Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gara hẻo lánh

Phiên bản Dịch · 2804 chữ

Tuy công việc rất nhiều, nhưng hôm sau trời vừa chập choạng tối Tiểu Hạ đã rời khỏi văn phòng. Cô thà đem việc về nhà làm còn hơn ở công ty một mình. Tại lối vào của tòa nhà, cô gặp lại nhân viên bảo an tên Tiểu Trương, mặc dù cô biết đó là Tiểu Trương chân chính nhưng trong lòng không khỏi có chút rờn rợn, nhất là khi anh ta mỉm cười với cô.

Cô không biết sẽ bị chuyện đó ám ảnh bao lâu, dù sao cô cũng phải mau chóng kết thúc tất cả càng sớm càng tốt, do đó cô đã bám theo Lưu Thiết khắp nơi trong quán bar.

"À hỏi cậu cái này?" Tiểu Hạ tỏ vẻ vô tình hỏi tới, "Cậu có biết chuyện Đào Tiểu Xuân bỏ nhà đi không? Là một fan cứng của cậu, cô ấy không để lại vật gì làm kỉ niệm cho hot boy à?

" Bỏ nhà trốn đi? "Lưu Thiết đứng hình," Mọi người trong trường suy đoán nhất định cô ấy đã bị hại, dù sao mấy nay cũng rất yên bình.'

"Suy đoán?"

"Đúng vậy. Chỉ là suy đoán, bởi vì những lần trước đều có những tình tiết mưu sát, còn lần này chỉ là mất tích một cách bí ẩn, cho nên mọi người chỉ đoán không dám khẳng định. Chỉ mong là tên đạo sĩ hắc ám gì đó mau chóng bị bắt."

"Sao cậu biết là đạo sĩ làm? Mọi người cũng nói như vậy, chỉ biết nghe tin đồn nhảm." Tiểu Hạ bốc hỏa khi nhớ tới chuyện Nguyễn Chiêm bị vu khống.

Lưu Thiết kì quái nhìn cô, tự hỏi đã nói sai cái gì khiến người trước mặt nổi nóng như vậy. Tiểu Hạ cũng nhận ra mình phản ứng có hơi quá, vội vàng điều chỉnh cảm xúc: "Bỏ qua chuyện này đi, cậu có manh mối gì à?"

"Chị hỏi chuyện này để làm gì vậy?"

"Cậu cũng biết chị hiện tại là đại diện pháp luật hợp pháp của trường cậu." Tiểu Hạ luyên thuyên một hồi: "Mặc kệ là mưu sát hay mất tích, ít ra cũng phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, vì thế điều tra một chút cũng là việc chị nên làm."

"Chị Tiểu Hạ nên đi làm thám tử mới đúng."

"Đừng luyên thuyên nữa, cậu mau nhớ lại đi. Toàn trường ai cũng biết cô ấy thích cậu, nói thật sự không chừng có chi tiết gì đó mà cậu bỏ sót thì sao?"

"Đào Tiểu Xuân thật sự có quan hệ với các vụ án mạng hả?" Lưu Thiết dừng lại nghiêm túc hỏi.

Cậu ấy không ngốc. Lưu Thiết đã thấy kì quái khi lần trước Tiểu Hạ nhờ cậu cùng Nghê Dương kết hợp diễn một vở kịch, điều tra xem Đào Tiểu Xuân có đi xem thi đấu bóng rổ hay không. Nhưng khi hỏi Tiểu Hạ thì cô không chịu nói. Sau đó Đào Tiểu Xuân lại đột ngột mất tích, mà Tiểu Hạ lại nóng lòng điều tra chuyện này khẳng định chắc chắn có vấn đề.

Nhìn khuôn mặt thanh niên trở nên nghiêm túc, Tiểu Hạ cũng ra vẻ đứng đắn trả lời: "Nói như thế nào nhỉ? Cậu là người trưởng thành, nên biết có một số vấn đề được xem là bí mật không tiện để tiết lộ, không phải vì không tín nhiệm, mà là nói ra có hại nhiều hơn có lợi. Thật ra chị cũng không biết toàn bộ sự thật, bây giờ chỉ cần cậu cẩn thận nhớ lại một chút những manh mối có liên quan, coi như là đã giúp chị, cũng như giúp Đào Tiểu Xuân. Dù sao cô ấy cũng là bạn học của cậu, còn thần tượng cậu như vậy."

Lưu Thiết ngạc nhiên một chút rồi cũng gật đầu: "Em hiểu rồi, chị Tiểu Hạ, thật ra không phải em tò mò, chỉ là.. chỉ là có những chuyện đáng sợ em không thể tưởng tượng được liên tục xảy ra, trường học đã hoàn toàn phong tỏa tin tức ra bên ngoài, nhưng người bên trong lại rất hoang mang hoảng sợ.

" Tiểu Thiết, thêm rượu cho tôi. "Một vị khách quen cắt ngang câu chuyện.

Lưu Thiết đi đến, Tiểu Hạ lại tiếp tục làm cái đuôi bám theo." Cho nên chị muốn cậu cẩn thận nhớ lại một chút, biết đâu tìm ra được manh mối có giá trị. Chị thấy thường thì con gái chuẩn bị rời xa người trong lòng sẽ để lại một vật gì đó làm kỉ niệm. "Nhất định là có nếu không ông bà Đào Tiểu Xuân sẽ không nói như vậy, hơn nữa cô có cảm giác, Đào Tiểu Xuân vì đưa vật kỉ niệm cho Lưu Thiết mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên quà tặng được đưa đến nơi nào sẽ là mấu chốt quan trọng nhất của vụ án. Thật ra bọn họ có thể chạy đến trường học dẫn dụ Bloody Marry ra ngoài, sau đó đánh bại nó rồi hỏi tin tức của Đào Tiểu Xuân, nhưng khả năng cao nó chỉ bị đuổi đi và không chịu hợp tác. Hơn nữa như vậy quá mạo hiểm, không có kế hoạch cụ thể, thì rất thiệt thòi cho Nguyễn Chiêm.

" Thật sự là không có gì hết! "Lưu Thiết nhíu mày." Tuy Đào Tiểu Xuân đối với em có chút tình cảm đặc biệt, nhưng em không cảm nhận được, bất quá cô ấy là người rất kín đáo, nên không phát hiện ra điểm nghi ngờ nào cả. Còn nữa, nếu cô ấy có vật gì muốn đưa cho em, thì có rất nhiều cách, ví dụ như là tự mình đưa đến, hoặc gửi bạn bè đưa đến, nhưng cô ấy đã mất tích lâu như vậy, nếu thật sự có thì vật đó đã đến từ rất lâu rồi. "

Đúng vậy, xét về mặt thời gian thì khả năng đó không lớn. Có thể là ông bà Đào Tiểu Xuân nhớ lầm? Hoặc là do hoảng loạn mà kế hoạch không thành công? Cũng có thể là có trục trặc gì không đến được tay Lưu Thiệt? Hay là Lưu Thiết đã bỏ sót manh mối nào?

" Vậy đi, để em từ từ nhớ lại. "Lưu Thiết quay người lại xém chút nữa đụng ngã Tiểu Hạ nên vội vàng giữ chặt tay cô." Nếu nhớ ra được cái gì em sẽ báo cho chị đầu tiên, trước cả cảnh sát luôn. "

" Cũng được, xong hết tất cả chị mời cậu ăn cơm. "

" Chầu lần trước vẫn chưa có đấy. "

" Cứ gộp lại để đó đi. "

" Được, em không khách sáo nhé, chị thiếu em hai lần. "Lưu Thiết vươn hai ngón tay," Thôi bây giờ em phải làm việc rồi. "

Tiểu Hạ vẫy vẫy tay, chán nản đi đến chỗ quầy bar, không chút ý tứ nằm dài trên đó. Lưu Thiết có thể không nhận được đồ vật, hoặc là nghĩ không ra, nói cách khác kế hoạch của cô vẫn giậm chân tại chỗ. Không biết phải làm như thế nào.

" Em gái đang làm gì vậy? Tính câu cá lớn hay nhỏ đây? Giọng một phụ nữ từ xa truyền đến.

Tiểu Hạ nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chợt nhận ra, là người phụ nữ cô gặp khi đến đây lần đầu – Chị Cố. Cô ta dùng vẻ mặt trêu chọc xen lẫn đố kị nhìn Tiểu Hạ, mấy cô gái xung quanh cũng trưng ra vẻ mặt trầm ngâm nghiền ngẫm.

Còn nói là vì muốn thư giãn mới đến đây uống rượu, chứ không phải vì trai đẹp. Ai mà tin cho được.

Cô bất lực thở dài: "Ai cũng nói tôi là người yêu của ông chủ Nguyễn, nhưng không phải tôi là chủ nợ của anh ấy, phải làm sao cho mọi người tin tôi đây."

"Cắt, nói A Chiêm thiếu nợ, đánh chết tôi cũng không tin." Một nữ nhân tiếp lời: "Tôi biết A Chiêm nhiều năm như vậy, sớm nhìn ra anh ấy là một người tự tôn rất cao, chuyện gì cũng tự mình giải quyết, rất có khí phách của một đấng nam nhi.'

" Đúng vậy. "Một người khác thêm vào:" Thật sự có chuyện đó xảy ra, tôi cũng không bỏ qua cơ hội, dù có táng gia bại sản cũng khiến anh ta mắc nợ tôi. "

" Tin hay không thì tùy! Yên tâm đàn ông lớn nhỏ ở đây tôi đều không có hứng thú, các cô muốn băm muốn chém muốn nấu muốn xào gì thì cứ tùy tiện xử lý, không liên quan đến tôi. Tôi còn đặc biệt cho một lời khuyên miễn phí là, muốn đối phó với đàn ông ở đây, há miệng chờ sung là vô dụng, đặc biệt với ông chủ, tốt nhất nên chủ động tấn công. Chỉ cần theo lời tôi nói nhất định sẽ thành công, tôi đợi tin tốt của mọi người! Chỉ là lúc ăn thịt anh ta, nhớ gọi tôi đến tham quan một chút mở rộng tầm mắt là được, nếu không thì chừa lại bộ xương cho tôi chiêm ngưỡng cũng được. "

" Thật à? "

" Thật hơn vàng bạc châu báu. "

" A Chiêm, anh thấy như thế nào? "

Tiểu Hạ hoảng sợ, lúc này mới phát hiện không biết Nguyễn Chiêm cầm ít đồ đi vào quầy bar từ lúc nào. Mấy người phụ nữ kia thật là âm hiểm, căn bản không ai có ý nhắc nhở cô, không biết anh ta có nghe được đoạn cô xúi giục mấy người phụ nữ háo sắc kia ăn thịt anh ta không nữa.

" Tôi có.. thiếu Nhạc tiểu thư, nhưng lập tức tôi sẽ 'trả hết', Nguyễn Chiêm nhẹ nhàng nói, trên mặt cười rất dịu dàng nhưng Tiểu Hạ biết anh ta đang tức nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

"Thật vậy à? Hay A Chiêm đang cố tình bao che cho cô ấy? Chị Cố nghi ngờ nói:" Lần sau có khó khăn gì thì nói với chị, mọi người đều là bạn bè, như thế nào cũng có thể giúp cậu, tránh trường hợp cậu bị người ta lừa gạt tống tiền. "

" Không có gì đâu, chỉ là chút sơ suất nhỏ. "Nguyễn Chiêm liếc Tiểu Hạ một cái. Không sai là anh đã sơ suất kết nhầm một tên bạn xấu. Tên Vạn Lý khốn nạn, một mình trốn đến Ý.

Tiểu Hạ thấy tình hình như vậy, thầm nghĩ không ổn, nhất định phải làm dịu anh ta. Nói chung cà rốt và cây gậy đối với đàn ông luôn có hiệu quả, có lẽ Nguyễn Chiêm cũng như vậy, phải thử mới biết được.

" À tôi chợt nhớ ra. "Tiểu Hạ cười lấy lòng," Hôm nay lúc tan làm trên đường về tôi có thấy một chiếc áo khoác giáp đi moto rất ngầu, tôi nghĩ anh mặc vào sẽ rất đẹp. Hay tôi mua cho anh một cái nhé? Lâu lâu thay đổi chút hình tượng, anh thấy sao?'

Nguyễn Chiêm bất ngờ nhìn cô, có vẻ như đang chăm chú lắng nghe, thực tế vẫn chưa nuốt trôi cục tức nhưng vẫn tỏ vẻ điềm đạm bình tĩnh khiến mấy tên sói xám xung quanh xem đến chảy dãi.

Trùng hợp lúc này Lưu Thiết nghe được lời Tiểu Hạ nói, đột nhiên đứng lại, dường như nhớ tới cái gì: "Moto? Chị Tiểu Hạ, em nhớ ra rồi, chính là xe moto

Moto? Chẳng lẽ Lưu Thiết muốn nói đây là quà tặng sao? Đào Tiểu Xuân thật hào phóng, dùng một chiếc moto làm quà kỉ niệm!

Tiểu Hạ giật mình, vội vàng kéo Lưu Thiết vào một góc, mặc kệ Nguyễn Chiêm đang bừng bừng tức giận, mặc kệ động tác hơi ám muội với Lưu Thiết, cô nóng vội dò hỏi cậu ta.

" Em tính đem chiếc xe mà anh họ vứt đi cải tạo lại, thay động cơ mạnh hơn, nên đã mua một số linh kiện cũ, em thay từ từ các bộ phận. Nhưng mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu tính ra cũng chỉ mới được cái khung xe. Cho đến khai giảng năm nay, không biết tên tiểu tử Nghê Dương dùng phương pháp gì tìm được rất nhiều linh kiện, mỗi ngày đều tới giúp em, cho nên tiến độ nhanh hơn dự kiến rất nhiều, hai tuần trước đã hoàn thành. "Lưu Thiết nhớ tới ước mơ của mình đã hoàn thành có chút hưng phấn, nhưng Tiểu Hạ lại đang nóng lòng muốn biết mối quan hệ với Đào Tiểu Xuân.

" Chuyện này có quan hệ gì với Đào Tiểu Xuân? "

" Cô ấy nói có bà con mở một tiệm sửa xe, có thể giúp em tìm bộ chế hòa khí nhập khẩu vừa tốt mà giá cả lại rẻ, nhưng em không đồng ý, hiện tại cbộ chế hòa khí của chiếc xe là hàng nội địa, em muốn tìm một cái nhập khẩu không phải do em sính ngoại, mà tính năng của hàng nhập, xin lỗi em hơi lạc đề. Em nghĩ nếu cô ấy thật sự bỏ nhà ra đi, mà trước khi đi muốn tặng em một món gì, thì có lẽ là nó, bởi vì cô ấy đã từng hứa như vậy.

"Cậu cải tạo xe ở đâu?" Tiểu Hạ khẩn trương hỏi

"Sau trường học có một cái gara bỏ hoang chị biết không? Sau tòa nhà cũ phía Tây Bắc đó." Lưu Thiết hoa tay múa chân một chút để diễn tả sự hẻo lánh ở đó, "Học kì một bọn em đến tìm hiệu trưởng mượn nơi đó làm nơi tập dợt vở kịch, sau đó phát hiện nơi đó ngày thường sẽ không ai tới, chỉ dùng để chứa những chiếc xe công vụ cũ chờ bán nhưng chưa được giá. Em đem xe gửi ở chỗ đó, lúc rảnh sẽ đến. Bây giờ xe cũng được cải tạo xong, vốn dĩ em tính đi thử xe, nhưng dạo này lu bu, trường học cũng có nhiều chuyện xảy ra, nên không có tâm trạng đi qua đó, chị nghĩ Đào Tiểu Xuân có khi nào đang ở đó không?"

Gara tối nơi hẻo lánh, không gian kín, ô tô và xe máy đều có kính chiếu hậu.

Tiểu Hạ tái mặt, cô biết mình đã đi đúng hướng, nhất định là ở đó.

Cô quay đầu nhìn Nguyễn Chiêm ý bảo là đã tìm ra manh mối, sau đó nghiêm túc nói với Lưu Thiết: "Hứa với chị, vài ngày tới cậu không được đến đó."

"Vì sao? Vì Đào Tiểu Xuân?

" Có thể đó là nơi cuối cùng Đào Tiểu Xuân xuất hiện, nếu cậu tới sẽ phá hủy hiện trường, ảnh hưởng tới cơ hội tìm được cô ấy. Cho nên cậu đừng đi đến đó, hơn nữa tin này cậu cũng đừng tiết lộ ra bên ngoài, cậu hiểu chứ?'

"Vâng, nhưng có cần thiết thần bí như vậy không? Không cần báo cảnh sát ạ?

" Cái này để chị xử lý? "Tiểu Hạ bất đắc dĩ lộ ra chút tin tức." Vụ án này có khả năng là mưu sát, nhưng không biết hung thủ là ai, cho nên cậu nhất định phải đứng ngoài cuộc, nếu không sẽ bị cuốn vào ảnh hưởng đến toàn bộ vụ án. Hứa với chị không được đi đến đó?'

Nhìn biểu tình nghiêm túc khó có được của Tiểu Hạ, Lưu Thiết không khỏi gật đầu đồng ý, nhưng cậu chợt nhớ tới thứ gì. Do dự nói: "Còn có một việc, em không biết có quan trọng không, chỉ là tự nhiên xuất hiện trong đầu, nhưng em cảm giác không tốt lắm, nên nghĩ nói với chị sẽ có chút tác dụng."

"Chuyện gì?"

"Gần đây luôn có một người tới trường học hỏi thăm những sự kiện vừa rồi." Lưu Thiết không biết phải nói như thế nào mới đúng: "Không giống cảnh sát, chỉ là em cảm nhận người đó hơi kì quái."

"Kì quái như thế nào?'

" Hơn bốn mươi tuổi, da rất trắng, nhìn thì rất phúc hậu. Nói chung khá phong độ, nói thế nào nhỉ, chỉ là nhìn ông ấy làm người khác có cảm giác không thoải mái."

Đàn ông kì quái? Hắn ta là ai?

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.