Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VIỆN BINH

Phiên bản Dịch · 1853 chữ

Những ngày kế tiếp, Nguyễn Chiêm cứ thần thần bí bí cực kì bận rộn, Tiểu Hạ chỉ biết thảnh thơi chờ đợi. Tuy rằng cô nghi ngờ ba nữ quỷ hằng ngày vẫn chầu chực ngoài cửa sổ, nhưng cô lại không dám nhìn, mệt mỏi cuối cùng vẫn chiến thắng sợ hãi.

Chiều hôm nay, như thường lệ, sau khi tan tầm cô liền hướng “thành lũy phòng quỷ” mà chạy, nhưng không ngờ được là ban ngày ban mặt thế này cô lại có thể gặp cướp. Kì quái là bọn chúng có chút biến thái, hình như là cướp vì đam mê bởi vì chúng không cố gắng đoạt tài sản của cô, khi cô chống cự bọn chúng liền chạy mất, chỉ là cánh tay của cô đã bị bọn chúng dùng dao cắt một đường, máu tươi chảy ròng ròng.

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, bọn cướp lại hành động cực nhanh, lại có người tiếp ứng, cho nên người qua đường chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bọn cướp đã chạy trốn mất dạng, chỉ có Tiểu Hạ bị dọa choáng váng, run run giơ ngón tay hướng về phía bọn cướp chạy trốn không nói nên lời.

“Cô không sao chứ?” giọng nói êm ái vang lên bên cạnh, miệng vết thương liền được thứ gì đó che lại.

Đau đớn làm Tiểu Hạ kêu lên, cô cúi đầu phát hiện, có người đang dùng khăn giấy che lại miệng vết thương của cô, mà người đó là một cô gái bận đầm đỏ cực kì sexy quyến rũ.

Tại sao lại đau như vậy? Như vô số kim châm đâm vào da thịt!

“Đến bệnh viện khám thử đi?” phụ nữ áo đỏ ân cần hỏi.

Tiểu Hạ không trả lời, bỗng một người thanh niên cao lớn bước nhanh tới, cẩn thận nắm lấy tay cô, cô liền cảm nhận được sự ấm áp an toàn: “Thật là… không có tôi bên cạnh liền không được? Tình trạng như thế nào đây?”

Là Vạn Lý!

Đã một tháng không gặp Vạn Lý, Tiểu Hạ cao hứng muốn cười, nhưng vết thương khiến cô không kiểm soát được hít một hơi, cơ thể run rẩy: “Anh đã về rồi?”

“Đúng vậy.” Anh cẩn thận xem xét cánh tay bị thương của cô, “Tôi vừa xuống máy bay chưa kịp về nhà đã chạy tới đây đón cô, tính mời cô đi ăn cơm chiều, nhưng lại thấy cảnh cô bị tấn công như thế này.”

Tình trạng vết thương khiến Vạn Lý có chút nhíu mày. Tuy anh là bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn học qua những kiến thức chữa bệnh đơn giản, vết thương nham nhở máu huyết, anh không thể tưởng tượng được con dao nào có thể tạo thành vết thương như bị cắn xé thế này? Chỉ hận là anh tới chậm một phút, từ xa thấy Tiểu Hạ bị tập kích nhưng không kịp chạy lại cứu cô

“ Mau đến bệnh viện thôi.” Anh mau chóng quyết định

Tiểu Hạ gật đầu, đau đớn đã khiến cô mất hết sức lực phản đối, trước khi rời đi còn quay qua phía cô gái áo đỏ vội vàng nói lời cảm ơn.

“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà!” Cô gái khách sáo nói. Sau khi Vạn Lý đưa Tiểu Hạ rời đi, cô ta cẩn thận đem khăn giấy che miệng vết thương cho Tiểu Hạ lúc nãy nhét vào túi xách, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.

Kỳ quái chính là trên khăn không còn chút vết máu nào cả.

Cô gái đi đến chiếc xe đậu ven đường, chạy thẳng vào khu biệt thự xa hoa sang trọng ở vùng ngoại thành.

“Quá dễ dàng.” Cô gái đắc ý lấy ra khăn giấy đưa cho người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.

Người đàn ông đó trên bốn mươi, hơi mập mạp trắng trẻo, khí chất phong độ nho nhã nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có cảm giác khó chịu.

Hắn ta mở khăn giấy ra, bên trong xuất hiện hai con trùng nhỏ kì quái. Tiểu trùng tròn lẳng mang theo màu đỏ của máu bị hắn đặt vào trong lọ thủy tinh nhỏ. Chúng liền ọc ra hai bãi máu đỏ tươi hôi thối rồi nhanh chóng biến mất.

“Không nhiều lắm.” Hắn lắc lắc cái chai.

“Tôi mướn tên lưu manh hơi nhát gan, chưa xong đâu vào đâu mà hắn đã chạy mất dạng. Thật là, miệng vết thương không lớn nên đỉa hút máu mà ông tạo ra đâu có không gian để phát huy tác dụng.” Cô gái áo đỏ vừa nói vừa sà vào lòng ngực của người đàn ông, “Hơn nữa giữa đường xuất hiện một tên thanh niên phá đám, nhìn có vẻ thân thiết với Nhạc Tiểu Hạ. Thời gian hành động của tôi không đủ, nhưng tại sao không đủ? Chẳng phải ông đã tạo ra đôi mắt hạc để nhìn rồi sao?”

“Nhiều thứ sẽ phát huy tác dụng ở tương lại.” Người đàn ông không nhịn được đôi tay bắt đầu sờ mó.

“Ông quá cẩn thận, trên đời này có người đấu lại ông sao? Bất quá chỉ là một tên chủ quán Bar nho nhỏ!”

“Cái này Hảo Hảo đáng yêu của anh không hiểu rồi, thanh niên đó không phải là người bình thường.”

“Vậy ông cứ trực tiếp đi tìm hắn là được, làm gì phải tốn công như vậy? Đó là một con ngốc!” Hảo Hảo oán hận nói, trong lòng không hiểu sao lại chướng mắt Tiểu Hạ vô cùng.

Tại sao đàn ông bên cạnh cô ta đều xuất sắc, tên chủ quán Bar như thế, đến tên thanh niên đem cô ta đến bệnh viện cũng như thế, đã vậy còn rất dịu dàng che chở cô ta! Tại sao Hồng Hảo Hảo ta lại không được những điều đó?

“Anh không làm gì nếu không nắm chắc, do đó anh phải tạo ra một con hạc trinh sát trước để xem đạo hạnh của hắn ta ra sao. Lần trước anh chỉ ở xa nhìn thoáng qua đã khiến cho tên họ Nguyễn cảm nhận được, do đó không thể đến gần thêm nữa, cũng như không thể xem trình độ của hắn tới đâu, mặc kệ bọn chúng có cùng nhau giải quyết chuyện ở trường học hay không, nhưng cứ theo dõi cô ta chắc chắn sẽ tìm ra được địa bàn của hắn.”

“Ông phí sức như vậy, chắc không phải vì chuyện của Trương đại gia chứ? Hồng Hảo Hảo nghi ngơ hỏi

Người đàn ông nở một nụ cười cao thâm khó đoán, đẩy Hảo Hảo ra, lấy xấp lá bùa màu vàng trong túi kiên nhẫn gấp thành hạc giấy, sau đó lấy máu của Tiểu Hạ đựng trong chai vẽ lên đôi mắt của chúng, miệng lầm rầm niệm chú.

“Bay đi!” Ông ta đem hạc giấy phóng lên không trung, “Tìm ngọn nguồn của dòng máu này và theo dõi mọi hành động của chúng.”

Đôi mắt của mấy con hạc giấy lập lòe ánh đỏ, thuận theo lực phóng của người đàn ông bay ra khỏi phòng rồi biến mất, một giờ sau chúng chen chúc dừng lại trên cửa quán bar Dạ Quy Nhân, một số thì bay lên cây hoặc đậu trên đèn đường, còn có đậu trên mái hiên những căn nhà đối diện quán Bar, nhìn chằm chằm Tiểu Hạ cùng Vạn Lý vừa từ bệnh viện trở về quán và vào thẳng bên trong.

Lúc này quán bar còn thưa thớt, Nguyễn Chiêm ngồi ở cầu thang trầm ngâm suy nghĩ, nhìn thấy Vạn Lý dẫn Tiểu Hạ bước vào anh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, đúng là một sự vui mừng ngoài ý muốn…..hiện tại viện binh đã tới.

“Cuối cùng cũng mò về!” Nguyễn Chiêm cao hứng đứng lên định chào hỏi nhưng phát hiện sắc mặt Tiểu Hạ không đúng.” Cô sao vây? Có chuyện gì xảy ra à?”

“Vị tiểu thư này vận khí cũng thật tốt, thành phố yên bình như này mà ban ngày ban mặt cô cũng gặp được cướp.” Vạn Lý nói đùa một chút để giảm bớt sự bất an cho Tiểu Hạ. “Cánh tay bị cắt một đường, phải may mười hai mũi. May cho anh không có ở đó, chứ không sẽ thấy được cảnh kêu gào thảm thiết của cô ấy khi bác sĩ đang trị liệu.”

‘Anh mới kêu gào thảm thiết đó!” Tiểu Hạ không còn sức, tay thì đang bị đau nên chỉ có thể dùng chân đá Vạn Lý một cái, “Hai người nói chuyện đi, tôi lên trên thay quần áo.”

Nhìn cô nghiêng ngả tự bước lên lầu, trái tim Nguyễn Chiêm có chút đau xót, một loại cảm giác lạ lẫm quanh quẩn không hết.

“Sao vậy? Đau lòng à? Vạn Lý ngồi ở bên cạnh, “Phấn chấn lên, tôi nói không sai bao giờ đâu.”

“Phấn chấn sao? Được ?”

Nguyễn Chiêm nhân lúc Vạn Lý chưa chuẩn bị, vẽ trong không khí vài nét rồi chỉ hướng anh ta. Vạn Lý lập tức như bị kim châm nhảy dựng lên. “Ai đau, anh làm gì vậy?” Hắn dùng tay xoa xoa chỗ bị đâm

“Không phải cần phấn chấn sao? Xem ra hiệu quả không tồi!”Nguyễn Chiêm vào trong quầy rót ly rượu đưa cho Vạn Lý, “Có thật là bị cướp không?”

“Chắc là vậy! Trời sáng trưng như thế này sao có ma quỷ được? Nhưng mà…..vết thương có chút kì quái, không giống như bị cắt đứt, bác sỹ cũng bảo nhìn như bị con gì cắn.”

“Cắn bị thương?”

“Sau khi giám định, chẩn đoán vết thương bên ngoài vết cắt rất ngọt nhưng bên trong như bị xé rách không xác định được món vũ khí nào tạo thành.” Vạn Lý nhìn Nguyễn Chiêm cau mày: “gần đây cô ấy chỉ chọc mỗi Bloody Mary, nó sẽ không chạy đến công ty cô ấy mà mai phục chứ? Chắc trùng hợp thôi.”

“Mọi chuyện cô ấy đã nói hết với anh?” Nguyễn Chiêm tạm thời bỏ qua nghi ngơ về chuyện cướp bóc, dồn tất cả suy nghĩ vào sự kiện mình chuẩn bị làm.

“Trên đường đi, vì để quên đi cảm giác đau đớn nên cô ấy đã cố gắng nói thật nhiều. Tiểu Hạ đang rất lo lắng bởi vì cô ấy cảm nhận hai người đang bị tấn công từ hai phía.”

“Hiện tại vấn đề này đã được giải quyết.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi không phải đã chủ động tới đây sao? Mặc kệ có cần giúp đỡ hay không ít nhất tôi cũng tranh thủ một chút để lấy lòng chứ, anh có kế hoạch rồi sao?

Nguyễn Chiêm nháy mắt ra hiệu Vạn Lý, hai người rời khỏi quầy bar tiến đến khu vực cầu thang.

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.