Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới trong sách

Phiên bản Dịch · 1083 chữ

Phía bên này, Tô Nhuyễn đi thẳng tới tiệm may.

Trong niên đại này mọi người đều tiết kiệm, không ít người vẫn tự mua vải về nhà may quần áo, cho nên việc làm ăn của tiệm may không tốt lắm.

Nghe nói Tô Nhuyễn muốn bỏ tiền ra mua chút vải vụn, bà chủ tiệm may rất vui mừng, còn cố ý chọn cho cô vài miếng vải to một chút.

Tô Nhuyễn bỏ ra hai đồng mua được nửa túi các loại vải vụn, còn bỏ thêm năm đồng mua năm mươi mét dây chun, tiền tiết kiệm trong tay lập tức chỉ còn lại một nửa.

Nhưng mà nghĩ tới không lâu nữa sẽ kiếm được một khoản từ chỗ Tô Văn Sơn, trong lòng Tô Nhuyễn lại không cảm thấy sót ruột như vừa rồi.

Khi Tô Nhuyễn về đến nhà, sắc trời đã tối sầm, cô lấy vải vụn và dây chun ra định làm dây buộc tóc vải.

Đời trước sau khi kết hôn với Hoắc Hướng Dương, cô bắt đầu buôn bán quần áo thời trang. Ban đầu là nhập hàng về bán, sau này mới mở xưởng gia công. Đến khi gặp được ông Cố, cô mới có thể xây dựng được thương hiệu riêng của mình. Khi đó cô còn cố ý học về thiết kế quần áo và trang sức một khoảng thời gian, được ông Cố khen là khéo tay, có linh tính.

Bộ quần áo cô thiết kế đầu tiên cũng là bộ quần áo bán chạy nhất năm đó, đáng tiếc không lâu sau tinh lực của cô đều bị người nhà họ Hoắc rút hết, vừa phải đề phòng không cho Hoắc Hướng Dương trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, vừa phải nắm chặt quyền lợi lên tiếng trong công ty, còn phải áp chế người nhà họ Tô và người nhà họ Hoắc gây họa trong nhà máy do chính tay cô vất vả xây dựng nên… Cuối cùng không có thời gian làm việc mình yêu thích.

Cũng may dây buộc tóc vải không phải thứ gì quá cầu kỳ, chỉ cần phối hợp màu sắc và hoa văn khéo léo, đường may cẩn thận tinh tế là được.

Cô cắt mảnh vải vụn lớn ra thành từng miếng hình chữ nhật dài khoảng năm mươi centimet, độ rộng tùy ý, sau đó khâu dọc theo đường biên, bà cụ Tô có một chiếc máy may khâu một miếng chỉ là chuyện mười mấy giây.

Sau khi khâu xong, cô luồn dây chun qua, buộc chặt, rồi may kín lại, một chiếc dây buộc tóc vải lập tức ra đời.

Hai cái đầu tiên còn chưa quen tay lắm, lúc sau cô chỉ cần khoảng hai phút là có thể làm xong một cái.

Tranh thủ lúc bà cụ không có nhà, mẹ con Tô Thanh Thanh thì trốn trong phòng đông thương lượng chuyện giải quyết hậu quả, Tô Nhuyễn cặm cụi làm tới nửa đêm được gần hai trăm cái.

Sáng sớm hôm sau, cô không cầm sách lên ôn tập, mà lại tiếp tục làm dây buộc tóc, dù sao cũng không biết khi nào bà cụ sẽ quay về, bà cụ về Tô Nhuyễn sẽ phải dừng tay.

Nếu để bà cụ biết, chắc chắn bà ấy sẽ nói với Tô Văn Sơn, vậy thì kế hoạch của cô đừng mong có thể thực hiện được.

Một lát sau cánh cửa phòng đông có động tĩnh, Tô Nhuyễn ngó ra thì trông thấy hai mẹ con Tô Thanh Thanh xách túi ra ngoài, chắc là lên thành phố tới nhà họ Lộc xử lý chuyện từ hôn.

Tô Nhuyễn không hề sốt ruột, ít nhất trong vòng một tuần, Tô Thanh Thanh sẽ không gặp được Lộc Minh Sâm, tất nhiên việc từ hôn sẽ không giải quyết được nhanh như vậy.

Đời trước, Tô Thanh Thanh cũng không gả được cho Lộc Minh Sâm.

Năm đó cô cũng giống mọi người, đều không nghĩ ra vì sao một người con gái mới lớn như Tô Thanh Thanh lại sống chết đòi phải gả cho một kẻ tê liệt.

Đừng nói tới yêu hay thích, bởi vì từ năm mười tuổi Lộc Minh Sâm đã đi theo người nhà họ Lộc rời khỏi Tô Gia Câu rồi, mười mấy năm hoàn toàn không lui tới, ngay cả Tô Nhuyễn chơi thân với anh nhất còn không nhớ nổi anh nữa là Tô Thanh Thanh, khi đó các cô mới sáu bảy tuổi, đều là trẻ con chỉ biết ăn chơi, sao hiểu được tình yêu là thứ gì?

Còn về công việc, hộ khẩu linh tinh Tô Hồng Mai nói, mấy thứ này chỉ khi đã nếm trải chông gai trong xã hội, đã kết hôn, đã là người trưởng thành mới có thể cân nhắc đến, thiếu nữ hoài xuân đều cho rằng tình yêu có thể ăn thay cơm, nào có ai không mơ ước có được tình yêu lãng mạn và một người chồng biết săn sóc.

Cho nên mặc dù là anh trai nhỏ chơi thân hồi bé, nghe nói đối phương bị liệt, trưởng thành rồi còn rất xấu, phản ứng đầu tiên của Tô Nhuyễn là bài xích, không muốn gả.

Mãi cho tới khi cô bị bệnh nan y sắp chết, khả năng Tô Thanh Thanh cảm thấy cô có thể vĩnh viễn giữ được bí mật, mới nói ra chuyện cô ta nghẹn quá nửa đời người cho cô nghe.

Từ đó Tô Nhuyễn mới biết, hóa ra thế giới nơi cô đang sống là thế giới trong sách.

Nhưng mà tác giả chỉ viết một nửa không thèm lấp hố, cũng đã nói rõ với người đọc. Mặc dù chưa viết hoàn chỉnh, nhưng kết cấu thế giới và các nhân vật bên trong đều đã thiết lập đầy đủ rồi, phần còn lại độc giả có thể tự tưởng tượng.

Thế giới này cũng có thể coi như một thế giới xuyên sách, vì không có kết cục, cho nên ngoại trừ nhân vật chính được tác giả cho tăng thêm hào quang may mắn, những nhân vật khác dù là xuyên sách thành pháo hôi, hay người qua đường, chỉ cần phù hợp logic, đủ nỗ lực, vậy thì cướp đoạt vận may của vai chính, nghịch tập thành đại lão cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Bạn đang đọc Nguyên Phối Trọng Sinh Sau Khi Bị Đoạt Khí Vận (Bản Dịch) của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.