Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Văn, Lựa Chọn

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Lần này bắt rất tốt, hóa ra đó không phải là một ông lão, mà là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Chỉ là ông ta đã hóa trang thành dáng vẻ của ông lão.

Vệ Uyên từ lâu đã muốn tìm người lan truyền tà thuật kia ra, nhưng không ngờ kẻ đó lại chủ động đụng trúng mình như vậy, Phương Dương rốt cục cũng lái xe đến trước ngôi nhà, bàn tay anh ta nắm chặt đến trắng bệch. Vệ Uyên dẫn theo người đàn ông kia xuống xe, Phương Dương cuối cùng cũng đứng trước cửa nhà.

Chậm rãi giơ tay lên, gõ gõ cửa.

Cộc cộc cộc...

“Ba?”

Tiếng gõ cửa ngừng lại, bên ngoài phòng ngủ hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.

Bàn tay của Phương Dương run rẩy, dường như không còn dũng khí để gõ cửa lần nữa.

Trong suy nghĩ hiện tại của Phương Hoành Bác, đứa con Phương Dương của mình đã chết từ lâu, trong cơn sợ hãi, thấy Phương Dương gõ cửa nên trốn không đi ra cũng rất bình thường. Vệ Uyên đặt tay lên cửa, chuẩn bị thử gõ cửa một lần nữa. Nhưng vào đúng lúc này, cánh cửa luôn khoá chặt lại từ từ lộ ra một khe hở.

Kẹt kẹt -

Gương mặt tái nhợt do sợ hãi của Phương Hoành Bác xuất hiện đằng sau cánh cửa.

Lúc nhìn thấy là Vệ Uyên thì nhẹ nhàng thở phào, sau đó từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy Phương Dương.

Động tác của Phương Hoành Bác hơi khựng lại, nhỏ nhẹ nói: “A Dương?”

Phương Dương hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Vệ Uyên rồi mới quay đầu lại nói:

“Là con, cha, con trở về rồi.”

“Trở về, trở về rồi à…”

Trên mặt của Phương Hoành Bác hiện lên sự giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa rộng ra từng chút một. Hiện tại trên người Vệ Uyên đã có đạo hạnh. Anh nhìn thấy trong phòng cũng không tiềm ẩn bất cứ quỷ vật gì, chỉ là lúc nhìn vào người Phương Hoành Bác thì dừng lại một chút. Từ đằng sau cơ thể không khác gì người sống này, anh nhìn ra một luồng tử khí.

Nhưng mà cũng không có oán khí hay là sát khí của lệ quỷ.

Vệ Uyên vỗ vỗ lên bả vai của Phương Dương, yên lặng không một tiếng động gắn một lá bùa lên sau lưng anh ta, sau đó anh dựa vào cửa, không có ý định đi vào. Phương Dương và Phương Hoành Bác ngượng ngùng đứng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ trong phòng khách. Hai người ngồi đối mặt nhau, qua một hồi lâu vẫn không ai nói gì.

Phương Dương không biết tình hình của Phương Hoành Bác ra sao, chỉ là trong lòng anh ta cảm thấy sợ hãi.

Dường như Phương Hoành Bác đã lấy lại tinh thần, ông nói: “Không ngờ, ba vẫn còn có thể ngồi nói chuyện với con.”

“Lúc còn bé con rất thích nhảy đùng đùng trên chiếc ghế sô pha này, nói mấy cũng không nghe.”

Phương Dương nghĩ đến những chuyện khi còn bé, ánh mắt trở nên phức tạp, khẽ “dạ” một tiếng.

Lại nghĩ đến việc sau khi đi nước ngoài, mình rất ít khi trở về, anh ta hơi dừng một chút nói:

“Ba, mấy năm nay, ba sống tốt chứ?”

Người và quỷ gặp nhau, nhưng lại không xảy ra chuyện hại người.

Đôi cha con trong phòng chậm rãi trò chuyện.

Vệ Uyên không định nghe chuyện của hai cha con họ, nhưng anh cũng không tránh đi quá xa mà rút kiếm đứng ở cổng canh chừng người đàn ông đã bị hai con quỷ bắt lại. Lớp ngụy trang trên mặt người đàn ông đã rớt xuống, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Người này khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt hơi gầy, trong mắt có vẻ kinh hoàng.

Đối với tình huống của Phương Hoành Bác, trong lòng Vệ Uyên vẫn còn có điều không hiểu.

Dựa theo những gì Phương Dương nói, bốn tháng trước Phương Hoành Bác đã qua đời, tiến hành địa táng theo phong tục của quê hương.

Nhưng bây giờ, không thể nghi ngờ gì, Phương Hoành Bác vẫn còn thân xác.

Vậy là đã có người đào mộ, lôi thi thể của Phương Hoành Bác ra?

Phương Hoành Bác lại tin rằng con mình đã chết.

Chuyện này là như thế nào?

Người đàn ông chặn xe muốn đi đến chỗ Phương Hoành Bác đang sống đã kể câu chuyện kia, ông ta nói không liên quan gì đến chuyện của Phương Hoành Bác, tuyệt đối không liên quan. Nhưng mà vì sao ông ta lại biết Phương Dương sẽ quay về? Rồi đứng đón xe trên đường này.

Người đàn ông này không biết tình trạng đặc thù của Vệ Uyên. Vậy có phải đã nói rõ, dù cho Phương Dương không đi đến nhà bảo tàng để gặp Vệ Uyên thì cuối cùng vẫn sẽ quay lại. Nói cách khác, ngay từ đầu những người này đã để mắt đến Phương Dương. Bọn họ đang mưu tính những gì?

Có phải chuyện này cũng có liên quan đến chuyện Chương Việt tục mệnh hay không?

Vệ Uyên nói nhỏ vài câu với quỷ nước và quỷ đao binh kia.

Lấy lá liễu nhúng nước ra cho tên đàn ông giả thần giả quỷ kia được mở mắt.

Sau đó hai quỷ vật kia lập tức kéo tên đàn ông bị dọa đến nhũn cả chân sang một bên rồi bắt đầu tra hỏi. Bản thân người đàn ông kia vốn không có chút đạo hạnh nào. Hình dáng của hai con quỷ kia chính là nguyên hình ảnh dữ tợn lúc chết, sát khí bừng bừng. Ông ta bị dọa sợ vỡ mật từ lâu, còn chưa kịp hỏi gì nhiều đã vội vàng nói ra hết mọi chuyện.

Người đàn ông đó tên là Uông Hoằng Hòa.

Là một người sa cơ thất thế trong làng.

Trong gia đình song thân đã qua đời từ sớm, chỉ để lại một đại nam nhân là ông ta.

Có tay có chân nhưng vẫn cứ lười chảy thây, chỉ toàn dựa vào tiền trợ cấp hộ nghèo của nhà nước để sống qua ngày, hơn nữa còn là loại vô dụng nhất. Cho ông ta một con heo nhỏ để ông ta nuôi kiếm tiền, tự nuôi bản thân. Kết quả buổi sáng vừa mang heo về thì buổi tối đã giết thịt, lấy tiền đổi rượu, ăn uống đến say mèm.

Tiêu sạch tiền rồi thì lại đi đến nhà quan gây chuyện, không ăn vặt được gì thì kiên quyết không về.

Cuối cùng toàn bộ người dân trong thôn đều chướng mắt cái loại người bỏ đi này.

Bản thân ông ta cũng không kệ, vẫn sống như thế. Có một ngày, ông ta thèm ăn nên chạy lên khu mộ lấy rượu thịt bày cúng ăn đã đời. Ông ta cầm một bầu rượu đi về nhà, nhưng đi được một lúc thì lại bước đến một tiệm cơm trước đây chưa từng nhìn thấy bao giờ, tiệm cơm mang phong cách xưa cũ.

Bên trong tấp nập người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Trên bàn có gà vịt thịt cá. Những thứ bay trên trời, những món chạy dưới đất, cái gì cần có đều có hết.

Uông Hoằng Hoà tự mình hiểu mình, chắc chắn ông ta không có tiền vào đó ăn cơm, nhưng mà thật sự là rất thèm, cộng thêm men say, nghĩ đến việc ăn xong rồi quỵt nợ, cùng lắm bọn họ cũng không thể đánh chết mình, thế là ông ta mượn dũng khí từ rượu, ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy cửa đi vào.

Vừa mới đi vào, tất cả khách khứa đều nhìn về phía ông ta, ánh mắt rất quái dị.

Rượu mạnh làm người ta gan dạ hơn, huống chi còn là một tên khốn.

Uông Hoằng Hoà đã quen với sự dò xét của người khác, ông ta ngồi vào bàn, vỗ vỗ mặt bàn bảo chủ quán đưa tất cả những món ngon nhất trong quán lên.

Chủ quán nói một câu: “Quý khách, thức ăn của quán, có thể người bình thường sẽ không ăn được.”

Uông Hoằng Hoà vỗ bàn mắng to, nói: “Tưởng tôi không trả nổi tiền sao?!”

Thế là chủ quán cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói câu đợi một lát rồi lui xuống. Chỉ một lúc sau đã có một bàn thức ăn ngon rượu thơm. Uông Hoằng Hoà ăn uống thả cửa, ăn rất vừa lòng thỏa mãn. Cuối cùng đến lúc sắp tính tiền thì bắt dầu giả làm đại ca, vừa dùng xương gà để xỉa răng vừa nói tiền thì không có, có cái mạng thôi.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.