Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng Gõ Cửa (2)

Phiên bản Dịch · 1450 chữ

Tình trạng như Tiểu Ngư tới đó thì thích hợp hơn.

Khoảng thời gian này, do ảnh hưởng của Dưỡng Hồn mộc, thân thể và linh hồn của Chương Tiểu Ngư đã khôi phục lại, khuôn mặt đã không còn trắng bệch bệnh hoạn như trước, lại cộng thêm có mộc bài Dưỡng Hồn bảo vệ cho nên có đi đến đạo môn, vùng đất đầy linh khí thuần túy kia thì cũng không có vấn đề gì.

Bởi vì lúc trước Vệ Uyên đã giúp đỡ rất nhiều chuyện nên lúc này Châu Di đang bận trước bận sau hỗ trợ xử lý chuyện này, trong khi đó Huyền Nhất và Triệu Nghĩa cũng bỏ ra nhiều công sức, dường như còn tranh cãi với trưởng bối không chỉ một lần, khiến cho trưởng bối tức đến dựng râu trừng mắt, mắng bọn họ không biết tôn trọng trưởng bối.

Nhưng mà lần này không chỉ có người hoạt bát là Triệu Nghĩa mà đến cả Huyền Nhất sau khi lạnh lẽ xin lỗi xong lại tiếp tục kiên trì.

Triệu Nghĩa liếc nhìn trưởng bối, trong lòng lặng yên suy nghĩ.

Tôn trọng trưởng bối...

Để bồi dưỡng vãn bối tu hành cho nên những đứa trẻ đạo môn đi học đều là ở trong núi.

Vốn dĩ lựa chọn tốt nhất là Bạch Vân quan ở gần Thuận Thiên phủ.

Trong đó cũng có những người tu hành chân chính, lịch sử lâu đời, bối cảnh sâu xa, nhưng mà thứ nhất Vệ Uyên vì ngọc phù kia của Lưu Triều cho nên đã không còn nhiều thiện cảm với Bạch Vân quan, thứ hai ít ra ở Vi Minh tông còn có người quen, thế là lựa chọn Vi Minh tông.

Sau khi được ghi tên danh học trên núi, lẽ ra phải lập tức lên núi.

Nhưng mà Vệ Uyên cảm thấy vào lúc này, có lẽ cô bé cần một người chia sẻ an ủi chứ không phải là thẳng thừng vứt bỏ cô bé, thế nên anh cũng không lập tức đưa cô bé đến đạo môn mà chọn ở bên cạnh Tiểu Ngư hơn một tháng, rồi mới hỏi cô bé có muốn tiếp tục đi học không.

“Còn có thể đi học được sao?”

Chương Tiểu Ngư mở to hai mắt nhìn, không dám tin.

Vệ Uyên gật đầu, nói: “Ừ, có điều địa điểm hơi xa.”

‘Cháu phải lên trên núi, đợi đến kỳ nghỉ mới có thể trở về.”

Anh vươn tay vuốt vuốt tóc Chương Tiểu Ngư tóc, nói: “Đến lúc đó chú sẽ đi đón cháu.”

“Được!”

...

Vệ Uyên đưa Chương Tiểu Ngư đến đạo môn.

Cuộc sống thường nhật trở lại bình thường giống như trước đây, chỉ là có cảm thấy hơi yên tĩnh, có phần không quen lắm.

Mỗi ngày anh đều tu hành Kiếm thuật và Ngọa Hổ quyết, mỗi ngày đều khắc bùa chú.

Tu vi đạo hạnh của bản thân cũng đang từ từ tăng lên.

Mà ngay vào lúc tu vi của anh sắp đến cửa ải đột phá quan trọng, anh lại nằm mơ.

...

Mây trắng trên trời cao, trải dài đến vạn dặm.

Một ngọn núi xanh mướt, dưới núi là một thành trì phồn hoa.

Vệ Uyên cầm đèn đi trong sơn đạo, anh phát hiện một tòa đạo quan phía trước. 

Khó có thể tin được vào thời đại bây giờ mà còn có đạo quan như thế này.

Vệ Uyên nhìn nhìn đạo quan, nghe thấy bên trong có động tĩnh, cao giọng nói:

“Có đạo trưởng nào ở trong đạo quan không vậy?”

Lặng ngắt như tờ.

Anh đưa tay cầm kiếm, đi từng bước một vào trong.

Nhìn thấy bên trong đạo quan cực kì âm lãnh, thần thánh cung phụng không phải là tượng thần Tam Thanh, mà là một nam tử uy nghiêm. Vệ Uyên còn muốn nhìn về phía trước thì đột nhiên trong lòng rét run, đèn pin trong tay không biết từ lúc nào đã biến thành một đèn lồng màu trắng, bên trong đèn lồng tản mát ra ánh sáng màu xanh le lói.

Vách tường của đạo quan đang chảy ra máu tươi.

Bậc thang dưới chân biến thành bạch cốt.

Xà nhà cao ngất cũng biến thành những chiếc răng sắc bén mọc chen chúc.

Vệ Uyên nghe thấy tiếng mãnh hổ gào thét sôi sục, đạo quan này hóa ra do con mãnh hổ kia há miệng biến thành. Vẻ mặt Vệ Uyên thay đổi, kiếm trong tay bỗng nhiên chém về phía trước, nhưng mãnh hổ kia quá khổng lồ, ngửa cổ một cái, Vệ Uyên bị rớt thẳng xuống phía dưới. Hai hàng răng nanh sắc bén mang theo một mùi tanh hôi cắn xé tới, mùi máu tanh tưởi xộc tới mặt.

...

“A!”

Vệ Uyên mở choàng mắt, sắc mặt hơi tái.

Anh ngồi dậy, uống một ngụm nước lớn lấy lại bình tĩnh, sau đó vốc nước lên mặt cho tỉnh táo lại.

Là Hổ Quân, không, Sơn Quân...

Hắn ta đã biết quê nhà của mình bị công phá, cho nên dùng loại pháp thuật gì đó để theo dõi mình, hoặc có thể là, lệnh bài Ngọa Hổ đang cảnh báo cho mình biết? Danh kiếm thời cổ đang treo trên vách tường, nếu có địch nhân xông đến thì nó sẽ rít gào không ngừng, loại đồ vật như lệnh bài Ngọa Hổ có năng lực như vậy thì cũng bình thường.

Có điều rất dễ thấy, Sơn Quân là địch nhân không thể tránh né.

“Sơn Quân...”

Vệ Uyên ngẩng đầu, chuẩn bị nằm ngủ thêm một lát nữa.

Nhưng mới chợp mắt, quỷ nước kia lại gõ gõ cánh cửa, Vệ Uyên bất đắc dĩ đứng lên.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy một đống ma quỷ mặt mũi tràn đầy vẻ đáng thương đang nhìn Vệ Uyên, lại chỉ vào tủ lạnh đã trống rỗng, dễ hiểu thôi, hàng tồn kho lại bị uống cạn rồi, Vệ Uyên cũng không nhịn được muốn chửi bậy, muốn hỏi nó một câu, trước đó có phải nó đã chết đuối trong Cocacola hay không.

Nhưng mà bầy quỷ vật dáng chết tuy khác nhau nhưng chung độ dữ tợn lại đều đang nhìn mình với ánh mắt tội nghiệp, cảnh tượng này vẫn làm người ta hơi sợ hãi hoang mang, Vệ Uyên kiểm tra số tiền trong thẻ.

Cocacola cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Nhưng mà do không sợ béo phì nên đám quỷ này uống không biết mệt mỏi. Tốc độ bọn nó nốc Cocacola vượt qua khả năng tưởng tượng của bạn đó.

Anh không thể làm gì hơn, nhìn thấy sắc trời mặc dù đã tối nhưng mà vẫn chưa quá muộn, chỉ có thể chủ động gọi điện cho chủ thuê là Phương Hoành Bác.

Anh muốn ứng trước chút tiền lương tháng này, và bàn về chuyện tiền đồ ăn.

“Alo, xin chào, ông Phương đúng không?”

“Cậu… Cậu là ai?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Phương Hoành Bác, nhưng mà trong giọng nói hình như có ẩn chứa một chút cảm giác bối rối.

Vệ Uyên giải thích: “Vệ Uyên, nhà bảo tàng Dân tộc học...”

Đầu dây bên kia hoảng sợ kêu to một tiếng.

Vệ Uyên nhíu nhíu mày, nói: “Ông Phương? Ông Phương, ông vẫn ổn chứ?”

Trong điện thoại lại truyền đến những tiếng thở gấp hổn hển, một lúc lâu cũng chưa lắng xuống, Phương Hoành Bác đột nhiên hỏi một câu, nói: “Nhà bảo tàng? Nhà, nhà bảo tàng à... Vệ, Vệ Uyên, gần đây, có người hay không, ý tôi nói là, con trai tôi có đi đến chỗ cậu hay không? Nhà bảo tàng kia là của nó...”

Vệ Uyên kinh ngạc nói: “Con trai của ông?”

“Không có, sao vậy, con trai của ngài muốn qua đây sao?”

“Cậu để lại cách thức liên lạc cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại...”

Bên đối diện kia im lặng, sau đó giọng nói khô khốc sợ hãi vang lên, nói:

“Con trai của tôi, nó đã chết rồi...”

Cộc cộc cộc...

Có tiếng gõ cửa vang lên từ một đầu dây khác của điện thoại, cảm giác rất có tiết tấu, nhưng lại mang theo hơi thở âm trầm, khiến người ta cảm thấy như gần trong gang tấc.

Giống như gõ ngay trái tim vậy.

Cộc cộc.

Cộc...

Kẹt kẹt ...

Vệ Uyên hơi quay đầu, nhìn về phía cửa.

Cửa, vang lên rồi.

Có từng nghe, câu chuyện người chết tìm tới cửa chưa?

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.