Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần thông Không Theo Kịp Mệnh Số (2)

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Đưa tay nắm kiếm, để lá bùa tiêu tai trừ tà vào trong ngực. Trong khi đang chạy, anh đã điều động một tia yêu lực của chim cẩm vũ để gió nhẹ cuốn anh đi, kém hơn bùa Súc Địa trước đó, nhưng tốc độ cũng đã nhanh hơn nhiều so với người bình thường, càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, không phát ra tiếng động.

Vệ Uyên trèo đến lầu hai dễ như trở bàn tay, anh đứng bên cạnh bệ cửa sổ bằng kính.

Hy vọng còn kịp.

...

Ông lão gầy gò đang ho khan.

Ho ra máu đen, nhìn kỹ sẽ thấy trong máu còn có một ít côn trùng, chỉ là những con côn trùng kia đều đã chết hẳn, toàn bộ đều đen thui, trên mặt ông lão lộ ra vẻ ác độc, vừa rồi ông ta bị Thiên Sư phủ mò tới cửa, trở tay không kịp, bị đối phương đánh vỡ pháp đàn, còn bị trúng mấy chiêu đạo môn chính đạo đích truyền.

Kiểu người chỉ hiểu được một ít thần thông như Vệ Uyên, nếu như đối đầu chính diện, dựa vào võ nghệ súng ống thì không kém lắm.

Nhưng nếu thật sự muốn so về thuật pháp thì chỉ là hàng tiểu bối.

Đại thần thông chân chính, không cần phải dùng đến phương pháp bày pháp đàn điển nghi, lập đàn làm phép cực kì rườm rà, yêu cầu đối đạo hạnh cũng cực cao. Nhưng mà một khi thi triển ra, hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh cũng không phải là việc khó, thậm chí có thể gọi sấm sét trên trời, thay trời hành phạt.

Ẩn thân pháp của lão ta đã tu đến mức có thể giấu ba hồn bảy phách, hiếm thấy trên đời, nhưng mà vẫn bị tiếng sấm kia đánh vỡ đạo hạnh, trước mắt xem như là mắc mưu rồi.

Chỉ còn cách luyện Ngũ lộ xương tướng để hộ thân trước đã.

Ông lão đứng dậy, bày ra một bát quái trên mặt đất, sau đó theo thứ tự bưng năm chén nước lên, lẩm bẩm niệm chú, nước trắng biến thành nước máu, sau đó đặt ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc mỗi hướng một chén, lại đặt ở giữa một chén, đưa tay lắc một cái, cắm nén hương cắm vào trong nước, vững vàng đứng nơi đó, không gió mà tự cháy.

Phát xương, thu xương, pháp khí tế máu.

Lập pháp đàn trên đài bát quái, lại lấy ra chuông vàng, dán lên trên đó một lá bùa vàng.

Nhấc tay lên sẽ khởi động Mai Sơn ngũ xương chú.

Vệ Uyên nhìn thấy Chương Việt ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, sau đó lại thấy ông lão kia miệng đang niệm chú, lắc lư cái chuông vàng. Nương theo tiếng chuông, thân thể Chương Việt run lên không ngừng, biết là không đúng nhưng mà khoảng cách quá xa, kiếm khí do điều động yêu lực chém ra phải chịu phụ tải quá lớn. Anh dứt khoát rút cây súng kia ra, dùng pháp lực để cường hóa cơ bắp cánh tay, lúc chuẩn bị ra tay, đột nhiên anh nghe được một âm thanh giòn tan.

Anh biến sắc, nhìn thấy có một đồng tiền xoay tròn đảo quanh nơi xa xa kia.

Động tác của ông lão nhanh hơn thất rõ, trong lòng Vệ Uyên thầm mắng một tiếng lão tặc, đưa tay nổ súng, tiếng súng vang dội.

Bắn ra ba phát đạn, có ba bát nước ở ba hướng bị anh trực tiếp bắn cho vỡ nát, cùng lúc đó, Vệ Uyên bỗng nhiên xông vào giữa phân xưởng, từ lầu hai, anh xoay người rơi xuống đất. Sau khi tiếp đất, trong nháy mắt anh vọt nhanh tới phía trước, súng trong tay không ngừng bắn về phía lão già tà đạo kia, bên trong phân xưởng trống trải, tiếng súng vang dội nghe giống như tiếng sấm, không ngừng vang vọng. Anh lấy lá bùa tiêu tai trừ tà ra, dùng sức gió cắt đứt ngón tay, chú linh cho lá bùa.

Sau đó anh dán ngay vào lưng Chương Việt.

Động tác run rẩy kịch liệt của Chương Việt trở nên bình tĩnh trở lại.

Vệ Uyên hơi nhẹ nhàng thở ra.

Viên đạn cuối cùng được bắn ra, bị đạo pháp kỳ dị nào đó tránh được, chỉ là lão quái vật kia cũng thở dốc một hồi, khốn đốn không chịu nổi.

Dù sao thần thông của anh là do xin được mà có, chuyện đơn đả độc đấu thiếu sự chuẩn bị không phải là sở trường của anh.

Sát khí hiện lên trong đáy mắt Vệ Uyên, anh chuẩn bị rút kiếm ra chém tên tai họa này.

Tiếng chuông lại vang lên một hồi, Chương Việt ban đầu còn bình tĩnh bây giờ đã mạnh liệt xoay người nhào về phía Vệ Uyên. Vệ Uyên tay mắt lanh lẹ, xoay cơ thể qua, thanh kiếm đang nằm ngang trong tay kẹp chặt lấy thân thể Chương Việt, thấy khuôn mặt anh ta đã bị bao phủ bởi lông tơ màu trắng, phần lớn diện tích ở hai tay đã sinh ra lân phiến màu xanh, lông tơ màu trắng mọc xen kẽ giữa các lân phiến.

Đôi tròng mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.

Răng nanh bén nhọn, trong cổ phát ra tiếng gầm nhẹ.

Vệ Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm bùa tiêu tai trừ tà mà anh dán trên người Chương Việt nhanh chóng bị đốt hết.

Ngay từ đầu, đã trễ rồi.

Tiếng rống trầm thấp vang vọng quẩn quanh nhà xưởng.

Chương Việt vẻ mặt điên cuồng, nếu như không phải Vệ Uyên dùng một kiếm kia giữ lại, chỉ sợ đã bị anh ta nhào lên cắn vào gáy, thân thể vốn không có chút dị dạng nào giờ đây cũng đã tỏa ra một luồng yêu khí dày đặc làm cho Vệ Uyên nhìn mà thấy hơi đau mắt. Chương Việt đã hoàn toàn biến thành yêu ma, đã mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng và khát vọng đối với máu thịt.

Vệ Uyên nghĩ đến lời khẩn cầu của Chương Tiểu Ngư, nhắm hai mắt lại.

Khi anh mở mắt ra, nơi đáy mắt đã chuyển sang sắc thái lạnh lùng, mũi kiếm rung động, một luồng kiếm khí khiến Chương Việt bị chấn động văng ra, đạp một cước nặng nề lên ngực Chương Việt, ngay trong lúc đã dần dần vượt qua hơn cả thể xác con người, Chương Việt đã biến yêu cứ như vậy mà bị đá văng mấy mét.

Bát diện Hán kiếm trong tay thừa cơ truy kích, lúc chém xuống, đã không còn lưu tình nữa.

Phương pháp thực sự có thể làm kiếm pháp tiến bộ nhanh, không hề nghi ngờ nghi ngờ gì, chính là thực chiến.

Kiếm thuật hiện tại của Vệ Uyên so với lúc ban đầu đã mạnh hơn khá nhiều, kiếm chiêu lạnh lùng, mỗi chiêu đều mang theo khí thế đoạt mạng, không phải là thứ vốn là người bình thường như Chương Việt có thể so sánh được, tên đạo sĩ yêu ma đang chật vật khốn đốn kia lấy lại tinh thần, sắc mặt thay đổi, liên tục rung lắc chuông vàng, làm cho thế công của Chương Việt càng ngày càng thêm điên cuồng.

Vệ Uyên chém xuống một kiếm, lướt qua hai vai Chương Việt một chuỗi tia lửa văng ra.

Sau đó trong nháy mắt, anh nhanh chóng lùi lại mấy bước, chân đạp một luồng gió nhẹ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ngay trước người yêu đạo, xoay người quét ngang, mũi kiếm rung động phát ra huýt dài thê lương. Sơ hở của chiêu này cực lớn nhưng mà lực sát thương cũng cực mạnh. Đạo sĩ kia dường như cũng không am hiểu cận chiến, liên tiếp lui về phía sau.

Bát diện Hán kiếm chém tới bên hông, xấp lá bùa đều bị đánh cho tan tác.

Tên đạo sĩ kia bị chém bị thương ngay hông.

Kiếm thế không dứt, khí thế không dứt, Vệ Uyên dùng tay trái rút thanh kiếm gãy ra, sau khi quét ngang thì bỗng nhiên dậm chân đâm về phía trước.

Kiếm gãy theo lệnh đâm thẳng về phía mi tâm.

Lão đạo sĩ lùi lại một bước, lúc này thì lão ta thật sự không thể tránh được hai chiêu kiếm liên tiếp.

Chiêu thức còn chưa đánh xong, ác phong phía sau đã gào thét. Chương Việt gào thét nhào tới đánh giết, Vệ Uyên không thể không lộn người tránh đi. Sau khi đón đỡ được một chiêu đánh tới kia, một hồi những tiếng ầm ầm vang lên, Vệ Uyên cứng rắn đón đỡ một chiêu này, lại cộng thêm chuyện nửa đường phải thu chiêu lại, trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy phế phủ dợn lên vị tanh máu, anh gắng gượng hít thở, song kiếm ép Chương Việt phải lùi lại.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.