Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Đoạn Hồi Ức (1)

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.

Tiếng đập cửa có tiết tấu không nhanh không chậm vang lên.

Vệ Uyên nhìn đồng hồ, bây giờ đang là mười giờ tối, sắc trời bên ngoài tối đen. Bởi vì hôm nay công pháp của Vệ Uyên đã đột phá qua một cửa ải cho nên tinh thần hơi mỏi mệt, cho nên chín giờ đã đi ngủ. Chỉ là đang ngủ thì gặp cơn ác mộng kia, vì vậy mà tỉnh dậy.

Mấy cửa hàng trên con đường này đều đã lâu đời.

Bây giờ trên con đường không một bóng người, tiếng gõ cửa vang lên khiến người ta cảm thấy e dè.

Vệ Uyên thì không có sợ hãi gì, đưa tay cầm thanh kiếm gãy, cất bước đi qua đó.

Mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Ăn mặc tươm tất, khí chất lịch sự nho nhã. Anh ta đang định đưa tay tiếp tục gõ cửa nên khi nhìn thấy Vệ Uyên thì sửng sốt một chút, sau đó cười khách sáo nói: “Đã trễ như vậy còn quấy rầy anh, chỉ là lúc nãy tôi không gọi điện thoại được, cho nên tôi muốn tự mình tới đây một chuyến, anh họ Lý đúng không?”

“Tôi tên là Phương Dương, nhà bảo tàng này là của tôi.”

Âm thầm vận chuyển Ngọa Hổ quyết, Vệ Uyên nhìn thấy trên người người đàn ông trước mắt đang tản mát ra dương khí, thế nhưng lại không phải là quỷ vật. Lòng hơi bối rối, anh tránh ra một bước, để người đàn ông kia đi vào trong này, mấy quỷ vật vừa rồi còn tỏ ra hứng thú bừng bừng giờ đã trốn sang một bên.

Phương Dương nhìn xung quanh nhà bảo tàng, mang theo một chút thận trọng và ôn hòa cười ngồi xuống.

Vệ Uyên rót hai ly nước.

Phương Dương bưng nước, không uống ngụm nào cả, hàn huyên vài câu bâng quơ, sau đó nói tới mục đích chính, mỉm cười nói:

“Lần này tôi tới đây, chủ yếu là muốn thu lại nhà bảo tàng này.”

Dù sao một năm tôi cũng không về Tuyền thành được mấy lần, mấy năm nay cũng chỉ tới một lần vào ba tháng trước, lúc ấy không thể tới thăm nhà bảo tàng này, nhà bảo tàng này cũng nên đóng cửa rồi, haiz... Lúc trước khi tôi rời khỏi nơi này, tôi còn nói với cha tôi, đây là tâm huyết của tôi, là mộng tưởng gì đó của tôi, nhất định phải tiếp tục mở cửa, bị cha tôi mắng cho một trận.”

Phương Dương cười lắc đầu.

“Bây giờ suy nghĩ lại, cảnh còn người mất mà, lúc ấy là tôi quá ngây thơ.”

“Đi quá xa rồi, quá xa rồi, anh Lý, anh xem dùm tôi coi hợp đồng đã ký lúc trước là mấy năm, chúng ta thương lượng chuyện kết toán tiền lương đi.”

Anh ta lấy ra một túi hồ sơ, có thể thấy trước đó anh ta bận đến nổi chưa kịp mở hợp đồng ra.

Tiện tay mở ra, lấy hợp đồng bên trong ra, thương lượng: “Anh Lý, nửa năm trước anh mới đến nơi này, bởi vì nguyên nhân đặc thù mà kết thúc hợp đồng, tôi sẽ trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng này, tiền lương tính cho anh bảy tháng, thế nào hả?”

Vệ Uyên không nhìn hợp đồng mà anh ta đưa.

Quay người lấy ra một bản hợp đồng khác, đặt ở trước mặt anh ta.

Phương Dương ngơ ngác không hiểu gì.

Vệ Uyên nói: “Tôi không phải họ Lý, tôi họ Vệ.”

Phương Dương giật mình biến sắc, cau mày nói: “Anh không phải Lý Khải? Vậy tại sao anh lại ở đây? Là bạn của anh ta đến đây trông coi thay à?”

Vệ Uyên không trả lời, đẩy hợp đồng đến trước mặt anh ta, ra hiệu cho anh ta mở ra đọc thử. Phương Dương nghi ngờ mở hợp đồng ra xem, là một hợp đồng tuyển dụng, phần trên cũng bình thường, chỉ là sau khi nhìn thấy tiền công hậu hĩnh như vậy thì hơi ngạc nhiên.

Cuối cùng khi nhìn thấy chỗ ký tên của bên A, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt một hồi.

“Không thể nào!”

Người đàn ông ôn hòa nho nhã dường như vô ý thức kêu lên, bàn tay cũng run lên rồi.

“Bốn tháng trước cha tôi đã qua đời!

...

Phương Hoành Bác cứ trừng to mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Tiếng đập cửa dừng lại.

Ông ta thở phì phò từng hơi.

Nghĩ đến người vừa mới gọi điện thoại tới, ký ức của ông ta lại hiện về.

Ông ta còn nhớ, hơn hai tháng trước mình có thuê một người.

Trong vòng nửa năm trước khi nhận người này vào làm, đã có ba người làm thuê bị dọa bỏ chạy, bọn họ nói bọn họ chịu không nổi, nói nửa đêm luôn luôn có tiếng đập cửa, nói trên vách tường chảy ra máu, còn nói đã nghe được ở phía bên ngoài có tiếng bước chân, nhưng mà khi tới gần thì sẽ biến mất, bọn họ nói bọn họ không làm nữa, muốn nghỉ việc.

Ngay cả người đã từng canh nghĩa trang trong thôn cũng bị dọa cho bỏ chạy.

Ông ta không tin, tự mình đến trông coi nhưng cũng bị hù sợ.

Sau đó thì tìm được người thanh niên này.

...

Tôi tên Lý Khải, là người trong thôn.

Người người đều nói tôi gan lớn, dương khí mạnh mẽ, đến cả quỷ cũng phải sợ tôi ba phần.

Đáng tiếc tôi không được đến trường đi học.

Không muốn ở nhà trồng trọt cho nên tôi mới lên thành phố để làm công.

Tôi từng rửa bát, làm bảo vệ, sau đó thì tìm được một vị trí ở nhà bảo tàng, tiền lương không thấp, đãi ngộ cũng tốt, chỉ là nghe nói chỗ này thường bị quỷ trêu. Dương khí tôi mạnh, cũng không sợ quỷ, ông chủ nhà bảo tàng này là một ông lão rất lịch sự, đã từng mời tôi uống rượu.

Ông ấy nói nhà bảo tàng này là tâm huyết và ước mơ của con trai ông ấy, phải cố gìn giữ cho tốt.

ông lão cũng thường đi tới chỗ này nhìn xem.

Tôi hỏi ông ấy tại sao con trai ông ấy không đến, ông ấy nói con của ông ấy đang ở nước ngoài, bận rộn công việc, không tiện trở về.

Tôi cảm thấy ông lão có vẻ hơi đáng thương.

Cũng cảm thấy có phải là mình nên bớt chút thời gian về nhà thăm ba mẹ hay không.

Nhưng mà còn chưa kịp nói với ông lão thì trên đường đến nhà bảo tàng ông ấy đã xảy ra tai nạn xe cộ, đã mất rồi.

Tôi có đi ăn một bữa cơm trong tang lễ ông ấy.

Nửa tháng sau đó, trong phòng cả ngày lẫn đêm đều rất ồn ào, tôi không ngủ được, vòi nước không biết hư chỗ nào mà cứ luôn nhỏ nước xuống, nhưng qua một thời gian nó sẽ trở lại bình thường. Điều đáng ghét nhất chính là vất vả lắm tôi mới ngủ được, không bao lâu sau liền có người gõ cửa, tôi ra xem thì không thấy người nào, không thèm quan tâm nữa, gõ một hồi rồi sẽ yên lặng thôi.

Thế nhưng hôm nay tiếng gõ cửa hình như rất mạnh.

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.

Gõ đến nổi tôi tức điên cả đầu.

Hơn nửa đêm còn ai đến gõ cửa nữa?

Gõ gõ gõ, gõ gõ gõ.

Vội về chịu tang à!

Tôi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài mở cửa, trong lòng hạ quyết tâm nếu như là tên say xỉn nào đó gõ cửa thì phải đập một trận cho tỉnh ra. Ngoài cửa thật sự có bóng người, tôi tức giận đi đến kéo cửa ra, cơn máu nóng đang bừng bừng trong phút chốc nguội lạnh, chỉ cảm thấy sau gáy phát run.

Là ông lão đã qua đời vào mấy ngày trước, ông ấy đang mặc một bộ đồ ngủ, cười trông thật khách sáo.

Tôi chỉ cảm thấy phía sau bốc lên hơi lạnh.

Có biết câu chuyện người chết gõ cửa không?

Người đi đường của người, quỷ đi đường của quỷ, người chết đến gõ cửa người sống, chính là muốn đến xin ở nhờ.

Lần đầu tiên trong đời tôi bị dọa đến nỗi tim gan run rẩy chân mềm nhũn, chỉ nhớ mình hô to một tiếng có quỷ, sau đó cái gì cũng mặc kệ, quần áo trong phòng, đồ ăn mới mua, đều mặc kệ tất cả, chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước, cũng không chịu trở về nhà bảo tàng gì gì kia nữa, cũng tắt nguồn điện thoại luôn.

Chỗ này có quỷ!

Có quỷ đó!

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.