Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Khí Bừng Bừng (1)

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Chỉ là bàn tay Chương Việt vẫn đang kéo lấy, hiểm độc xét rách một đường trên áo anh.

Nếu anh bước lệch một chút thì có thể sẽ bị thương ngay.

Sau khi lão đạo sĩ bị dọa cho sợ hãi, lão ta chật vật lùi lại, liên tục lắc lư cái chuông vàng, giọng nói ác độc:

“Giết cậu ta, giết cậu ta!”

“Binh mã của ngũ đại xương thần ở đâu, mau chóng đến đây hộ pháp, đến đây hộ pháp!”

Trong lúc nhất thời, trong nhà xưởng dâng lên từng đợt âm khí âm u, từ phía sau lão đạo sĩ xuất hiện ra rất nhiều ác quỷ, bọn họ đều mặc quân phục cổ đại, có mấy người còn mặc áo giáp, tinh kỳ bay phần phật, nhìn sơ qua có vẻ tinh nhuệ. Vệ Uyên thu thanh kiếm gãy lại, tay trái nhặt bùa Phá Sát Tru Tà lên, chà lên thân kiếm một lượt, kiếm khí đường hoàng chính đại.

Đám quỷ binh đông đảo không có quỷ tướng thống soái cho nên cũng không làm nên trò trống gì.

Lúc trước khi còn ở trong biệt thự, bọn chúng cũng dũng mãnh tiến ra y như vậy nhưng đã bị một chiêu kiếm khí ngự phong mượn thêm yêu lực của Vệ Uyên đánh cho hốt hoảng bỏ chạy, nhìn thấy đạo sĩ tóc ngắn lại tiếp tục tung bùa rút kiếm, toàn thân cao thấp sát khí bừng bừng, cả đám không ai dám xông tới. Lão đạo sĩ sốt ruột vô cùng, liên tục huy động bùa phép, nhưng mà những quỷ binh này đã chia thành năm bè bảy mảng, ngươi đi lên thì ta đi xuống, bên này đi lên thì bên kia sẽ lui ra.

Lão đạo sĩ đã bị phá đạo hạnh, không có cách nào điều khiển bọn chúng như bình thường.

Lão ta lập tức điên cuồng rung lắc chuông vàng, muốn đẩy Chương Việt lên làm quỷ tướng.

Bên trong pháp khí dán bùa vàng nhưng phù chú trên đó lại không phải là chu sa, mà là máu người.

Lão ta đã nhốt ba hồn bảy phách của Chương Việt bên trong pháp khí này.

Dùng hồn phách điều khiển thân xác.

Lão đạo sĩ vội vã quát to:

“Ngũ xương Quỷ Tướng, mau mau nghe theo sự điều khiển của ta, hộ pháp giết địch!”

Nhưng mà lần này Chương Việt lại không hành động.

Lão đạo sĩ ác độc hối thúc: “Ngũ xương quỷ tướng, mau mau nghe lệnh!”

“Mau mau nghe lệnh!”

Độc tác của Chương Việt vẫn cứng ngắc như cũ, Vệ Uyên thuận theo ánh mắt của anh ta, nhìn thấy quần áo của mình vừa bị gió mạnh xé rách ra một đường thật rộng.

Một mặt dây chuyền lộ ra hơn phân nửa, treo ở bên ngoài, mà ánh mắt của Chương Việt vẫn cứ nhìn chằm chặp vào mặt dây chuyền kia, trừng to đôi mắt, mặc dù vẫn chưa khôi phục lại lý trí, nhưng nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.

Lão đạo sĩ cũng chú ý tới điểm này.

Ánh mắt toát lên vẻ hung ác. Lão ta há mồm phun máu tươi ra, cưỡng ép khống chế rất nhiều quỷ binh bổ giết về phía Vệ Uyên.

Cùng lúc đó, một tia sáng mờ lóe lên giữa đám quỷ binh.

Lão ta chạy về phía Chương Việt còn đang giãy dụa, chỉ hận mình vừa mới bị kiếm thế của hai thanh kiếm kia công kích mà sợ hãi lùi lại, bây giờ mình đứng cách Chương Việt càng xa hơn một chút, Vệ Uyên đưa tay lắc Bát diện Hán kiếm trong tay một cái, thế cục cấp bách, anh mượn sức yêu lực, chém ngang một kiếm. Kiếm khí trộn lẫn cuồng phong, đánh lui rất nhiều quỷ binh.

Thanh kiếm rộng trong lòng bàn tay quét ngang qua, chỉ nghe đinh một tiếng vang giòn, một cây kim dài màu xanh mướt đánh thẳng lên trên thân kiếm.

Cây kim màu xanh mướt hóa thành một con rắn độc màu xanh ngọc bích, vòng qua thân kiếm táp về phía lòng bàn tay Vệ Uyên.

Kiếm quang của thanh kiếm gãy chợt lóe lên, chém đứtcon rắn kia thành hai đoạn.

Mà lúc này đây, lão đạo sĩ gian xảo chạy vội tới bên cạnh Chương Việt. Lão ta cắn nát ngón tay, nhỏ máu lên bùa chú sau lưng Chương Việt, là bùa huyết phù cực kỳ hung ác, nếu như chính diện chém giết, lão đạo sĩ kia chắc chắn không phải là đối thủ của Vệ Uyên, nhưng mà về lập đàn làm phép, vẽ bùa khai đàn thì dù Vệ Uyên có thúc ngựa cũng không theo kịp lão đạo sĩ tả đạo.

Chỉ trong chớp mắt, đầu bùa và thân bùa đã thành, sắp chuyển tới chân bùa để hoàn thành huyết phù.

Vệ Uyên đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền kia, bỗng nhiên ném về phía Chương Việt, một chưởng mang theo gió, giờ phút này, yêu lực đang kéo theo một lá bùa Tiêu tai trừ tà, cộng với mặt dây chuyền rơi ở trước mặt Chương Việt. Anh tức giận hô to:

“Tiểu Ngư vẫn đang chờ anh trở về!”

Lão đạo sĩ đã tới bước cuối cùng, nói: “Khởi xương!”

Bùa tiêu tai trừ tà bị đốt thành tro bụi.

Yêu khí trên người Chương Việt càng lúc càng nồng nặc, đến mức có thể khiến Vệ Uyên cảm thấy bị áp lực.

Phía sau dường như có tiếng chim kêu hổ gầm vang lên.

Lão đạo sĩ cười lạnh vung chuông vàng lên, điều khiển ba hồn bảy phách, thong dong cất cao giọng nói:

“Ngũ xươn quỷ tướng, nhanh chóng bắt tên kia lại cho ta!”

Chương Việt ngẩng đầu gào thét, sau đó bỗng nhiên quay người lại, dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Uyên đang cầm kiếm, dường như anh ta đang điên cuồng phản phệ lại lão đạo sĩ kia. Bàn tay anh tóm lấy cánh tay của lão đạo, răng nanh bén nhọn cắn mạnh, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cánh tay cầm chuông vàng của lão đạo sĩ bị cắn đứt lìa.

Chiếc chuông màu vàng cũng rơi trên mặt đất.

Chương Việt đã hóa yêu ma lao vào lão đạo sĩ điên cuồng cắn xé.

Trong âm thanh quát khẽ hoảng hốt, quần áo của lão đạo sĩ từ từ xẹp xuống, trên đất chỉ còn lại một người rơm có màu nhỏ được bện từ cỏ khô, tà khí đầy người. Chỉ là từ lúc mi tâm nứt ra, tà khí phía trên cũng đều đã tản đi sạch sẽ.

Pháp thuật thế tử đáng tai, dùng người khác chết thay để ngăn tai họa.

Vệ Uyên nhận ra thuật này, trên thân kiếm vẫn còn vương chút máu tươi vừa mới chém xuống từ trên người lão đạo sĩ, bùa Thiên lý truy tung còn ở đây, lão đạo sĩ kia tuyệt đối không chạy được bao xa, Vệ Uyên nhìn về phía Chương Việt, Chương Việt đã hóa yêu ma hóa như đang nổi cơn điên, điên cuồng cấu xé nhai nuốt cánh tay đứt kia rồi nuốt vào bụng.

Cuối cùng khi anh ta tỉnh táo, cánh tay kia đã bị gặm hơn phân nửa.

Chương Việt biến sắc, kịch liệt nôn ra một trận.

Sau đó té ngã ra đất, bên trong chiếc chuông màu vàng vẫn còn có máu và một tia hồn phách của anh ta, bây giờ anh ta phản lại lão đạo sĩ kia, thuật pháp này lập tức nghịch chuyển. Thân thể Chương Việt run rẩy, sờ lên mặt mình, lân phiến trên cánh tay, lông trắng mọc ra giữa các kẽ lân phiến, anh ta há hốc mồm, nước mắt chảy đầy mặt.

Cuối cùng, anh ta tru dài một tiếng thê lương.

Trong lòng Vệ Uyên không biết nói gì, cúi người nhặt mặt dây chuyền đã dính máu kia lên.

Chương Việt nhìn cánh tay của mình, anh ta cảm giác được bản năng khát vọng đối với máu thịt của con người vẫn còn đó, nước mắt anh ta chảy đầy mặt, nhìn về phía Vệ Uyên:

“Tiểu Ngư...”

Vệ Uyên nói: “Cô bé không sao cả.”

Ah dừng lại một chút rồi nói: “Cô bé nói sẽ không trách anh đâu.”

Chương Việt sờ lên mặt dây chuyền, nở một nụ cười mà nước mắt lại tuôn rơi. Anh ta lau nước mắt, để mặt dây chuyền sang bên cạnh, nhìn về phía Vệ Uyên vẫn còn chưa đi, nhìn thanh kiếm gãy đang treo trên thắt lưng anh, nói: “Người anh em, mượn kiếm của anh dùng một chút.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.