâu sau lại vô duyên vô cớ mà mắc bệnh nặng, hoặc có khi còn nhìn thấy những đồ vật trong nhà di chuyển kì lạ nên nỗi ám ảnh cùng lời đồn đại càng ngày càng lan rộng. Cũng có nhiều người kể lại rằng họ đã thấy những linh hồn chập chờn quanh nhà, tiếng hát phụ nữ, tiếng trẻ con nô đùa, thậm chí có người còn kể rằng chính mắt nhìn thấy hai đứa trẻ cầm đèn lồng mờ mịt đi đi lại lại quanh thị trấn lúc nửa đêm, theo sau là một người phụ nữ ăn vận quần áo thời Dân Quốc.

Mặc kệ lời kể của mọi người trên trấn là đúng hay sai thì chỉ cần sau khi màn đêm buông xuống sẽ không có ai lui đến góc phố ấy, nếu bắt buộc phải đi qua thì cũng phải vội vàng mà đi, không dám nhìn vào. Thật ra lúc ấy nghe người lớn kể những chuyện đáng sợ ở đó tôi cũng có vài phần tin tưởng , nhưng bản tính ngoan cố, không muốn nhận thua nên cố căng da đầu bước đi, suốt đoạn đường luôn gắng gượng ngẩng cao đầu. Bọn trẻ lớn đó nói mới chỉ nghe qua nửa đêm quỷ gõ cửa chứ chưa từng nghe nói nửa đêm có người đến gõ cửa quỷ môn quan, chỉ cần ai dám đi vào trong thì đã là anh hùng rồi.

Để trở thành cái ‘anh hùng’ không có thật này tôi đã bất chấp đi đến đó.

Những đứa trẻ khác đang đợi dưới một gốc cây to ở xa, khoảng cách vừa vặn để có thể nhìn thấy và nếu có quỷ chạy ra thì chúng cũng có thể yên tâm mà chạy thoát. Nhưng tôi thì khác, chỉ có một mình run rẩy bước đi, tiếng bước chân trên con phố lát đá văng vẳng, giống như không phải của tôi, hình như có thứ gì đó đang ở phía sau.

Tôi run rẩy gõ cửa, ngoài tiếng thở hổn hển của mình thì không có bất kì âm thanh nào khác. Tôi lại gõ lần thứ hai, vẫn im lặng. Đang lúc chuẩn bị gõ thêm lần thứ ba thì tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó động đậy trên cửa.

Một con mắt tròn xoe bất thường đang chớp chớp ở khe cửa nhìn tôi !

Tôi sợ tới mức gần như ngồi bệt xuống đất, lúc này cánh cửa đang im lặng bỗng mở ra.

Một người phụ nữ đứng bên trong cửa, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt cô ấy trong bóng tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được hàm răng trắng của cô ấy như thể đang cười, một nụ cười chết người, một nụ cười u ám.

Trong khi tôi chưa kịp định thần lại thì cô ấy đột nhiên nhét vào tay tôi một tờ giấy nhỏ, cái lạnh của xác chết và mùi lá thối từ tay lan nhanh lên mũi rồi truyền khắp người tôi, sau đó cánh cửa đóng sầm lại, không gian lại trở nên yên tĩnh như thể cánh cửa chưa từng được mở ra.

Tôi sợ hãi quay đầu bỏ chạy, không hiểu sao trăng đêm hôm đó thật sáng, đến nỗi tôi có thể nhìn thấy được cả bóng của mình chạy trên đường, bên cạnh là một cái bóng khác. Tôi nhìn quanh bốn phía không có ai đi theo cả, nhưng trên mặt đất rõ ràng là có hai cái bóng cho đến khi tôi quay lại gốc cây đại thụ cùng bọn trẻ.

Bọn họ không ngờ tôi lại dám làm chuyện này, điều kì lạ là bọn họ không nhìn thấy cánh cửa ngôi nhà hoang được mở ra, họ còn cười nhạo tôi khoác lác và chẳng thấy ai đề cập đến chuyện ‘anh hùng hảo hán’ gì đó, mà tôi cũng chẳng buồn để tâm cái danh phong này, chỉ chờ bọn nó rời đi liền lập tức chạy về nhà, tôi không dám bật đèn vì sợ làm bố mẹ thức giấc. Nhưng dưới ánh trăng sáng ngời tôi thấy trên tờ giấy bị vò nát khi nãy có ghi nghuệch ngoạc ba chữ ‘ chơi trốn tìm’.

Đó là ý gì chứ ? Tôi không biết, tôi kinh hãi đem tờ giấy vứt ra ngoài rồi đóng chặt cửa sổ lại, tuy nhiên lúc tôi xoay người, dưới ánh trăng, tôi lại nhìn thấy bên cạnh mình dư ra một cái bóng.

Tôi kinh hoàng vội vàng trốn lên giường, nửa mơ nửa tỉnh, đến tận khi trời sáng. Sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy tờ giấy như mọc chân, trở về bên gối của mình.

Chơi trốn tìm !

Ba chữ này giống như được viết lại bằng bút đỏ, so với buổi tối thì trông rõ ràng hơn nhiều.

Tôi cầm lấy tờ giấy đó, sợ hãi ném vào đống lửa, tận mắt nhìn nó bị đốt thành tro. không biết có phải do ảo giác hay không nhưng lúc đó tôi cảm giác thấy tờ giấy kia ở trong lửa không ngừng vặn vẹo, như là khó chịu vì bị thiêu, kêu lên đau đớn hướng về phía tôi.

Thử nghĩ xem, năm đó tôi mới bảy tuổi, nói không phải khoe khoang, trải qua mấy chuyện đáng sợ như vậy nhưng vẫn chưa bị dọa chết là rất giỏi rồi, làm sao lại dám đem mấy cái chuyện nghịch ngợm bướng bỉnh của mình nói cho bố mẹ được ? Nghĩ lại hôm đó bố mẹ tôi chỉ thắc mắc không biết tôi có bị bệnh gì hay không, mà đứa trẻ ngày thường vạn người không ưa đột nhiên trở nên ngoan ngoãn. Chẳng những không ra ngoài phá phách chạy loạn, mà thậm chí bếp nấu cơm cũng không vào phá, điều này thật là kì lạ. Bố mẹ tôi rất bận, thấy tôi không có triệu chứng gì thì chỉ hỏi han vài câu rồi đi làm.

Tôi ở nhà một mình, mặc dù là giữa ban ngày nhưng vẫn có cảm giác có ai đó ở bên cạnh, hại tôi không dám ở nhà phải phơi mình giữa sân trời nắng. Hàng xóm xung quanh nói đứa nhỏ Vạn Lý này chơi nhiều đến mức điên rồi, kỳ thật là tôi chỉ muốn tự soi mình dưới nắng để coi thử có đúng mình chỉ có một cái bóng hay không?

Nhưng kết quả xuất hiện hai cái!

Tuy rằng dưới trời nắng gay gắt của buổi trưa nhưng cái bóng thứ hai vẫn cứ mờ mờ, cứ như cái bóng của tôi đang cùng một cái bóng khác đứng sát cạnh nhau, lại giống như trên vai tôi mọc ra một cái đầu khác.

Trong cơn sợ hãi điên loạn, tôi liều mạng dẫm đạp lên cái bóng dư ra, quay cuồng tại chỗ để tìm dấu vết của nó, cảnh tượng giống hệt như con chó nhỏ đang tự đuổi theo cái đuôi của mình để chơi đùa, khiến mọi người nhìn vào cũng phải bật cười. Tôi hoảng quá, không hiểu sao mọi người lại không nhìn thấy hai cái bóng.

Lúc này A Chiêm tới, bởi vì bố anh ấy chuẩn bị sang thị trấn bên cạnh làm việc gì đó, sợ về muộn nên sau khi bàn bạc với bố mẹ tôi, bác ấy đã để Nguyễn Chiêm ở cùng tôi tối nay.

Khi nhìn thấy anh ấy tôi vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người để tâm sự chuyện hồi tối hôm qua, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy tôi anh ta đã lao tới, hung hăng đánh cho tôi một cái bạt tai. Tôi vốn dĩ vì chuyện hai cái bóng mà hoảng sợ nãy giờ cũng trở nên nổi giận, giờ thì tốt rồi, cả hai chúng tôi lao vào đánh nhau.

A Chiêm không ngăn cản nắm tay của tôi đấm vào người anh, liều mạng không ngừng đấm vào đầu tôi, tôi tức điên, thậm chí còn muốn cắn anh ấy. Mấy người lớn hàng xóm đã tách chúng tôi ra, mắng vài câu, nhưng rốt cục chúng tôi vào đến nhà vẫn xoắn lại đánh nhau.

Vừa vào phòng tôi đã mắng anh ấy ‘ Vì cái gì mà đánh ta’

Anh ta nhàn nhạt đáp ‘Linh hồn cậu muốn xuất ra, tôi giúp cậu đánh chúng vào’

Sau đó thì tôi cũng mới, vào cái đêm kia ba hồn bảy phách của tôi bị dọa bay mất một vài phần, không thể ổn định lại. Hơn nữa cũng từ hôm đó tôi ý thức được rằng Nguyễn Chiêm có thể nhìn ra được những thứ mà người bình thường không thể thấy.

( dạo này mình hơi lu bu nên không dịch thường xuyên được các bạn thông cảm, qua tháng sau mình rảnh sẽ cố gắng dịch đều hơn)

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.