Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ án ở ngoại ô – Vụ án đầu tiên của GIản Sát (Phần đầu)

Phiên bản Dịch · 2264 chữ

Thời gian trôi qua thật nhanh, Giản Sát nhập học không lâu sau đó liền đến hoạt động du lịch mùa thu mỗi năm một lần của trường cấp ba Nhã Danh.

Đối với Giản Sát thì đây là một chuyện đáng để vui mừng, vì trước đây ở học viện Hoàng Tư không hề có hoạt động như vậy.

“Giản Sát, ba cậu vì sợ cậu chạy mất nên ở trong và ngoài nước đều phái người trông chừng, hay cậu chuyển đến kí túc xá của trường thì tốt hơn đấy.“

Lời này của Âu Dương không phải không có đạo lý, với tình trạng hiện tại của Giản Sát sợ rằng chỉ có ở kí túc xá nam của trường là an toàn được một chút.

“Không ngờ ba lại làm tuyệt tình như vậy, nhưng mà … cậu bảo cô gái như tôi làm sao yên tâm ở cùng một đám con trai các cậu chứ“

Sát có chút lưỡng lự, cho dù không phải cô gái gặp gì cũng xấu hổ, nhưng nếu phải sống chung với một đám con trai thì cực kỳ không tiện.

Âu Dương bĩu môi “Yên tâm đi, đối với mẫu người như cậu tôi đây không có hứng thú“

Giản Sát liếc cậu ta một cái.

“Tôi biết rồi, cậu giúp tôi sắp xếp bạn cùng phòng đi, tốt nhất là đáng để tín nhiệm, tránh cho ngày nào đó thân phận của tôi bị bại lộ còn kịp để cứu chữa.“

“Còn nữa, tôi muốn ở một phòng kí túc xá độc lập, không muốn ở chung với một đám con trai như vậy.“

“Được, được, chị hai, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả cho cậu, cậu chỉ cần yên tâm vào ở là được rồi“

“Nhưng tôi vẫn còn chút …“ Sát không biết nói như thế nào thì được.

“Không cần nghĩ thêm nữa rồi, tôi thật sự không có hứng thú với cậu“ Dương cười cợt nói.

“Cậu … Âu Dương, yêu cầu cuối cùng, sau này không được giễu cợt tôi“

Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt có chút đỏ của Giản Sát.

Không thể không thừa nhận hiệu quả làm việc của Âu Dương rất tốt, chỉ mới vài giờ đồng hồ đã sắp xếp xong kí túc xá rồi.

Ngoài hai người này, còn có một bạn cùng phòng mới cũng chính là người biết thân phận thực sự của Giản Sát – Nam Cung Phú.

Trong lòng Âu Dương tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng ngược lại Giản Sát thì giảm được gánh nặng.

Hiện giờ Giản Sát đang đi trên con đường đá của trường, tay cầm một quyển tiểu thuyết trinh thám.

Vô tình bị vài âm thanh làm gián đoạn suy nghĩ, làm Giản Sát chó chút bực dọc.

Cậu rất không vui nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Kìa! Đây không phải thiên kim của tập đoàn Hồ Bạn ư? Thế nào, tập đoàn Hồ Bạn của các cậu có nhiều tiền như vậy, mà tôi còn nhìn thấy cậu đi làm ở chỗ này nhỉ? Còn là ở trường nữa, cậu không sợ mất mặt à!“

Cô gái nói chuyện trên mặt đầy vẻ khinh miệt nhìn về phía cô gái kia.

Tuy rằng nhìn cũng không đến nỗi, nhưng lại bị lớp trang điểm quá đậm làm xấu đi cả khuôn mặt, trang sức xa xỉ càng thêm thừa thãi, dáng vẻ điển hình của mẫu nhà giàu mới nổi.

“Tiểu thư Tần đừng nói đùa nữa, nhà chúng tôi hiện giờ đã bị phá sản rồi, nên xin cô sau này đừng đến làm phiền tôi nữa“

Cô gái tên Trần Cửu Phương không hề muốn quan tâm đến người trước mặt.

“Sao tôi lại không biết chứ? Trần Cửu Phương“

“Tần Bích Vũ, tôi nói rồi, sau này cậu đừng đến làm phiền tôi nữa“

“Ai cho cậu gọi thẳng tên của tôi, tên của tôi là để cậu gọi sao? Nói cho cậu biết, Trần Cửu Phương, ba tôi đã không còn là một nhân viên quèn trong công ty ba cậu nữa rồi, cho nên cậu tốt nhất đừng có mà hống hách trước mặt tôi“

Cô gái trang điểm đậm đắc ý nói.

Giản Sát bất lực nhìn tình cảnh trước mặt.

Tập đoàn Hồ Bạn?

Từng nghe ba nói đến, hình như là vì đổng sự trưởng kinh doanh không tốt, giờ đã phá sản rồi.

Sau đó thì bị một nhân viên không tiếng tăm tiếp quản lại.

Không ngờ người tiếp quản đó lại là ba của Tần Bích Vũ, chẳng trách cô ta hiện giờ vênh váo tự cao như vậy.

Giản Sát cảm thấy vô vị, nên không tiếp tục nghe những lời kiêu ngạo tự đại của Tần Bích Vũ nữa.

Cậu cảm thấy đổng sự trưởng hiện giờ của tập đoàn Hồ Bạn có đứa con gái như vậy, chỉ sợ cũng chẳng chịu được bao lâu, ba tuyệt đối sẽ không cũng loại người như vậy hợp tác làm ăn.

Giản Sát không muốn ở đây lãng phí thời gian.

Cậu còn về chuẩn bị cho chuyến du lịch mùa thu ngày mai.

“Trời ơi, Tư Tuyết Nhi, cậu muốn chuyển nhà à?“ Âu Dương nhìn thấy một túi lớn đồ đạc mà Giản Sát chuẩn bị.

Quả nhiên con gái và con trai vẫn có sự khác biệt.

“Cậu gọi tôi là gì? Hiện giờ tôi là Giản Sát, cho dù không có ai đi nữa cũng đừng có gọi như vậy, nếu không sẽ bị phát hiện đấy, cậu chưa từng nghe câu nói “tai vách mạch rừng“ à , thật là“

Giản Sát liếc nhìn Âu Dương, không có trả lời câu hỏi của cậu ta.

Thật không biết Âu Dương dùng đầu óc gì để làm thám tử nữa.

“Được, được, tôi biết rồi, cũng nể cậu thật đấy, không tính gỡ mặt nạ xuống cho nó nghỉ ngơi chút à, tôi nhìn còn thấy nóng giùm“

Âu Dương không nhịn được chép miệng.

Cuối cùng cũng đến ngày đi du lịch mùa thu, mười mấy chiếc xe của trường chung một chỗ, chuẩn bị xuất phát.

Giản Sát và mọi người cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Hưng phấn nhất tất nhiên là Giản Sát rồi, đây có thể nói là lần đầu tiên cậu đi du lịch mùa thu, từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy qua khung cảnh nhọn nhịp, náo nhiệt như vậy.

Tuy rằng bầu không khí rất vui vẻ, nhưng cũng có vài con người thích quấy rối.

“Các cậu nhìn kìa, nhân viên vệ sinh của trường chúng ta cũng lên xe rồi, trường cũng chu đáo quá đó, đi du lịch mà còn giúp chúng ta chuẩn bị nhân viên vệ sinh“ Tần Bích Vũ chỉ về phía Trần Cửu Phương, một chút không nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Dáng vẻ của Trần Cửu Phương rất khó khăn, quần áo mặc trên người cũng không phải loại tốt lắm, lại cài thêm trang sức trái táo kỳ lạ trên đầu, làm cho cả người càng thêm sa sút.

Tuy rằng cậu không hiểu gì về thẩm mỹ, nhưng cài trang sức to như vậy trên đầu, thực sự buồn cười quá rồi.

“Đúng là thời thế không ngừng thay đổi, tôi nhớ chuyến du lịch lần trước cậu ấy hình như rất hống hách, chúng ta đều ngồi xe du lịch, chỉ có cậu ấy gọi tài xế riêng của nhà mình đến chở đi đó“ Một học sinh nữ tiếp lời.

Nhưng Trần Cửu Phương như đã quá quen bị cười nhạo như vậy rồi, hoàn toàn không quan tâm đến.

Rất nhanh đã đến nơi.

Vừa xuống xe đã có thể ngửi thấy không khí trong lành, mát mẻ.

Địa điểm du lịch lần này là một khu ngoại ô, xung quanh không có bóng người, chỉ toàn là cây cối.

Có thể là do đến mùa thu rồi, nên lá cây đã không còn màu xanh um nữa, nhưng để lộ ra vẻ đẹp có chút màu vàng của lá cây, cũng là một loại đặc sắc.

Người phụ trách lần này là Hồ Lan và giáo viên chủ nhiệm của lớp khác Liễu Linh.

“Các em học sinh nhanh tập trung lại đây, thầy thông báo phân công lều trại một chút“ Cô Hồ Lan gằn giọng nói lớn.

“Giản Sát và Nam Cung Phú, Mộc Phong và Âu Dương, Tần Bích Vũ và Tề Hiểu Hiểu, Trần Cửu Phương và Lâm Hân….. …. Trên đây chính là phân theo từng tổ.”

Tuy rằng mọi người không hài lòng với phân tổ cho lắm, nhưng quyết định của Hồ Lan rất ít người sẽ cãi lại.

“Thưa cô, em có thể cùng một tổ với Giản Sát không ạ“

Âu Dương lo lắng nếu Giản Sát và Nam Cung Phú cùng một tổ rất có thể sẽ bị bại lộ thân phận, nhưng cậu không biết chuyện Nam Cung Phú và Giản Sát đã gặp nhau.

“Bạn Giản Sát đồng ý chứ?“

Giản Sát không có lo lắng quá, hơn nữa đổi tổ thì rất phiền phức.

“Thưa cô, không cần đâu, cùng một tổ với bạn Nam Cung cũng tốt ạ“

Giản Sát cảm thấy ánh mắt khó hiểu của Âu Dương.

Thôi thì đợi lát nữa giải thích với cậu ấy sau vậy.

“Nếu bạn học Giản Sát đã không đồng ý, thì thôi cứ như vậy đi. Trời sắp tối rồi, mọi người nhanh trở về lều của mình đi“

Thế là, mọi người lần lượt trở về lều trại theo sự sắp xếp của cô.

“Xin chào, mình là Tần Bích Vũ lớp hai“

Tần Bích Vũ biết bối cảnh của Tề Hiểu Hiểu, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi rồi.

“Xin chào, mình là Tề Hiểu Hiểu“

Lúc nãy Tề Hiểu Hiểu có chú ý đến Tần Bích Vũ, thức ra trong lòng không thích cô ấy cho lắm.

“Hiểu Hiểu, nghe nói cậu và Tư Tuyết Nhi là bạn thân phải không? Sao cậu ấy không đến vậy?“

Xem ra đây mới là mục đích của Tần Bích Vũ

“Tuyết Nhi cậu ấy đi Mỹ rồi, thôi, đừng nói nữa, mình đi ra đóng cửa sổ lều lại, cậu ngủ trước đi“

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Tần Bích Vũ, Tề Hiểu Hiểu không muốn nói chuyện với cô ấy.

Sớm biết trước như vậy thì nãy cô đã yêu cầu đổi tỏ rồi.

Không biết có phải ông trời cố ý muốn đối đầu với cô không, cửa sổ chiếc lều này cực kỳ khó đóng.

Thật là tức chết cô rồi, chiếc lều lớn như cũng đã đủ phiền phức rồi, đến cả mấy cái cửa sổ cũng khó đóng như vậy.

Tề Hiểu Hiểu đi dạo một lúc ở bên ngoài, nhìn thấy trời càng khuya rồi, chỉ đành trở về lều.

Lúc cô ấy nhìn thấy Tần Bích Vũ lần nữa.

Nhưng lại là người trên mặt không chút biểu cảm gì.

“Này, cậu…. Cậu sao vậy, A a a……”

Hiểu Hiểu phát hiện có gì đó không đúng, kiểm tra hơi thở mới biết Tần Bích Vũ đã chết rồi.

Cô bị doạ đến la lên.

Dù sao cô cũng không có tinh thần nhìn thấy người chết mà không sợ như Tuyết Nhi.

Một lát sau, tất cả mọi người đều đi ra.

Hồ Lan rất nhanh đã hiểu tình hình.

“Mọi người đừng hoảng sợ, bây giờ chỉ sợ không có cách nào tìm cảnh sát được rồi, chỉ còn chờ tới sáng ngày mai, hiện tại mong mọi người bình tĩnh“ Cô Liễu Linh an ủi mọi người.

“So với ngày mai đi tìm cảnh sát không bằng chúng ta tự mình tìm ra hung thủ“ Giản Sát đột nhiên xuất hiện.

“Sao em biết là em ấy không phải là chết ngoài ý muốn chứ“ Hồ Lan tò mò về sự chắc chắn của Giản Sát.

“Đoán định sơ bộ vết thương trí mạng của nạn nhân là ở tĩnh mạch trên cánh tay, có thể nhìn thấy chỗ vết thương này có một cái gai“

“Nếu như em đoán không sai, đây có lẽ là cái gai mà ong tò vò để lại, độc tính của nó là mạnh nhất, nhưng nếu là ở tĩnh mạch, trạng thái trúng độc và độc phát tác có lẽ là nửa tiếng sau, là một loại độc mãn tính.”

“Nhưng giờ là mùa thu, hơn nữa ở Băc Kinh, cho dù là địa điểm hay thời gian nào cũng không thể nào xuất hiện loại ong tò vò này, cho nên chỉ có một khả năng đó là có người lên kế hoạch giết hại đã lâu rồi.“

Lời nói của Giản Sát làm cho những học sinh có mặt ở hiện trường không rét mà run, trong những bạn học ngày ngày mình chung sống, thế nhưng lại có người độc ác như vậy.

“Nửa tiếng trước chỉ có Tề Hiểu Hiểu và Tần Bích Vũ ở chung, bạn học Tề Hiểu Hiểu, em có gì để giải thích không?“

Lời của Hồ Lan vừa dứt, mọi người đều đem mắt tập trung lên người Tề Hiểu Hiểu…..

Tề Hiểu Hiểu có thật sự là hung thủ hay không? Tư Tuyết Nhi sau khi thay đổi khuôn mặt sẽ giúp Hiểu Hiểu rửa oan như thế nào đây?

Bạn đang đọc Nguỵ Quân Danh Trinh Thám (Dịch) của Dương Tiểu Cẩm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HelyMint
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.