Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHUYỆN CŨ VỀ CĂN NHÀ HOANG.2

Phiên bản Dịch · 2312 chữ

Phần 2 – Chương 13 : Chuyện cũ về căn nhà hoang.2

Tôi rất tin tưởng người bạn tốt nhất này nên đã đem chuyện ngày hôm qua ra kể cho Nguyễn Chiêm nghe một lượt. Tuy bản thân có khả năng đặc biệt nhưng vì còn nhỏ, có những vấn đề anh ta cũng không biết, nhưng vẫn rất nghĩa khí quyết định tối sẽ ở lại cùng tôi xem đã xảy ra chuyện gì ( Kỳ thật không vì chuyện này anh ta cũng sẽ ở lại đêm nay) khiến tôi an tâm rất nhiều.

Thật mau cũng đến đêm, tôi ngồi trong phòng, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ cốp…cốp… sau đó giọng một đứa trẻ con kêu tên tôi: Vạn Lý….Vạn Lý….Vạn Lý….

Theo bản năng, tôi tính trả lời, thì A Chiêm vội bịt miệng tôi lại: “Không được trả lời, trả lời sẽ chết đấy.”

Chúng tôi cắn răng giữ im lặng, nhưng giọng nói kia cứ vang lên không ngừng, một lát lại có thêm giọng sắc nhọn của một đứa bé gái hòa vào, và cửa sổ bắt đầu rung lắc dữ dội: Vạn Lý…Vạn Lý…mau ra đây…cùng chúng tôi chơi trốn tìm….

Nói ra cũng thật kì quái, âm thanh lớn như vậy mà cha mẹ tôi lại không thức giấc, còn nữa không biết tại sao chúng lại biết tên tôi. Tôi sợ hãi mà trốn trên giường mặc kệ chúng. Có lẽ chúng đã mệt mỏi liền bắt đầu muốn xông vào phòng.

Bên ngoài cửa sổ hiện ra hai cái bóng nho nhỏ, dường như đang cố tránh thoát sự ràng buộc nào đó để tiến vào phòng. Chúng nó nhảy từng bước từng bước tới cạnh giường, Nương nhờ ánh trăng tôi mới nhìn rõ được hình dáng chúng.

Một nam một nữ, xấp xỉ tuổi tôi hồi đó, cơ thể mờ ảo, khuôn mặt mới thực là đáng sợ, bởi vì sự biến hóa không tốt nên không biến được ra khuôn mặt toàn vẹn. trên mặt đứa con gái cái gì cũng không có, chỉ có một cái động sâu hun hút có thể gọi là miệng bị từng lọn tóc quấn ở bên trong, còn đứa con trai thì có một con mắt cực kì to, chớp mở liên tục, tự nhiên tôi hiểu lí do ngày hôm qua tại cổng lớn ngôi nhà hoang tôi lại có cảm giác bị nhìn lén.

Không nhìn rõ chân của bọn chúng, có thể nói là không có, chỉ có nửa người trên bay lơ lửng từng nhịp từng nhịp, nhìn thoáng cứ tưởng là cương thi đanng nhảy tới. A Chiêm kéo ta vào phía bên trong giường tránh ánh mắt của bọn chúng, nhưng lúc ấy tôi lại cảm thấy vách tường cứng rắn trở nên mềm mại như bông mát lạnh, từng cánh tay nhỏ từ mọi nơi, hướng tôi mà lôi kéo.

Vạn Lý…Chúng ta chơi trốn tìm đi!

Vạn Lý…Chúng ta chơi trốn tìm đi!

“ Đi theo chúng nó đi!” A Chiêm đột nhiên nói.

Ta gật đầu đáp ứng, tuy rằng sợ muốn đái ra quần nhưng lại càng sợ nếu không đồng ý thì chúng nó sẽ hại cha mẹ tôi, không biết lúc ấy lấy dũng khí từ đâu, tôi lại đi theo giọng nói như câu hồn ấy : “Vạn Lý….Vạn Lý…., một mạch cho đến căn nhà hoang.

Khi bước vào căn nhà hoang, cánh cửa rỉ sét sau lưng tự động chầm chậm đóng lại.

Lúc này tiếng gọi của tiểu quỷ đã dừng, giữa căn nhà rách nát như sắp sập có hai đóm lửa leo lắt như ma trơi sáng lên, dần dần bay đến phía tôi, khi ấy tôi mới nhìn rõ đó là ánh sáng từ hai chiếc đèn lồng màu trắng. chiếc đèn tự động lơ lửng trên không trung không có ai cầm giữ, sau đó có một giọng nói ra lệnh cho chúng ta:

“Đi theo ta.”

Ngoài dự kiến, chiếc đèn lồng không dẫn chúng ta vào trong ngôi nhà, nó chỉ dẫn đi lòng vòng bên ngoài các dãy phòng, và ra phía sân sau. Cỏ hoang ở đây thật tươi tốt, tới mức kích thước của một đứa trẻ nếu lạc vào đây sẽ bị che lấp hoàn toàn, cảnh này làm tôi thật sự sợ hãi, cái gọi là “anh hùng hảo hán” liền hóa thành hư không. Tôi cảm giác như mình bị quăng vào một tầng nào đó của hầm mộ, càng đi càng không thở nổi. A Chiêm kéo tay tôi một cái, hắn cũng đang rất sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn quật cường bộ dáng như không muốn chịu thua. Tôi cũng không muốn mình thua kém anh ấy, cho nên cũng ưỡn ngực mà bước tới.

Bỗng nhiên, chiếc đèn không báo mà tự động biến mất, cả bãi cỏ rơi vào bóng tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt trên đầu, một bàn tay lạnh băng đẩy mạnh tôi một cái làm tôi té nhào trên đất, lúc này tôi mới phát hiện ra không thấy A Chiêm ở đâu.

“A Chiêm!” tôi hét lớn, nhưng âm thanh như bị cô đặc không thể truyền đi xa, tôi gọi lại nhưng đáp lại tôi là tiếng trẻ em quái dị.

“Vạn Lý….chúng ta chơi trốn tìm nào! Hí hí “

Ta luống cuống chạy loạn khắp nơi, nhưng dù chạy đến đâu thì nữ quỷ đều chạy đến cản trước mặt ta, khuôn mặt kích động lè ra cái thứ gì đó giống lưỡi, như là đang chơi trốn tìm thật sự. lúc tôi nhảy vào hố cỏ để trốn chúng cũng ra tìm được, sau đó với bộ dạng vô hồn chúng tóm lấy tôi bắt đầu xé rách quần áo tôi đang bận trên người rồi cười hihi.

Tôi sợ tới mức tè ra quần, vừa chạy vừa kêu to tên A Chiêm, nhưng không hiểu nổi cái sân sau bé tí mà tôi chạy hoài không thoát ra được, xung quanh bao phủ một màn sương đen.

“vút” một cánh tay đầm đìa máu tươi đột ngột xuất hiện, ta liền bỏ chạy nhưng cánh tay đã nắm chặt lưng áo tôi.

“Vạn Lý đừng chạy.”

“Là A Chiêm!” tôi liền buông lỏng cơ thể mặc cho hắn kéo, tôi với hắn chỉ cách nhau tầm một mét nhưng sương đen đã che hết tầm nhìn khiến tôi không thấy được, lúc đến gần mới thấy trên người hắn có rất nhiều vết thương, cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ, chắc vừa rồi có đánh nhau to, tay trái hắn còn cầm một viên đá dính máu tức giận nhìn chằm chằm phía trước, ta nhìn theo nhưng không thấy gì cả.

Lúc này nữ tiểu quỷ đã đuổi kịp tới, nơi A Chiêm nhìn chằm chằm, bộ dáng của nam tiểu quỷ cũng từ từ xuất hiện, bất quá hình dáng của nó không còn nguyên vẹn, giống như bị cắt rời sau đó lắp ráp lại một cách cẩu thả, đầu cũng lệch 180 độ, mặt chuyển thành màu xanh tím, có vẻ như tức giận đến mức hít thở không thông rồi.

“Mẹ ơi…….mẹ ơi….”

Nó rít lên, dùng ngón tay chỉ vào mặt A Chiêm, nhưng dùng sức hơi mạnh khiến cả cánh tay rớt thẳng xuống đất.

“Thằng này thấy được con, lại còn đánh con….mẹ ơi…mẹ…”

Có tiếng đáp lại của phụ nữ, rồi tiếng chóp chép như đang nhai thứ gì đó, rồi lại có tiếng sàn sạt như đang lê cả cơ thể trên mặt đất, một trận gió đen nổi lên từ bốn phía đẩy mạnh A Chiêm lùi về sau mấy bước rồi té nhào trong bụi cỏ, phát hiện ra trong đó còn có một cái giếng cạn.

Dưới đáy giếng có tiếng hừ lạnh, một đôi tay khô héo từ bên trong giếng vươn ra, sau đó một nữ quỷ đầy son phấn diêm dúa bò ra nắm lấy cổ áo A Chiêm.

“Xuông đây hầu hạ ta đi.”

Nó phát ra tiếng cười như tiếng kim loại, tính kéo A Chiêm xuống giếng. Tôi dùng sức giữ anh ta lại, anh cũng liều mạng phản kháng quơ tay quơ chân, chạm đến nơi nào trên người nữ quỷ, liền đem một khối thịt cùng quần áo nơi đó đánh rớt, trước đó tôi cứ tưởng chạm vào quỷ như chạm vào không khí chứ.

A Chiêm đánh cho tới khi nữ quỷ chỉ còn bộ xương khô treo lủng lẳng bộ tóc tinh xảo cầu kì, ngay cả bộ xương cũng chịu không nổi, phát ra tiếng rắc…rắc như muốn vỡ vụn.

Chắc chắn nó đã bị chúng tôi chọc tức điên, nên chăm chăm muốn kéo A Chiêm xuống giếng, trên này hai con tiểu quỷ lôi kéo ngăn trở tôi, chúng nó cào tôi ,cảm giác vừa đau vừa lạnh tiến sâu vào xương cốt, nhưng tôi tự nhủ không được buông tay nếu không A Chiêm sẽ chết.

Dần dần chúng tôi bắt đầu đuối sức, chính mắt tôi thấy nửa thân trên của A Chiêm đã rơi xuống giếng chỉ còn hai chân luôn bị tôi nắm chặt, đôi tay hắn miễn cưỡng bám vào thành giếng chống đỡ một phần cơ thể. Nữ quỷ liền chộp lấy cánh tay A Chiêm, hai con quỷ dây dưa kéo tay tôi muốn tách rời tôi ra khỏi A Chiêm,.

Trong khoảnh khắc tưởng A Chiêm sẽ ngã xuống thì tôi nghe được tiếng bước chân lộc cộc trong truyền thuyết của cha hắn. Âm thanh ấy làm cho nữ quỷ bất động, hai tiểu quỷ hét chói tay chui tọt vào giếng nhờ đó tôi cùng A Chiêm mới thoát khỏi bị ràng buộc.

Nhưng mà nó vẫn không cam lòng, một thoáng đứng hình nữ quỷ liền bay ra khỏi miệng giếng, lấy một con búp bê vải cũ nát đưa tới trước mặt A Chiêm thổi một hơi, anh ta liền mất đi tri giác.

Cái mùi này thật không biết tả như thế nào, nó có mùi hôi thối ẩm ướt, lại mang cái rét lạnh cực độ xông thẳng vào các giác quan, mùi ấy cho tới hôm nay tôi cũng không quên được.

Nó vươn tay bóp chặt cổ tôi, nghiến răng trèo trẹo: “Ngươi muốn chết?”

Lúc ấy tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, một đứa con nít bảy tuổi chết cạnh cái giếng cạn, nhưng tôi chỉ thấy biểu tình cực kì hoảng sợ trên cái đầu lâu vốn dĩ không có cảm xúc ấy. Giọng nói của cha A Chiêm vang lên: “Nghiệp chướng, vốn dĩ ta tính độ hóa ngươi, ai ngờ ngươi ở đây lại hại người?”

Tôi tận mắt thấy một ông già ốm yếu như ông ấy có bộ dáng đạo cốt tiên phong như vậy, chỉ cần dùng một tay chỉ vào người nữ quỷ hung ác, nó liền biến mất chỉ còn một đống quần áo bùi nhùi.

Ông ấy nhìn A Chiêm đang hôn mê rồi nhìn tôi, dùng tay xoa đầu tôi rồi nói:

“Vạn Lý. Ngươi có thể đáp ứng bá bá không kể chuyện này cho người khác được không?”

Tôi dùng sức gật đầu, thầm thề sẽ không bao giờ nói. Qua đôi mắt tôi ông ấy cảm nhận được sự quyết tâm nên mỉm cười vỗ đầu tôi một cái: “Hài tử ngoan, vậy thì để ngươi nhớ chuyện này cũng được.” rồi quay qua nhìn A Chiêm thở dài tự nhủ: “Bá bá không biết bao giờ sẽ chết, đưa nhỏ này cần có người bầu bạn, nếu không thật quá đáng thương.”

Ông ấy dùng một tay ôm A Chiêm, tay còn lại kéo tôi rời khỏi căn nhà hoang, căn bản chuyện này không ai biết nhưng tôi với A Chiêm đều bị bệnh nặng. sau này chúng tôi cũng không có nói qua chuyện này nhưng tôi tự nhủ tôi là người bạn cũng là người biết bí mật duy nhất của hắn.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học tôi hỏi hắn về chuyện cũ, hắn mới kể nữ quỷ kia cùng con bị người vợ chính thất của lão nhà giàu hại chết ném xuống giếng, rồi bị trấn yểm hồn phách, làm bọn chúng không thể siêu sinh chỉ có thể loanh quanh trong trấn.

Chúng cũng không có ý hại người, chỉ đuổi người xâm nhập vào địa bàn của chúng mà thôi, còn hai tiểu quỷ kia thật sự muốn rủ tôi đi chơi trốn tìm nên có dự tính đưa tôi sang bên kia làm bạn, cuối cùng cha A Chiêm cũng phá được thuật trấn yểm siêu thoát linh hồn ba người đấy rồi.

Đây là câu chuyện thứ nhất của A Chiêm, ta từng hứa với ông ấy rằng sẽ không nói ra ngoài, nhưng tôi nghĩ cô có thể giúp A Chiêm nên tôi mới kể, tin rằng ông ấy ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ đồng ý cách làm như vậy.

Thôi câu chuyện dừng ở đây, tôi sẽ cố gắng hỏi thăm một chút thông tin về Bloody Mary, về nước gặp lại.

Sau khi nghe Vạn Lý kể chuyện xưa, Tiểu Hạ cảm thấy đau lòng vì sự cô độc của Nguyễn Chiêm, cô tự nhủ sau này sẽ đối xử với anh ta tốt hơn một chút.

Tiểu Hạ đứng dậy rót ly nước ấm, làm ấm đôi tay lạnh lẽo nhưng phát hiện không thấy ly nước đâu.

Rõ ràng cô đã để ly nước bên tay trái!

Đèn chợt tắt, xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn nhấp nháy từ laptop phát ra

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.