Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn Đáp

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Y nhìn thiếu nữ có gương mặt trắng nõn, cố nén lại những suy nghĩ không đúng trong lòng, ra vẻ từ chối nói:

"Chuyện này, Vương tiểu thư, bần đạo là người thanh tu, chuyện này. . ."

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, khóe mắt rơi lệ càng lộ vẻ xinh đẹp đáng yêu, nói:

"Xin đạo trưởng thương tiếc, gia gia của ta vốn cư trú ở trên núi, gặp phải tai họa nên mới xuống đây, lúc xuống cũng có mời Sơn thần trong làng xuống theo, ông cảm thấy mình có thể kiếm chút tiền sống qua ngày, đều nhờ Sơn thần phù hộ, suy nghĩ sau cùng trước khi đi, chính là hy vọng có thể để Sơn thần một lần nữa được hương hỏa tế tự."

"Tiểu nữ xin ra giá năm trăm vạn, hy vọng đạo trưởng nhón tay làm phúc."

Năm trăm vạn?

Tim Triệu Tu đập thình thịch như trống đánh, giọng điệu chính nghĩa sửa lại lời nói:

"Vương tiểu thư, bần đạo là người thanh tu, chuyện này, tất nhiên sẽ tự tay làm không phiền người khác."

Thiếu nữ kia tự nhiên ngàn tạ vạn tạ, Triệu Tu nhận lấy lợi ích, đón lấy sơn thần được bọc trong vải màu kim hồng, cười đáp lời nói: "Không ít Sơn thần trong sơn thôn đều là Hổ Quân, tôn tượng này của Vương tiểu thư cũng là Hổ Quân sao? Có muốn phối thành một đôi trành nữ trành quan không?"

Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không."

Nàng khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Là Sơn Quân chân chính chính thống."

"Vị Sơn thần này được sắc phong vào năm Kiến Nguyên thứ hai khi Hán Vũ Đế phân phong các thần tự sông núi."

Triệu Tu do đoán sai nên có phần bối rối xấu hổ, cái gì Hán Vũ Đế sắc phong, đám Sơn thần thổ địa luôn yêu tìm lý do, y đã quen rồi, hai người nói chuyện với nhau một hồi, thiếu nữ kia đứng dậy cáo từ, Triệu Tu thì ôm tượng thần kia, lặng lẽ chạy vào nơi cung phụng thổ địa Sơn thần khắp dải Giang Nam, trên thực tế chính là Âm thần Thiên Điện do tiền bối tổ sư gia nhà mình nuôi dưỡng, tìm một ngóc ngách, để tượng sơn thần dưới đất.

Sau khi xác nhận không bị sư phụ phát hiện, cung cung kính kính dâng mấy nén nhang cho tổ sư trước mặt, quay người lui ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm kiếm tiền thật dễ.

Lần này có thể mua được ngôi nhà mình đang mong muốn…

Không hề chú ý tới toàn bộ Thiên Điện dường như trở nên tối sầm đi.

Tấm vải kim hồng trên đỉnh đầu tượng sơn thần từ từ rơi trượt xuống, để lộ ra thứ quả nhiên không phải đầu hổ, mà là khuôn mặt nam nhân rõ ràng, sau đó tựa như đang từ từ mở mắt.

Bang.

Cửa bị đóng lại.

Ba nén hương vừa mới đốt bị âm thầm dập tắt.

Trên mặt Bạch Vân quan tổ sư chính giữa nhất lại đang từ từ chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Sau khi điều động hỏa khí có uy lực lớn của Thần Cơ Doanh để chi viện cho hành đồng thu phục Mãnh Hổ kết thúc, Hổ Quân bị thu phục.

Chỉ là trong lòng Vệ Uyên vẫn còn rất phức tạp, miếu Sơn Thần đã bị tên lửa đạn đạo liên tục oanh tạc phá hủy, sau khi "Sơn Quân" chết thay đã không còn hơi thở, bộ phận cuối cùng của miếu Sơn Thần vang lên một tiếng đùng, ngay lập tức bị sụp đổ, rường cột bằng gỗ chắc chắn lúc trước bây giờ đã mục rỗng đến nổi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Bộ đội hậu phương nhanh chóng leo lên Ngọa Hổ sơn.

Phát hiện ra một bãi tha ma bị chôn vùi đằng sau ngôi miếu.

Những người mất tích đều ở trong đó, ước chừng hơn trăm người, tất cả đều là những người bị yêu vật hại.

Cảnh tượng này ở trong một quốc gia thái bình như Hoa Quốc mà nói có thể nói là cực kỳ kinh khủng.

Lúc những chiến sĩ bắt đầu xử lý miếu Sơn Thần này, Vệ Uyên nhìn thi thể mãnh hổ khổng lồ kia, lệnh bài Ngọa Hổ vẫn tản ra cảm giác nóng rực, anh rút thanh kiếm gãy ra, nương theo cảm giác từ lệnh bài truyền đến, tìm được bộ phận cảm ứng mạnh nhất.

Đó là vết thương hình mặt chim.

Rút kiếm gãy ra, đâm vào vết loét mặt chim kia, cắt ra.

Bên tai vang lên một tiếng gào thét trầm thấp, sau đó còn có tiếng chim kêu thảm thiết, tiếng oán hận cùng với tiếng phẫn nộ cực độ, hội tụ trong vết loét trên mặt chim, gợi lên cuồng phong, cuối cùng hóa thành một chiếc lông vũ mảnh nhỏ, chậm rãi rơi vào lòng bàn tay Vệ Uyên, trong đó dường như còn có một luồng khí tức yêu ma điên cuồng cắn nuốt người ta, sau đó bị lệnh bài Ngọa Hổ bao phủ.

Lông vũ bị hút vào lệnh bài.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Châu Di đứng ở bên cạnh, Vệ Uyên thu thanh kiếm gãy lại, nhất thời không biết giải thích như thế nào, suy nghĩ một hồi, nói:

"Trên người Hổ Quân có vết thương mặt chim."

"Hơn nữa trong chuyện này, còn có điểm đáng nghi."

Anh thu kiếm lại, nói: "Sơn Quân thật sự rất có thể vẫn còn sống."

...

Bộ chỉ huy hậu phương.

Vệ Uyên, nhóm chiến sĩ đặc chủng đầu tiên lên núi và thành viên của tổ hành động đặc biệt đều đã trở về.

Chỉ là anh cảm giác ánh mắt của những người chung quanh khi nhìn về phía mình có vẻ hơi kỳ lạ.

Giống như đang nhìn những con chim quý thú hiếm ở trong sở thú.

Người sĩ quan trầm tĩnh mang vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Vệ Uyên, sau khi nghe anh nói xong chuyện Sơn Quân có thể vẫn còn sống, im lặng một lát rồi mở miệng nói: "Trước tiên, trước khi làm vậy... Chúng tôi cần xác nhận danh tính của anh Vệ Uyên, vấn đề về thân phận của anh. ”

"Thân phận?"

Viên sĩ quan gật đầu.

Nơi này là trong quân doanh, anh ta cũng muốn xác nhận nghi hoặc trong lòng, Hổ Quân thì đúng như lời Vệ Uyên đã nói, nhưng lý trí của anh nói cho anh ta biết, cho dù người đạo hạnh có cao cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nào có thể sống lâu như yêu quái được, suy đi tính lại, chọn phong cách trực tiếp nhất của quân nhân, mở miệng hỏi, ấn một cái nút.

Phần thông tin cuối cùng vừa rồi, lời nói của Sơn Quân vang vọng trong phòng này, nhân viên thông tin của hậu phương lúc trước cũng đã trải qua một lần công kích cho vẫn còn có thể duy trì vẻ mặt như thường, Châu Di và các thành viên cùng lên núi lại đột nhiên biến đổi sắc mặt, từng người quay đầu nhìn về phía Vệ Uyên đang ấn tay lên kiếm, giống như nhìn thấy lão yêu quái.

Mấy vị đạo trưởng Thiên Sư phủ thì nhìn anh chằm chằm, giống như chuẩn bị một khi xác nhận xong sẽ bắt trói anh về núi vậy.

Lão tổ sư còn sống, có trói cũng phải trói đem về.

Vệ Uyên ngạc nhiên nói: "Tin tức này là đã bị yêu lực can thiệp rồi.”

Anh dở khóc dở cười giải thích: "Lúc ấy Hổ Quân nói là, thì ra là các người, không phải nói tôi, phần sau hắn nói là: 'Tiền bối của các người đã trấn áp ta ở đây', về phần nhắc tới Trương Đạo Lăng Thiên Sư..."

Thanh âm của Vệ Uyên khẽ dừng lại, thản nhiên nói:

"Chắc là bởi vì bùa chú mà tôi dùng, là do đạo trưởng của Thiên Sư phủ thi triển."

"Cho nên hắn mới nhận ra tôi là môn nhân của Thiên Sư phủ, nói Trương Thiên Sư đã mất rồi, thì mối thù này sẽ trả trên người kẻ vãn bối là tôi, mấy vị chẳng lẽ thật sự tin rằng, tôi là tu sĩ cổ đại của hai ngàn năm trước? Trương Thiên Sư đời đầu đã mất rồi, sao tôi lại có thể sống được đến bây giờ?”

"Hơn nữa lý lịch của tôi, còn có hồ sơ, trong kho dữ liệu Hộ bộ hẳn là đều có đủ."

"Chắc chắn không thể làm giả được mà phải không?"

Vệ Uyên thần sắc rất thản nhiên:

Những gì có thể nói cũng đã giải thích rõ hoàn toàn.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.