Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kho thóc Nhật

Tiểu thuyết gốc · 1697 chữ

17

Bóng nắng dựng đứng, đổ lên từng lớp ngói rêu xanh của hơn chục mái nhà kho chứa thóc. Giờ này, những người dân cần lao đang chìm vào giấc ngủ trưa thì ở nơi đây tội ác mới bắt đầu.

Sau khi khống chế xong hai cha con, tên râu dê quay lại nói:

_ Ka re o su re da su!

Thấy tên lính mặt chuột đã vác ông cụ già ra ngoài, gã mới nhìn cô gái đang giẫy đạp dưới đất mà cười lên dâm tiện, gã cởi quần ra quỳ gối nắm hai chân cô Lụa kéo ra đặt hai bên hông. Mặc cho cô giãy đạp, hắn tốc ngược cái váy lên, nhìn khe nhỏ ẩn mình dưới đám cỏ đen mượt, thú tính trong người gã bị đẩy lên tới cao trào!

Tên lính râu dê vội vã ấn cái đó đã cứng ngắc vào hạ thân cô Lụa. Nhưng loay hoay một hồi vẫn chưa đút được vào trong, phần vì bị giãy mạnh quá, phần vì khe thịt hẹp của cô Lụa vẫn chưa từng bị ai "mở mắt" bao giờ. Tên lính Nhật cũng không còn là một manh chiếu mới, gã đẩy rộng hai chân cô gái ra, đưa cái miệng lúm phún râu cạ vào hạ thân cô Lụa. Tới khi đầu lưỡi thấy hơi mằn mặn gã mới nhanh tay ấn cái của nợ của mình vào.

Cảm giác bị đâm thủng từ dưới hạ thể xông lên tới đỉnh đầu, vừa đau, vừa tủi, vừa hận, nước mắt cô Lụa nhoè đi trong tiếng khóc chẳng thành lời! Trong nhà kho, chỉ còn tiếng thở dốc của tên lính nhật và âm thanh nức nở trong cổ họng cô gái trẻ đáng thương.

Tên lính râu dê xong việc đi ra, tên mặt chuột đợi sẵn từ lâu nhanh chóng tụt quần chạy tới. Nhìn xuống hạ thể cô Lụa gã hơi sững người một thoáng, đoạn lẩm bẩm:

_ Chi ga a mi ra su... Bai jin!

Vì đã có người mở lối, chỉ chừng dăm phút sau tên lính mặt chuột đã dễ dàng hoàn thành việc ác.

Một lúc sau, đến lượt tên mắt hí, không như hai kẻ trước, gã bế cô Lụa đặt úp lên mấy bao thóc rồi từ phía sau mà cho thứ đó tiến vào. Chỉ chừng nửa phút, gã lại lật cô gái lại, gỡ miếng rẻ trên miệng cô ra rồi nhét "mẩu thịt" cỡ ngón chân cái vào. Một ít nước nhờn tanh lợm bắn vào cái miệng cô gái đang thở dốc, tới lúc cô Lụa nhận ra là cái gì liền cắn chặt răng lại. Tuy không làm đứt cái gì nhưng cũng làm cho tên mắt hí dựng tóc gáy, gã đạp cô vài cái cho hả dạ, đoạn mới vác cô Lụa đã ngất lịm mang ra ngoài.

...

Sau khi đưa hai cha con ra một góc vắng cạnh dãy nhà kho, ba tên lính nhật mới cởi trói, gỡ bao đay ra khỏi hai bố con cô Lụa. Lúc này, ông Lục trông thấy hai thằng lính mắt hí và mặt chuột lăm lăm cây súng trong tay thì sợ run không dám nói lời nào. Cô Lụa sau ba lần vật vã cũng chả còn sức mà lên tiếng nữa! Thấy hai cha con có vẻ không dám gây sự, tên lính râu dê bước tới cúi đầu xuống trước mặt cô Lụa, vẻ mặt gã ăn năn hỗi nỗi đầy giả tạo như tính cách vốn có của con người xứ Phù Tang:

_ Go men na sai!

Đoạn tên lính râu dê rút ra một tờ năm đồng rồi nhìn về hai tên kia. Tên mắt hí với tên mặt chuột nhăn nhó một thoáng rồi cũng rút ra mỗi đứa một tờ hai đồng. Cầm chín đồng bạc gã bước tới nhét vào tay cô gái, cô Lụa phẩy tay nhìn gã với ánh mắt căm hận rồi bước nhanh ra cổng. Nhìn chín đồng bạc rơi trên mặt đất, không cầm lòng được lão Lục cúi xuống nhặt lấy rồi chạy theo con gái. Chiếc cổng sắt đã được mở hé từ trước, hai cha con dễ dàng bước ra ngoài.

Bên ngoài đường lúc này vẫn thưa thớt bóng người, chỉ có vài đứa trẻ trốn ngủ rủ nhau đi chơi trưa. Cô Lụa chạy một mạch ra ngoài cánh đồng, tìm một ao nước vừa rửa mặt vừa khóc, ông Lục chỉ im lặng lẽo đẽo theo sau, lúc này ông cũng không biết nói sao cho phải.

Buổi tối hôm ấy, ông Lục bê mâm cơm lên gọi con gái ra ăn, nhưng cô Lụa vẫn ngồi im trong phòng, cô không khóc nữa vì chả còn nước mắt để mà khóc...

_ Nhà thầy ăn cơm chưa vậy?

Một giọng nhừa nhựa từ cổng gọi vào.

_ Là cậu cả Phúc phỏng! Mời cậu vào nhà chơi.

Lát sau, một gã trai độ ngoài hai mươi cầm quạt xếp, chân đi hài gấm, mặc áo dài tứ thân đầy vẻ học thức hiên ngang bước vào.

_ Ồ! Thì ra nhà thầy đang dùng bữa! Có cả cá rán nữa cơ à?!

_ Tại con Lụa nó mệt, nên tôi mua cho nó dễ ăn thôi.

_ Ấy chết! Thầy không bảo con sớm, để con sang ông lang Thùy cắt vài thang thuốc cho em nó.

...

Chừng nửa khắc sau, ông Lục một mình ăn xong bữa cơm rồi dọn đi, lúc này cậu cả Phúc mới thủ thỉ:

_ Con đã nói với thầy bao nhiêu lần rồi! Chỉ có gả cô Lụa cho con thì gia đình ta mới khấm khá nên được.

_ Nhưng ...

_ Nhưng cái gì mà nhưng! Xưa nay cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thầy cứ quyết là xong tất!

Nhớ tới chuyện hồi trưa, ông Lục suy tư một lúc rồi lên tiếng:

_ Ừm! Vậy cậu chọn ngày lành bảo người lớn mang sang đây cành cau...

_ Ha ha ha! Như thế mới phải chứ?!

...

Đợi bóng cậu Phúc đã bước ra khỏi cổng, cô Lụa mới từ trong phòng đi ra, ánh mắt giận dữ nhìn ông Lục mà hỏi:

_ Sao thầy lại đồng ý gả con cho nó vậy?

_ Haiz! Con ngẫm lại xem không lấy nó thì còn lấy được ai? Hơn nữa chẳng may con lỡ dính bầu thì còn có nơi mà nương tựa, không thì nhà mình chỉ có nước bỏ xứ mà đi thôi...

_...!

...

Hai ngày sau, lễ dạm ngõ nho nhỏ đã nhanh chóng được tiến hành. Cậu cả Phúc khoái lắm đi khoe khắp làng trên xóm dưới. Lựa lúc vắng người, cậu Phúc ôm eo cô Lụa tính xàm sỡ nhưng cô nhất quyết không cho, bảo phải để đến ngày cưới mới được. Tuy bất mãn, nhưng ngẫm chỉ hơn chục hôm nữa là ngày hoàng đạo để kết duyên nên gã cũng cố nén lòng chờ đợi. Nhưng sự tình không theo tính toán của gã cũng như gia đình cô Lụa, mấy hôm sau có điện báo từ trong Kinh Đô gửi ra: Một vị quan đồng liêu của cụ tiên chỉ cưới cháu gái biên thư ra mời. Vì đận trước cậu Phúc cưới vợ người ta cũng lặn lội từ phương xa ra chung vui, nay để đáp lễ cậu Phúc cũng phải tháp tùng ông nội vào Kinh Đô trả lễ. Dự tính đi về mất độ mươi hôm, nhưng do chạy tàu xe mệt mỏi với thay đổi thời tiết nên ông cụ tiên chỉ lăn ra ốm, hơn tháng sau mới về lại Kim Lan.

_ Lụa à! Thầy vừa nhận được điện báo, chừng ba hôm nữa là cậu cả Phúc sẽ cùng cụ tiên chỉ về làng!

_ Thầy ạ! Con tính chúng ta nên dọn đi nơi khác ở thôi!

_ Hả! Sao lại thế?

_ Con thấy dạo này người cứ khang khác! Đã chậm kinh từ mấy tuần trước rồi, con nghĩ mình đã mang thai rồi thầy ạ.

_ Tổ cha cái bọn quỷ lùn! Haiz...! Nhưng bỏ đi cũng đâu có dễ! Tuy họ hàng chả có mấy ai dọn đi cũng được. Nhưng muốn bán cái nhà này phải có thời gian, hơn nữa mà rao bán thì nhà cậu Phúc sẽ biết ngay!

_ Hay là mình cứ bỏ quách đi thầy ạ!

_ Thôi thầy tính thế này: Con cứ lấy cậu ta, mỗi lần cậu ấy muốn gần gũi con phải tắt hết đèn đóm... Con cái sinh non một hai tháng cũng không phải là chuyện hiếm gì!...

...

Vào nửa buổi sáng bốn ngày sau, cậu cả Phúc hý hửng chạy tới nhà ông Lục.

_ Thầy có nhà không ạ? Con về rồi đây!

_ Cậu cả Phúc mới vể đấy phỏng?

_ Vâng thưa thầy! Cơ mà vợ con có nhà không ạ?

_ Có! Nó vẫn còn mệt nghỉ hàng sáo mấy hôm nay, vẫn đương ở trong nhà đấy.

_ Vậy ạ! Con đi xa về nhưng quên không mua quà cho ai! Vậy thầy cầm tiền ra chợ mua thứ gì đó trưa nay con với thầy nhắm diệu ạ!

Vừa nói gã vừa rút ra hai đồng bạc đưa cho ông Lục. Một lát sau, thấy bóng ông già đã đi xa, cả Phúc mới chầm chậm bước vào trong nhà.

Mở cửa phòng, trông thấy cô gái đang nằm thiêm thiếp trên giường, gã nhẹ nhàng bước đến rồi ôm chặt. Cô Lụa giật mình, mở mắt ra trông thấy gương mặt dâm tiện của cậu cả Phúc thì càng chán ghét:

_ Cậu làm cái trò mèo gì đấy? Mau buông ra không tôi kêu lên bây giờ!

_ Hê hê! La to lên để mọi người tới đây xem cho vui!

Sự thèm khát bị kìm hãm quá lâu khiến gã không quan tâm cô Lụa phản ứng ra sao, cứ thẳng tay lột sạch quần áo cô mà vùi hoa dập liễu!


Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.