Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện của Lụa

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

16

Trời đã hoàng hôn, cô Lụa mệt nhoài nằm dài trên ngực Đỗ Vũ. Hắn vẫn bất động, cơn khoái lạc làm toàn thân cảm thấy rệu rã, trong đầu còn suy nghĩ miên man: "Vậy là lần đầu tiên của mình là với một người phụ nữ có thai ư?!"

Mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời sắp lặn, hắn chợt giật mình đẩy cô Lụa ra rồi nói:

_ Trời sắp tối rồi, tôi phải về nấu cơm đây! Không ngờ thời gian trôi nhanh vậy?

Nói xong, hắn ngồi dậy mặc lại cái quần rồi chạy về phía bè tre, đi được nửa đường như chợt nhớ ra điều gì hắn liền quay lại nói:

_ Để tôi đưa cô xuống bè ở tạm đó vài ngày, đợi khi nào ông cụ nổi lên thì mang đi chôn.

Cô Lụa không nói gì, cầm túi hành lý thầy bỏ lại đi theo Đỗ Vũ lên bè, tới nơi hắn lại bảo:

_ Cô ra mé sông mà tắm rửa thay quần áo, để tôi vào trong kia nấu cơm!

Đi vào bên trong, thấy trên bếp niêu cơm đang xì hơi, lão Chột bên cạnh lúi húi nướng miếng thủ lợn:

_ Ồ! Lão đã nấu cơm rồi à?

_ Chẳng nấu thì sao? Ai mà chờ được? Biết anh chị có làm thêm mấy cái nữa hay không? He he!

Lão vừa lật miếng thịt vừa nhìn hắn cười rất dâm tiện rồi nói tiếp:

_ Thôi mày cũng đi tắm đi! Nhiều mùi quá! Ha ha.

Hắn bước ra ngoài, nhẩy ùm xuống sông rồi cởi quần ra vứt lên bè, ngó qua thấy cô Lụa vẫn ngồi tần ngần nơi đó không dám nhảy xuống nước:

_ Cô không biết bơi à? Vậy để tôi lấy cho cái gáo múc nước.

...

Bữa cơm chiều được dọn ra với món thịt nướng chấm muối chanh, có lẽ do quá đói nên dù ban đầu có hơi ngần ngại nhưng cô Lụa cũng ăn hết ba lưng cơm.

Trời tối dần, ánh trăng rằm đã chiếm lấy cả không gian, chắc do quá mệt mỏi nên lúc này cô Lụa đã ngủ thiếp đi trong một góc lán. Hai thầy trò lại bắt đầu ngược dòng đánh bắt cá.

Chừng hai giờ sau, bao cá đã đầy Đỗ Vũ quay lại nói với lão Chột:

_ Hay là chúng ta cứ để cho bè trôi lại chỗ ban nãy? Mai mà xác ông già đó nổi lên thì nhân thể vớt luôn!

Trong lòng lão Chột chợt cảm thấy có chút bất an, nhưng nhìn vẻ mặt móng chờ của hắn, lão khẽ gật đầu:

_ Thôi tùy mày!

Đẩy bè ra phía ngoài sông một chút cho nó tự trôi, rồi hắn lựa ra ba con cá vừa tay cho lên bếp nướng, đoạn gọi cô Lụa dậy ăn cùng. Lót dạ xong con cá Lão chột phủi mông đi ngủ, hắn vẫn phải thức để đợi bè trôi về chỗ cũ thì neo vào.

Đỗ Vũ bước ra đầu bè, nhìn bóng trăng rằm phủ khắp cả không gian, hắn nằm ngửa ra hưởng thụ ánh trăng vàng dịu dàng ve vuốt thân thể. Từ trong lán có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi ra, chẳng cần nhìn lại hắn cất tiếng hỏi:

_ Sao cô không ở trong lán mà ngủ, ngoài này gió đêm lạnh lắm?

_ Tôi vừa mới ngủ dậy! Nằm tiếp cũng chả ngủ được ra đây ngồi với anh cho mát.

Cô ta bước đến ngồi xuống bên cạnh, một mùi thơm da thịt nhẹ nhàng bay vào trong mũi hắn. Nhìn khuôn mặt thanh tú phủ một lớp phấn vàng phơn phớt ánh trăng khiến hắn thấy có chút rung động dịu dàng.

_ Cô cũng nằm xuống đây cho đỡ mỏi!

_ Ừm! Cũng được...

Cô Lụa nhẹ nhàng nằm xuống, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng khẽ mỉm cười.

_ Anh tên là gì nhỉ?

_ Tôi tên Vũ, còn ông lão trong lán thì tôi cũng chả biết rõ tên.

_ Ồ! Tôi cứ tưởng là hai cha con hay ông cháu gì cơ?

_ À! Dạo chước có lần tôi sắp chết đói, may có ông ấy nhặt về không thì giờ chắc cũng xanh cỏ rồi!

_ Vậy ra số anh cũng vất vả nhỉ?!

_ Hì! Cũng chả là gì so với cô đâu...

Cô gái lặng người giây lát, một giọt nước mắt khẽ lăn ra, hướng đôi mắt long lanh nước nhìn hắn rồi chậm rãi kể chuyện mình:

_ Nhà tôi ở làng Kim Lan, thầy bu tôi hiếm muộn nên gần bốn mươi mới sinh được tôi nên cưng chiều lắm! Mấy năm trước, không may bu tôi lâm bệnh nặng, một thời gian sau thì qua đời, việc thuốc thang ma chay khiến giá đình khánh kiệt, thầy tôi phải bán hết năm sào ruộng mà trả nợ. Từ đó, tôi theo người ta làm hàng sáo, nhờ ơn giời cũng đủ cho hai cha con tằn tiệm sống qua ngày...

...

_ Lụa này! Tao thấy cậu cả Phúc có vẻ cũng thương mày thật đấy! Thôi lấy nó cũng được.

Ông Lục vừa bưng bát nước vối uống vừa nói với con gái.

_ Nhưng con không muốn làm vợ hai! Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn con như là chó đói ấy, sợ lắm!

_ Haizz!... Biết làm sao được? Nó đánh tiếng từ mấy năm trước, nhờ uy của ông nội nó mà chả thằng trai làng nào dám tới nhà ta. Đận trước có anh cu Mão ở Xuân Quan đến chơi, ra về bị bọn nó hùa nhau đánh thừa sống thiếu chết nên chả dám tới nữa...

_ Con thà ở vậy chứ không thèm lấy cái loại có học mà thất đức ấy!

...

Thời buổi thóc cao gạo kém nên việc hàng sáo của cô Lụa ngày một khó khăn. Nghe có người kháo nhau bên Châu Quỳ có kho thóc Nhật to lắm, ai mà biết cửa có thể mua lại từ mấy tên lính canh với giá rẻ hơn ngoài chợ vài phần. Hôm đó, hai bố con cô Lụa cũng lần mò tới hỏi thăm, phải tự đi mà tìm thôi vì có mối ngon ai người ta lại chỉ cho mình!

Chờ tới buổi trưa vắng vẻ, hai cha con mới bước tới chỗ ba tên lính Nhật đang bồng súng đứng gác trước cổng kho thóc. Một tên độ ba mươi tuổi có bộ râu dê, hai tên còn lại trẻ hơn, một tên thì mặt như mặt chuột, một đứa tí hí mắt lươn. Vì không hiểu tiếng Nhật nên ông Lục chỉ còn cách ra dấu: Ông lấy trong túi ra mấy tờ giấy bạc quơ quơ trước mặt, đoạn nắm tay cô Lụa rồi chỉ chỉ vào trong kho ra dấu múc thóc!

Ba tên lính Nhật nhìn cô Lụa một lượt, đoạn chụm đầu nói gì với nhau rồi cười lên hô hố! Tên lính già dặn nhất với bộ râu dê lún phún đưa mắt nhình quanh một lượt, thấy không có ai liền ra hiệu gì đó với hai người còn lại, đoạn tiến đến muốn túm tay cô Lụa:

_ Phô rô sai ku da sai!

Chả hiểu ông ta nói gì? Cô Lụa vung tay ra, nhìn ba khuôn mặt xa lạ đều có vẻ dâm tiện cô thấy hơi sợ. Không cần mua thóc nưa cô quay lại muốn kéo thầy ra về.

_ Chắc là ông ta muốn dẫn con vào xem thóc thôi mà! Ban ngày ban mặt không việc gì mà phải sợ!

_ Vậy thầy phải đi cùng con!

_ Được rồi.

Tên lính râu dê ra dấu tay mời rồi bước đi trước, gã nói gì đó với hai tên lính còn lại rồi mở cổng kho thóc dẫn hai cha con tiến vào. Bên trong có hơn chục dãy nhà cấp bốn khá cũ, gã đưa hai cha con đi vào một dãy nhà nằm sâu nhất phía trong. Đẩy cửa bước vào, bên trong các bao vải đay đựng thóc xếp nhiều như núi. Tên râu dê tiến tới nhắc một bao thóc chừng năm chục cân xuống, mở ra rồi vẫy cô Lụa:

_ Wa ka ri ma su ka!

Không biết tiếng, nhưng thấy vậy cô cũng hiểu gã muốn cô kiểm tra thóc. Để cho cô Lụa xem, gã ra phía cửa gọi to:

_ Ko ko ni mo te ki te...

Một thoáng sau, tên lính mặt chuột cầm hai bao vải đay mang vào nhìn mọi người cười thân thiện. Tên râu dê lấy một cái bao, bước tới phía sau cô Lụa rồi bất ngờ úp vào đầu kéo xuống ngang hông rồi ôm chặt.

_ Chúng mày làm trò gì đấy hả?

Ông Lục quát to lao về phía con gái, song vừa nhấc chân lên đã bị một bao vải chùm vào đầu, tên lính mặt chuột dễ dàng khống chế ông già, trói chặt chân tay, đoạn xé một miếng vải đay chỗ mặt ông rồi nhét rẻ vào miệng cho khỏi kêu la. Cô Lụa cũng bị tên lính râu dê gọn gàng khống chế, nhưng khác với thầy, cô chỉ bị nhét rẻ vào miệng và trói từ khuỷu tay đến ngang hông, còn phía dưới để mặc cho cô tự do giẫy đạp!!!


Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.