Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết đứng

Tiểu thuyết gốc · 1611 chữ

18

Kim Lan, chừng mười giờ sáng, tại nhà ông Lục. Sau khi trút cạn bầu dương dịch, cơn thú tính dần qua đi, cậu cả Phúc ngẫm lại thấy có vẻ gì đó hơi khác lạ?!

_ À!... Là cô đã ngủ với thằng nào rồi phải không?

_ ...!

Cả Phúc nhìn cái bụng cô Lụa hơi nhô lên, cặp tuyết lê thì căng mẩy quá mức bình thường, máu chợt sộc lên não làm gã tái mặt lại:

_ Lại còn có chửa nữa chứ?! Con đĩ này! Mày ngủ với thằng chó nào tính lừa ông đổ vỏ hả?!

Trong cơn giận dữ, gã lao vào vừa đấm đá vừa chửi rủa thậm tệ. Tức nước vỡ bờ, cô Lụa cũng vùng lên đẩy gã ngã lăn ra đất rồi chửi:

_ Tất cả là tại mày! Không thì giờ này tao cũng con bồng con bế rồi! Méo phải khổ sở như thế này đâu?!

_ ...!

_ Ông nội nhà mày quen thói cậy quyền! Lúc làm quan thì tham lam vơ vét, khi về quê thì ức hiếp dân làng! Bà cầu cho giống nòi nhà mày tuyệt tự tuyệt tôn!

_ Mày!... Mày dám!...

Cả Phúc tức giận đi ra ngoài, gã đạp cánh cổng tre đổ ra đất rồi bỏ về, vừa lúc ông Lục tay xách lách mang về tới:

_ Ô! Cậu bị làm sao vậy?

_ Hừ! Rồi cả nhà mày sẽ biết tay tao!

_ ...?!

Ngay buổi sớm ngày hôm sau, bốn tên tuần đinh đến đưa hai cha con ông Lục ra đình làng nghe vấn tội. Các cụ cao niên và chức sắc trong làng, bàn luận từ sớm đến trưa mới thống nhất phương thức xử phạt. Ông phó lý bước ra nhìn hai người dõng dạc nói:

_ Theo Hương ước làng Kim Lan thì tội cô Lụa phạm phải là trọng tội! Để được tha bổng thì cần phải nộp phạt như sau: Tội thông dâm đến bị chửa hoang phạt một trăm cỗ. Tội lừa đổ vỏ cho cậu cả Phúc và nói xấu cụ tiên chỉ của làng phạt một trăm cỗ nữa. Vậy cả thẩy là hai trăm cỗ, cứ thế mà làm! Trong vòng một tuần, không lo đủ tiền phạt sẽ bị xử tội theo đúng Hương ước...

...

_ Chuyện sau này ra sao thì anh cũng biết rồi đấy! Một cỗ trước đây chỉ cần một đồng, nay phải hai đồng mới tạm gọi là tươm tất. Hai trăm cỗ cần bốn trăm đồng bạc, có bán cả nhà tôi cũng chả lo được một phần tư.

_ Vậy sao gia đình cô không trốn đi?

_ Trốn được thì đã trốn rồi! Lúc nào chả có mấy thằng tuần đinh canh gác quanh nhà... Ơ!... Sao tự nhiên tôi cảm thấy lành lạnh làm sao ấy?

Cô Lụa vừa nói vừa ôm ngực xoa xoa lên hai bờ vai.

_ Chắc gió đêm nó lạnh ấy mà! Vậy cô vào trong lán nghỉ đi. Cũng tới chỗ cũ rồi, để tôi đẩy bè vào bờ đã rồi đi ngủ.

Nửa khắc sau, Đỗ Vũ bước vào trong lán thấy lão Chột đang gáy khò khò, cô Lụa nằm một góc, thân mình hơi lay động có lẽ vẫn còn thức. Hắn đi tới một góc lán khác nhẹ nhàng nằm xuống gối đầu lên tay. Ngày hôm nay, có nhiều chuyện mà cả hai kiếp sống hắn mới lần đầu được trải nghiệm... "Nhớ lại lúc ấy cảm giác thật là tuyệt vời! Kể ra cô ấy cũng dễ nhìn, có đủ cả hình lẫn chất, sống chung có lẽ cũng rất được... Cho dù mình có là chúa tể của những chiếc vỏ cũng đã làm sao?!"

Đỗ Vũ mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ...

...

"Hắn nắm tay cô Lụa nhẹ nhàng bước trên bờ sông, hai đôi chân trần khẽ dẫm lên những vạt cỏ xanh mướt. Cô Lụa níu hắn lại rồi đưa hai bàn tay trắng hồng ôm lấy cổ hắn kéo xuống, hai bờ môi khẽ chạm vào nhau! Cảm giác dịu ngọt khiến hắn ngây ngất! Đúng lúc này cô Lụa đẩy hắn ra, cười khúc khích rồi chạy xuống lòng sông.

_ Cô đi đâu đấy? Đợi tôi với!

_ Anh xuống đây tắm sông với em không? Hihi.

Không đắn đo, hắn lao xuống dòng sông rồi từ phía sau ôm lấy eo cô. Cô Lụa đưa hai tay nắm chặt hai tay hắn...chặt...thật chặt... Đến khi hắn thấy bất thường muốn rụt tay về thì không thể rút nổi.

_ Em làm sao vậy? Bỏ tay anh ra!

_ Ha ha ha! Mi chết đi! Dám phá hỏng việc tốt của ta...

Một giọng nói đàn ông vang lên, gương mặt thanh nữ xinh đẹp ban nãy giờ đã thành cái mặt tái nhợt của ông Lục. Lão đang chợn mắt há mồm quay ngoắt về phía sau nhìn hắn, cái cổ lão như dài ra, há cái miệng lởm chởm răng đớp vào phía cổ hắn..."

_ Á á á!...

Đỗ Vũ sợ hãi choàng tỉnh, miệng vô thức kêu lên.

_ Á!...

Vừa mở mắt ra hắn lại nghe một tiếng hét từ bên ngoài bè vọng vào, là tiếng con gái, hẳn là cô Lụa rồi. Hắn vừa nhổm dậy muốn ra xem sao thì lão Chột đã dìu cô ta vào trong lán, tuy không gian chỉ mờ mờ bóng trăng hắt vào nhưng hắn thấy rõ mặt cô Lụa đang xanh mét!

Chừng một khắc sau, cô Lụa mới hồi thần, tiếng thở cũng đều đều không còn gấp gáp nữa. Đỗ Vũ nhìn cô vẻ mặt quan tâm hỏi:

_ Cô bị làm sao vậy?

_ ... Tôi cũng không rõ lắm?! Lúc đó đang ngủ tôi nghe thấy thầy tôi gọi ở bên ngoài... Ngồi dậy, nhìn ra thấy ông ấy đang đứng ở đầu bè cười cười vẫy tôi ra...

Cô Lụa lấm lét nhìn quanh lán một lượt rồi nói tiếp:

_ Tôi bước tới đầu bè thì ông ấy lại ra đứng trên mặt sông vẫy tôi... Tôi vô thức bước theo thì...

_ Bị tao vỗ một cái vào vai khiến nó giật mình!

Lão Chột bỗng nhiên lên tiếng, đoạn nhìn hắn cười cười rồi nói tiếp:

_ Lúc đó tao thấy con này nó lổm nhổm ngồi dậy, tưởng nó muốn sang chim chuột gì mày nên hé mắt ra xem... Thấy nó cứ bước như vô hồn ra ngoài, tao thấy không ổn liền chạy theo...

Mặt Lão chột bỗng nhiên nghiêm lại nhìn về phía cô Lụa rồi tiếp lời:

_ Cô yếu bóng vía lại không biết bơi! Ở trên bè này chết oan lúc nào không hay! Tìm được xác bố xong, cô phải dọn đi khỏi đây ngay mới mong sống thọ được!

Cô Lụa cúi đầu lí nhí:

_ Dạ cụ dạy phải! Chôn cất cho thâỳ xong con sẽ đi ngay! Cám ơn cụ và anh đã chiếu cố ạ.

Đỗ Vũ thoáng buồn, nhưng sự việc không thể nào làm khác được, hắn nằm vật ra trằn trọc một lúc mà không ngủ nổi, thấy trời cũng tang tảng sáng hắn không ngủ nữa mà bước ra ngoài. Khởi động vài cái để nhẩy xuống sông cho thoải mái, bỗng dưng da gà nổi lên lớp lớp, hắn xoa vai một cái lẩm bẩm:

_ Mịa nó! Hôm nay sao lạnh thế nhỉ?! Thôi đợi lúc nữa nắng lên thì bơi vài lượt vậy.

Đỗ Vũ lần mò bao cá rồi xách lên, thấy nặng bất thường, đoán mắc phải thứ gì đó? Hắn giựt mạnh một cái, cuối cùng chiếc bao bố cũng bị nhấc lên nhưng phía dưới đã bị rách mất một mảng.

_ Moá nó! Lại trôi mất mấy con cá rồi! Tối nay đánh nhiều thêm một chút mới được!

Nhanh chóng lóc xong toàn bộ số cá, đoạn hắn đi nhóm bếp nấu cháo. Lúc này trời cũng vừa sáng, cô Lụa cũng đã thức giấc muốn qua phụ giúp nhưng bị hắn gạt đi. Chừng nửa giờ sau, nồi cháo cá thơm phức được dọn ra, cô Lụa có lẽ còn sợ hãi chuyện đêm qua nên chỉ ăn lưng bát rồi thôi. Lão chột hôm nay cũng lạ lắm? Thỉnh thoảng lão lại bất chợt đưa con mắt sắc lẹm nhìn quanh, vầng trán vốn đã nhăn nay còn nheo thêm một chút. Chỉ có một mình Đỗ Vũ vẫn vô tư ăn uống như thường...

"Cộc...cộc...cộc..."

Có tiếng vật gì gõ vào bè tre vang lên? Đỗ Vũ buông bát đũa bước ra ngoài nhìn quanh một lượt... Bỗng da gà lại nổi lên, hắn thấy nơi buộc bao cá thường ngày, có một chỏm đầu tóc hoa dâu đang dập dềnh theo sóng nước.

_ A! Là xác ông Lục!

Đỗ Vũ kêu to vào phía trong như muốn báo công với cô Lụa. Song để cho chắc chắn hắn vẫn lấy một cây sào tre lật mặt cái xác lên nhìn cho rõ ràng...

_ Á á á...!

Hắn giật mình lùi lại... Khi cái sào tre vừa chạm vào dưới hàm còn chưa kịp hất thì cái mặt đó như tự ngẩng lên, hai con mắt trắng dã trừng trừng nhìn hắn!

Vuốt ngực mấy cái cho hồi thần lại, vừa bực mình vừa xấu hổ hắn bèn chửi đổng một câu:

_ Moá nó! Chỉ là cái xác chết không nhắm mắt thôi mà! Có cần phải dữ dội thế không chứ?!

Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.