Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa Chọn

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Cậu ta đưa tay xoa xoa mi tâm, thở dài nói:

“Tiệm cơm quỷ mà gã lười kia nói, đám quỷ bên đó hình như là quá tinh ranh rồi.”

“Cảnh sát chúng tôi đến đó nhưng bọn chúng lại không hề đi ra…”

Bên kia bờ đại dương, Phương Dương nhận được tin tức bản hợp đồng đã hoàn thành. Trao đổi đơn giản với luật sư vào câu rồi đặt điện thoại xuống, anh ta đưa tay ôm lấy hai gò má, mặt mũi tràn đầy vẻ mỏi mệt.

Bây giờ Thần Châu đang là giữa ban ngày, còn nơi này đã tối.

Anh ta vất vả lắm mới dỗ con đi ngủ. Lúc ôm lấy con, không hiểu sao anh ta lại nghĩ đến cha mình. Khi mình còn bé, có phải ông ấy cũng đã ôm mình thế này không? Sao đó anh cảm thấy rất đau đớn, cùng với cảm giác vô cùng chán ghét bản thân.

Anh ta ngồi trong phòng sách, dường như cả người đã già đi không ít.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Tinh, tinh, tinh…

Màn hình laptop sáng lên.

Một email mới.

Là email của phía đối tác sao?

Phương Dương sốc lại tinh thần, nhưng lại phát hiện ra đó là một email lạ, Anh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn mở email ra.

“Muốn để cha anh đến cùng anh không?”

Trên màn hình chỉ có một hàng chữ nhưng lại làm cho động tác của Phương Dương ngừng lại ngay tức khắc.

Chấp niệm của con người sẽ không biến mất, oán hận của con người sẽ không dừng lại.

Vĩnh viễn tồn tại những người lưu luyến, những người áy náy, sẽ luôn có những người nửa đêm tỉnh giấc mà day dứt trong lòng.

Đây đều là chấp niệm.

Chấp niệm sẽ không biến mất. Mà thuật pháp cũng bởi vì đó mà sinh ra.

Bên trong đô thị phồn hoa, một linh hồn yên lặng sửng sốt, màn hình, máy vi tính đều phát ra ánh sáng xanh.

Không biết trôi qua bao lâu, ngón tay Phương Dương chuyển động, gõ lên bàn phím.

Lạch cạch ---

PS: Lựa chọn của Phương Dương không quan trọng. Mọi người nghĩ là từ chối hay đồng ý đều được.

Trong nhà bảo tàng, Trương Hạo ngừng kêu ca kể khổ với Vệ Uyên.

Từ miệng của tên lười kia mà bọn họ biết bên trong địa phận của Tuyền thành còn có một cái tiệm cơm tà dị, lúc này vô cùng để ý đến nó. Đêm hôm đó sau khi dựa theo hướng Uông Hoằng Hoà nói để đi tìm kiếm, thế nhưng đi xung quanh khu mộ cả một đêm, mười mấy người, lại chẳng hề tìm thấy cái nơi gọi là tiệm cơm kia.

Vài ngày liên tục đều như vậy.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chỉ có thể đoán là do thân phận của thành viên tổ Hành động đặc biệt nên có khả năng đã mang theo hơi thở của hình phạt Thần Châu.

Đám quỷ vật kia biết lợi hại, đã lẩn trốn thật kỹ từ lâu, không chịu xuất hiện.

Trảm yêu trừ ma cũng phải tìm đến chỗ chính chủ mới được. Loại yêu quỷ không biết chỗ ẩn náu này, xưa nay đúng là hiếm thấy.

Ngay cả tiệm cơm cũng không tìm thấy, chứ đừng nói chi là kẻ truyền bá tà thuật yêu đạo gì, thật sự không biết đi đâu mà tìm.

Cả đám người dù có đạo hạnh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trương Hạo suy nghĩ mãi vẫn không có tin tức gì, đành phải tìm đến chỗ của Vệ Uyên.

Trước đây đã xảy ra mấy chuyện lớn bên trong địa phận của Tuyền thành, sáu vị nữ đạo trưởng thụ Ngũ Lôi của phủ Thiên Sư hiện tại cũng không thể không trấn áp nơi đây, nhằm phòng ngừa những dị biến khác. Nhưng mà không phải người của chính phủ nên không thể cho vào thể chế. Còn về người đầy đủ thực lực, dù Tuyền thành có lớn, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào một mình Vệ Uyên.

“Chúng tôi cũng thật sự hết cách rồi, chỉ có thể tới nhờ anh thôi Vệ Uyên.”

“Nhân lực của chúng tôi tập kết ở trong thôn, anh chỉ cần tìm được mục tiêu, chuyện sau đó tất nhiên chúng tôi sẽ xử lý.”

Lời nói của Trương Hạo rất khẩn thiết.

Mà đúng lúc Vệ Uyên cũng cần phải giải quyết những con yêu ma quỷ quái này để nâng cao sức mạnh của mình, đối phó với Sơn Quân.

Lúc này anh hơi trầm ngâm, rồi lập tức đồng ý.

Thôn nhà Uông Hoằng Hòa cách nội thành không gần.

Cũng vì vậy mà ngày trước cuộc sống khá khó khăn, phần lớn người trẻ tuổi đều không chịu nổi mà ra ngoài làm công, trong làng chỉ còn lại người già ở. Sau đó có một ông chủ lớn nhắm trúng nơi này, cách xa thành phố phồn hoa, lại là khu đất có núi có sông, cho nên đã khai phá xây ở nơi này một trung tâm nghỉ dưỡng không nhỏ, thuê người trong thôn đến làm việc.

Người trong thôn chỉ cần không lười cũng đều từ từ dư dả dần.

Vệ Uyên đang ngồi trên một chiếc xe khách cùng đoàn du lịch, giống như là một người bình thường đang yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong nhóm người đi cùng có một đôi tình nhân, một người đàn ông trầm tĩnh nhìn qua mới hơn ba mươi tuổi, có sự nghiệp thành công.

Còn có một người vóc dáng gầy gò, một nữ sinh với đôi mắt to tròn.

Trên người tỏa ra hương vị trạch nữ, trên đường đi cô chỉ cúi đầu gõ bàn phím lạch cà lạch cạch.

Nhưng cảm giác của Vệ Uyên đã vượt xa người bình thường. Anh có thể cảm giác được thiếu nữ có vẻ rụt rè vô hại này thường xuyên nhìn về phía mình.

Mà tài xế lái xe cũng đã đổi thành người khác từ lâu. Mặc dù bản thân anh không gia nhập tổ Hành động đặc biệt, nhưng cũng có chút thủ đoạn, biết được tổ Hành động còn tồn tại những nhân viên ngoài biên chế. Vậy nên Vệ Uyên thả túi tập golf dùng để đựng vũ khí đang đeo trên vai xuống sàn xe, giấu vũ khí đi để tránh bị khám xét.

Trên đường đi Vệ Uyên luôn nhắm mắt suy nghĩ, đến đây rồi trong lòng anh vẫn còn có phần không được tự tin được.

Nếu như nói tổ Hành động đặc biệt vì là cảnh sát vậy nên hơi thở khác thường, có thể bị quỷ vật phát hiện. Vậy thì trên người anh lại có lệnh bài Ngọa Hổ, vật này nếu như không cẩn thận sẽ càng dễ bị phát hiện.

Hiện tại nông trang trong thôn đã tạm ngừng kinh doanh, du khách tới thôn trước mắt có bảy phần đều là thành viên của tổ Hành động đặc biệt. Sau khi chiếc xe này đến nơi, hoạt động của du khách có mặt trên xe cũng được bảo vệ và hạn chế lại, không cho phép hoạt động nhiều, đồng thời có thể bị đưa về bất cứ lúc nào.

Nếu như quỷ vật biết thành viên của tổ Hành động đặc biệt sẽ đến, vậy thì dứt khoát không cần che giấu.

Đến lúc đó Vệ Uyên chính là du khách bị hạn chế hành động.

Lúc lén lút đi ra ngoài, “không cẩn thận” “xâm nhập” vào sào huyệt của Quỷ.

Quỷ vật không thể nào tránh thoát được thăm dò của tu sĩ có đạo hạnh, nhưng khi quỷ vật ở bên trong quỷ vực thì sẽ có chỗ khác biệt. Trong truyền thuyết quái dị xa xưa, có rất nhiều quỷ vực ẩn giấu trong những chỗ không thể tưởng tượng được.

Có thể là một bộ tranh cổ, có thể là một hạt bụi nhỏ, ngăn cách với thế giới bình thường. Cho dù có là đạo sĩ, bình thường cũng hay mắc lừa rồi mới phát hiện ra sự khác thường. Nhóm người nghi ngờ tiệm cơm mà Uông Hoằng Hòa nói chính là một dạng giống như quỷ vực.

Lần này chia ra hành động vẫn như cũ, Vệ Uyên ở bên trong, hỏa lực của tổ Hành động đặc biệt ở bên ngoài.

Dùng phương thức nội ứng ngoại hợp để phá quỷ vực này.

Đôi tình nhân đằng trước nhẹ nhàng đùa giỡn. Vệ Uyên xoa bóp mi tâm, nhắm mắt tập trung suy nghĩ.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục kia cúi đầu, trán đè lên chỗ ngồi đằng trước.

Mặc một chiếc áo cỡ rộng, trạch nữ đeo kính gọng to nhìn có vẻ rất hiền lành đang gõ bàn phím, ánh mắt nhìn về phía Vệ Uyên. Sau khi thấy Vệ Uyên đặt túi đánh golf sang một bên thì mới nhìn sang chỗ khác.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.