Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Câu Chuyện, Lý Quỷ Lý Quỳ

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

“Đi đường như vậy có vẻ hơi buồn tẻ.”

Ông lão nhìn đèn bên ngoài một hồi, cười cười, chi bằng lão già này sẽ kể một câu chuyện giải sầu nhé.”

Phương Dương cắn chặt răng, không dám nói lời nào.

Vệ Uyên cười cười, tựa vào ghế dựa phía sau, dáng vẻ trông rất thoải mái, nói:

“Được đó.”

...

Ngày xưa ở vùng đất Thần châu này, thật ra cũng không xưa lắm đâu, chỉ vào khoảng một trăm năm trước, vào thời Đại Minh, có tồn tại một vài ngón nghề tà môn, trong đó, tà môn nhất là kiếm tiền của người sống, ăn cơm của người chết, thí dụ như đao phủ, thí dụ như nghề cản thi (1), thí dụ như thợ cắt tóc cạo đầu cho xác chết.

Cổ thuật dẫn dắt thi thể người chết tha hương trở về quê nhà Cổ thuật dẫn dắt thi thể người chết tha hương trở về quê nhà

Khi xưa ở một nơi nào đó, có một phạm nhân phạm vào một vụ đại án, chỉ đợi đến giờ Ngọ sẽ chém đầu.

Cậu của người này làm việc trong nha môn, người trong nhà cầu xin hy vọng ông ta có thể đến cứu mạng cho cháu trai, nhưng mà phạm vào án mạng thì làm sao cứu được? Nhưng mà người cậu thật sự đã tìm được một cách, nói lần này không hành hình giữa phố thị, có lẽ có thể mua chuộc được đao phủ hành hình, đến lúc đó giả vờ như chém một đao, chỉ chặt đứt dây, không chặt vào thịt.

Đến lúc đó gã cháu trai chỉ cần lăn vào đống cỏ tạp trong mương bên cạnh giả chết, vậy thì có thể giữ được mạng rồi.

Nhưng mà cần một số tiền lớn.

Một nhà già trẻ bán hết của cải, người cậu lại hướng dẫn thêm nhiều mặt, rốt cục cũng sắp xếp thỏa đáng.

Đến ngày hành hình, cho dù cháu trai căng thẳng không thôi, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ lời cậu dặn, ánh đao thoáng qua một cái, cảm thấy cổ được buông lỏng, vội vàng lăn xuống khe không nhúc nhích, thừa dịp đao phủ còn phải chém đầu những người khác, người này bò đến chỗ khác, lập tức chạy như điên.

Trở về từ cõi chết, đại bi đại hỷ, cháu trai chạy một hơi cả đêm, chạy thẳng tới nhà người cậu.

Sau khi vào cửa thì dập đầu bái lạy cảm kích đại ân cứu mạng.

Nhưng người cậu lại bị dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch.

Thì ra đao phủ hôm nay có việc bận nên đã thay người giữa chừng, một đao kia thật sự đã hạ xuống đúng chỗ.

Cháu trai nghe nói việc này, sắc mặt thay đổi, đưa tay sờ sờ cổ, lúc này thi thể tách ra, chết ngay tại chỗ.

Sau khi câu chuyện được kể xong, sắc mặt Phương Dương trắng bệch ra.

Cha anh ta chết vào tháng Tư, bây giờ lại sống lại hệt như người bình thường.

Chẳng lẽ cũng là giống y như vậy?

Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy ông lão như đang mỉm cười nhìn mình, ông lão chậm rãi nói: “Đây chính là nói toạc ra, chỉ rõ ra, có người chết rồi nhưng không biết mình đã chết, vẫn cảm thấy mình còn sống, sinh hoạt chung với người bình thường, chỉ khi nào nói toạc ra thì người đó mới lập tức ngã ra đất mà chết.”

Phương Dương chỉ cảm thấy trong câu nói của ông lão kia có ẩn ý riêng, bàn tay nắm chặt vô lăng, sắc mặt xanh trắng tái nhợt.

Lúc này, Vệ Uyên cười cười, đem kiếm gãy đưa xuống, nói:

“Nếu nói như vậy thì gần đây tôi cũng có nghe một câu chuyện.”

...

Cũng là nghề tà môn thấp kém vào thời cổ đại.

Đổ đấu trộm mộ, ăn cơm của người chết.

Thời cổ, trong thành Hàm Đan có hai huynh đệ, không học vấn không nghề nghiệp, đành phải làm nghề trộm mộ của người khác. Khi bọn họ trộm mộ cũng không giống với mấy người bên ngoài. Huynh đệ hai người phân công nhau, lão đại có sức khỏe hơn, thừa dịp ban đêm mặc áo đen xuống dưới trộm mộ, còn lão nhị sẽ đóng giả làm quỷ để đề phòng bất trắc.

Một khi kém may mắn, bị người ta phát hiện, sẽ mặc áo trắng toàn thân giả làm lệ quỷ.

Những người qua đường chỉ cần đi ngang qua mộ phần thôi đã sợ hãi cực kỳ, lại thêm bị dọa như vậy, bị dọa sợ đến sợ vỡ mật, quay đầu chạy ngay. Hai người dựa vào thủ đoạn này, vào Nam ra Bắc, thuận lợi như ý. Có một ngày, thừa dịp ban đêm gió lớn, chuẩn bị đi trộm một ngôi mộ mới.

Đi đến nơi lại phát hiện đã có người cùng nghề nhanh chân đến trước, cách ăn mặc giống hệt nhà mình y như đúc.

Huynh đệ hai người tranh cãi không dứt, hẳn là người đồng đạo.

Nghề trộm mộ này xưa nay chỉ dựa vào thủ đoạn cao thấp, không quan tâm ngươi tới trước hay tới sau.

Huynh đệ hai người chăm chú nhìn phần mộ này một hồi lâu, làm sao từ bỏ món ngon, lại nghĩ tới, phàm là người trộm mộ tất đều kính sợ quỷ thần, lúc trộm mộ dũng khí trong lòng cũng bị tuột xuống bảy phần, ngại gì mà không dọa người kia một phen, để bọn họ sợ hãi chạy đi, rồi mình sẽ giả làm lệ quỷ mà tới gần.

Ca ca đi vài bước, nhìn kỹ cách ăn mặc của hai người kia, mặc dù cũng giống nhau là áo đen và áo trắng, nhưng mà họ đội mũ rất cao, tay cầm cầm xiềng xích và gậy khóc tang thì trong lòng giật mình, mồ hôi tuôn rơi. Đây mà là đồng đạo gì chứ, rõ ràng là Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn mà, nhưng mà người đệ đệ phía sau đã không nhẫn nại được nữa, bắt chước quỷ kêu lên một tiếng.

Không kêu còn đỡ, vừa kêu lên thì tính mạng của đệ đệ cũng xong rồi.

Hai người kia quay đầu lại chạy về phía lão nhị, thân thể lão đại cứng ngắc không thể động đậy, còn đệ đệ thì lại mềm nhũn ngã xuống đất, trực tiếp bị kia Hắc Bạch Vô Thường đuổi kịp.

Tiếng cười của Hắc Bạch Vô Thường làm cho người ta sợ hãi: “Bắt hắn ta nộp cho sai nha là được.” Nói xong liền dùng xiềng xích trói đệ đệ lại, túm hồn phách ra, quay đầu biến mất không thấy đâu nữa. Ca ca bước lên phía trước sờ một cái, đệ đệ đã không còn hơi thở nữa, sau đó mới biết được ngôi mộ này vốn không có người chết, được làm phép để người phải chết tránh được kiếp nạn, tác dụng là để mê hoặc quỷ sai. Chỉ là đáng thương cho hai huynh đệ lại tới đây vào đúng lúc này, rồi trở thành kẻ chết thay.

Câu chuyện thứ hai này cũng ngập tràn tà tính, Phương Dương nghe mà da đầu toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, phía trước chính là nơi Phương Hoành Bác từng sống một mình, nhưng Phương Dương lại không hạ chân ga.

Ông lão nhìn về phía Vệ Uyên, nói:

“Anh bạn trẻ kể câu chuyện này có phải muốn nói, phải cẩn thận với những người phải chết nhưng chưa chết được kia, không nên tùy tiện tới gần, nếu không thì sẽ làm kẻ chết thay đúng không?”

Bàn tay Phương Dương run lên một cái.

Vệ Uyên cười nói:

“Không, không phải, chỉ muốn nói hai huynh đệ kia giả quỷ dọa người, nhưng lại gặp quỷ thật.”

“Gặp giả hay gặp thật còn chưa biết, nhất định phải đụng trúng mới biết.”

Ông lão không hiểu ý trong đó nhưng bất ngờ lại có một tấm lưới đánh cá không biết từ nơi nào xông ra, trực tiếp chụp xuống đầu ông ta, ông lão thần thần bí bí này không kịp phản ứng, hoảng sợ ra sức giãy dụa nhưng căn bản không tránh thoát được, chớp mắt đã bị lưới đánh cá kia trói chặt cứng.

Vừa rồi lúc Vệ Uyên kể chuyện xưa, quỷ nước và quỷ binh ngồi ở ghế sau đã thăm dò ra ông lão kia cũng không có bản lĩnh gì, nhưng mà hiển nhiên ông ta không tránh khỏi có liên quan đến chuyện của Phương Hoành Bác, sau khi Vệ Uyên nói xong câu cuối cùng kia, hai tên quỷ liền hiểu ý, bắt ngay ông ta lại.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.