Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cương thi

Tiểu thuyết gốc · 1614 chữ

19

Trên bè tre, lúc bình mình vừa ló rạng. Cô Lụa từ trong lán bước ra, thấy đôi mắt cái thây ông Lục đang mở mắt trừng trừng, vô thức cô bước lùi lại phía sau. Lão Chột thấy cái mặt người chết khẽ cau mày lại, vết sẹo dài trên mặt lão thoáng hơi co giật!

Sau khi thấy rõ ràng chỉ là cái xác chết không nhắm mắt. Đỗ Vũ bước lại, nhún chân nhảy xuống vớt thây ông Lục lên. Chân hắn vừa nhảy lên thì bị một bàn tay từ phía sau nhanh như chớp túm lấy cạp quần lôi lại, mất đà hắn ngã ngửa ra sau. Đỗ Vũ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn lão Chột, hắn còn chưa kịp hỏi gì thì giọng lão đã cất lên:

_ Mịa cái thằng oắt này! Làm gì cũng không suy trước tính sau, chết mất xác lúc nào không biết!

Thấy hắn vẫn nhìn mình có vẻ khó hiểu, lão lại tiếp lời:

_ Mịa! Mấy chục năm nay tao mới thấy một cái xác dựng đứng ở dưới nước như thế này! Sự lạ ắt có nguyên do... Biết méo đâu được có con thuồng luồng hay ba ba đang gặm chân cái xác kia thì sao?

Đỗ Vũ lúc này mới dựng tóc gáy! Lão nói đúng! Biết có cái quỷ gì đang ở dưới? Mình mà nhảy xuống thì có khi cũng xong đời. Lão Chột lại tiếp lời:

_ Mày lấy cái dây thừng tròng vào cổ rồi kéo lên bờ cho chắc ăn!

Đỗ Vũ lấy một sợi thừng, buộc thòng lọng rồi lấy sào luồn vào cổ cái xác, đoạn hắn kéo mạnh. Quả nhiên có cảm giác rất là nặng, nó như đang cố bám vào bè tre, phải xô đẩy một lúc mới lôi ra được. Cầm một đầu dây thừng Đỗ Vũ bước lên bờ rồi ra sức kéo, miệng thì lẩm bẩm:

_ Moá nó! Lôi lên nguyên cả một con Anaconda thì vãi linh hồn!

Vài phút sau, cái xác cũng được kéo lên khỏi mặt nước, hắn thở phào nhẹ nhõm. Không có con Anaconda nào cả, chân ông Lục cuốn theo một đám lớn rong rêu, trên tay lão còn vương một mảnh vải bố. Bước tới gần, Đỗ Vũ nắm hai tay cái xác kéo đi, hắn cảm giác tựa như đang nắm tay người sống vậy, chỉ có điều lạnh hơn mà thôi. Kéo tới một bãi đất mềm, thấy bụng ông Lục trương lên to tướng, hắn tò mò ấn mạnh vài cái nhưng không thấy có nước trào ra miệng! Lạ nhỉ?!

Lão Chột lúc này tay cầm theo cây lao cá cùng cô Lụa bước tới, đoạn lão nói với hắn:

_ Để tao gỡ rong rêu cho! Mày lên bè lấy con dao chẻ đôi thân tre đẽo làm hai cái thuổng để đào đất.

Đỗ Vũ gật đầu, nhìn cô Lụa rụt rè cầm bàn tay ông Lục, lão Chột thì đang cẩn thận lấy đầu lao gạt đám rong rêu ra: "Moá! Lão Chột hôm nay lại đổi tính, sợ cả xác chết mới ghê chứ?"

Bước lại bè tre, trong lòng hắn chộn rộn khó tả, cảm giác có gì đó không đúng lắm?!... "À! Là vảy! Đúng rồi có vảy cá trong kẽ răng của cái xác... Bụng trương lên mà không có nước! Tay nó còn nắm một mảnh vải bố...!"

_ Tránh Xa Cái Xác Đó Ra!!!

Vừa quay đầu lại hắn vừa hét lên, lão Chột đưa một con mắt nhìn qua, cô Lụa giật mình toan lùi lại phía sau nhưng không còn kịp nữa. Bàn tay trắng xám nãy còn bất động nay đã tóm chặt tay cô kéo lại, cô Lụa mất đà ngã người đổ về phía cái xác. Tay còn lại của cái xác dơ lên bấu chặt chặt lấy vai cô, đoạn nó ngẩng đầu dậy há cái miệng răng lởm chởm mà đớp xuống...

"Phập...!"

Cô Lụa hai mắt chợn tròn, bất động... Một vệt máu đen tanh hôi vắt ngang khuôn mặt đang tái nhợt! Một bàn tay to thô bất thình lình tóm lấy cô kéo ra bên ngoài.

Đỗ Vũ ở phía xa chạy lại, nhìn thấy lúc cái xác há miệng chỉ còn cách cổ cô Lụa vài phân, lão Chột nhanh như chớp đâm thẳng lao cá xuyên qua ấn đường găm mặt nó xuống đất.

Ba người kinh hãi nhìn cái xác đang co rút như con gà cắt tiết giãy chết, từng dòng máu đen từ thất khiếu phun ra như bóng nước bị kim châm! Cái thây từ mầu xám dần chuyển sang trắng bợt như những xác chết trôi thông thường...

Một lúc sau, cái xác đó cũng bất động, mọi người dần bình tâm trở lại. Đỗ Vũ cẩn trọng đưa cô Lụa xuống mé sông rửa mặt, cô ta có vẻ chần chừ nhìn dòng nước, đoạn lau mặt thật nhanh một thoáng rồi chạy lên chỗ lão Chột. Thấy đã đông đủ lão ta chậm rãi nói:

_ Thứ này chắc là cương thi người ta vẫn hay đồn đại! Không chôn được nữa rồi, phải đốt thôi.

Lần trong cạp quần ra một đồng bạc lão đưa cho Đỗ Vũ rồi nói:

_ Số củi trên bè thì không đủ, mày vào làng kiếm mấy bó củi mang ra đây!

_ Để tôi đi cùng với anh! Việc này đáng ra là tôi phải làm mà!

_ Ừ! Tao cũng đi cùng bọn mày! Phải năm bó củi mới thiêu sạch được cái thây kia.

Ba người lần theo lối mòn lên con đê dẫn vào làng, lão già nhanh chân đi trước, đôi trẻ bị tụt lại phía sau. Bước tới đầu làng mấy người trông thấy lão Chột đều né sang một bên, tin lão suýt giết chết thằng Mục đã đồn khắp dân làng, ai mà chả khiếp! Đầu gốc đa có chỗ bán củi lão tiến vào hỏi to:

_ Mấy đồng một bó củi đấy?

_ Mười xu một bó thưa ông!

Một người đàn ông lấm lét nhìn lão rồi trả lời. Sau một hồi kỳ kèo mặc cả, cô Lụa ấn ba chục xu vào tay gã rồi mang năm bó củi đi, cô vác một bó, hai thầy trò kia thì mang nặng gấp đôi!

Năm bó củi được cởi ta, từng thanh được xếp lần lượt như một kệ hàng với chiều dài bằng một thân người. Đỗ Vũ bước tới, rút cái lao dính đầy máu đen trên trán cương thi ông Lục ra, đoạn đâm bốn nhát vào bốn khớp tay chân nó cho chắc ăn rồi mới lôi tới hất lên đống củi.

Mồi lửa được nhóm lên, nửa khắc sau, cột khói đen cuốn theo mùi thịt cháy đã bay lên thẳng trời xanh. Những lớp mỡ chảy ra, rồi bắt lửa khiến cho cái thây động đậy tựa như đang vùng vẫy lần cuối trước khi hoá hư vô. Hắn nghe văng vẳng có tiếng la hét giận giữ trong không gian, nhìn qua thấy cô Lụa cũng đang bụm miệng ánh mắt đầy kinh nghi... Có lẽ tiếng hét đó không hề chỉ là ảo giác?

Đợi cái thây cháy hết chắc phải mất mấy tiếng, lão Chột không rảnh rỗi ngồi đó đợi mà lên bè lúi húi gì đó rồi nằm ngủ. Hai người trẻ tuổi thì ra một vạt cỏ gần đó ngồi đợi, ánh nắng mùa thu không làm người ta bỏng dát, nó chỉ khiến khuôn mặt cô Lụa ửng hồng lên đôi chút. Dẫu vậy cô cũng lấy trong túi đồ ra một chiếc áo dài che lên đầu rồi nhìn hắn hỏi:

_ Anh có muốn che nắng cùng em không?!

_ Hì! Đàn ông ai lại sợ chút nắng cỏn con này!... À! Mà cô định sẽ đi về đâu vậy?

_ Em cũng không biết nữa? Chỉ là sẽ phải đi thât xa thôi.

_ Ừm!... Cô Lụa này... Tôi tính cô nên xuôi nam! Trong đó thóc lúa đủ đầy hơn nữa người phương nam có vẻ rất phóng khoáng? Cô sẽ dễ sống hơn!

_ Ồ! Anh vào Nam Kỳ rồi à?

_ Không! Tôi đoán vậy thôi! Hihi.

_ ... Này!... Anh có muốn đi cùng với em không?

Nhìn gương mặt ửng hồng của cô hắn nao lòng một thoáng rồi khẽ lắc đầu:

_ Tôi không bỏ đi được! Ông ấy đã cứu mạng tôi!

Ánh mắt cô hơi tối lại rồi khẽ nở nụ cười, lần bàn tay hắn nắm lấy rồi nói nhỏ:

_ Đúng ra là ông ấy đã cứu cả hai đứa mình!

Hắn nhìn bàn tay thon mịn đang nắm tay mình mà ngẩn người ra. Lúc này cô Lụa lại ngập ngừng nói:

_ Thật ra em và thầy đều biết bơi...

_ Ơ! Vậy thì làm sao?

_ ... Lúc em với thầy ở dưới sông, khi em nhìn theo hướng thầy bị cái gì đó lôi đi! Em thấy một đôi mắt đỏ to lắm?!

Cô gái ngập ngừng nhìn hắn rồi nói tiếp:

_ Nhìn đôi mắt đấy linh hồn em như bị hút vào một nơi lạ lắm? Chạy hoài mà không thấy lối ra... Cũng may nhờ cái việc xấu xa anh làm, nên em mới có thể tỉnh lại được đấy! Hi hi.

Cô Lụa má ửng hồng nhìn hắn cười. Khuôn mặt xinh đẹp đan xen nhiều cảm xúc: Vừa thích thú, vừa bực mình, vừa xấu hổ pha lẫn cảm kích!


Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.