Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp Đồng (2)

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Hai quỷ vật tranh chấp không ngừng, Vệ Uyên cũng không tham gia vào.

Đợi đến lúc Phương Dương khóc khàn cả giọng đã từ từ bình tĩnh trở lại, anh mới quay vào.

Nhìn Phương Hoành Bác đã ra đi, anh thở dài một tiếng, giơ tay ra, kết Tam Sơn chỉ, trong miệng đọc thầm chú Vãng Sinh :

“Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh thiêm ân…”

Cùng lúc đó, bùa diệt quỷ trong lòng bàn tay anh chợt lóe lên, không hề mạnh mẽ cưỡng ép hồn phách vốn dĩ cũng không ổn của Phương Hoành Bác phải tụ lại, mà là trong quá trình phân tán đi bốn phía thử tìm kiếm những ký ức và những điều ông ấy đã thay đổi. Tìm ngọn nguồn lý do vì sao Phương Hoành Bác quên đi bản thân mình đã chết, ngược lại còn cho rằng con trai của mình đã qua đời.

Từng hình ảnh hiện lên như có như không trước mặt.

Cuối cùng Vệ Uyên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen phủ kín người, cảm giác được một luồng khí tức âm trầm lạnh lẽo. Sau đó Phương Hoành Bác vốn dĩ nên chết đi trong bức tranh ký ức lại mở mắt ra một lần nữa. Nhưng trong mắt Phương Hoành Bác, từ đầu đến cuối chưa từng thấy rõ hình dạng của người đàn ông kia.

Bức tranh ký ức từ từ tản đi.

Mà Vãng Sinh chú cũng niệm đến câu cuối cùng:

“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh. Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”

Chấp niệm trên thi thể của Phương Hoành Bác từ từ tán đi, dấu hiệu chuẩn bị thi biến cũng dần dần thu lại rồi biến mất.

Hôm đó Vệ Uyên ở lại chỗ Phương Hoành Bác sống một mình cho tới mặt trời mọc mới rời đi.

Mãi vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì khác thường. Cả đêm yên ổn.

Ngày hôm sau thẳng thừng áp giải Uông Hoằng Hoà đến văn phòng tổ Hành động đặc biệt của Tuyền thành, cẩn thận nói rõ chuyện này. Bởi vì dính dáng đến người dùng tà thuật bên trong phạm vi Tuyền thành, tổ Hành động đặc biệt cực kỳ coi trọng chuyện này, sau khi tra hỏi Uông Hoằng Hoà tình huống cụ thể xong thì lập tức phái người có chuyện môn đi xử lý chuyện này.

Vệ Uyên chần chừ một lúc, vẫn quyết định nói một câu với thành viên của tổ Hành động đặc biệt:

“Chuyện này nếu như có biến cố khác, hoặc là cần thêm người thì có thể đến nhà bảo tàng tìm tôi.”

Lúc trước, Sơn Quân trong giấc mộng khiến anh cảnh giác trong lòng, lo lắng đây là cảnh báo của lệnh bài Ngoạ Hổ, tỏ ý đợi đến khi Sơn Quân thoát khỏi vòng vây, chắc chắn sẽ không thể nào quên đi thù hận lúc trước, chắc hẳn đó sẽ là một đại hoạ. Thế nhưng lúc trước anh cũng hỏi thăm tổ Hành động về tiến triển trong vụ việc của Sơn Quân, nhận được tin tình báo cũng không lạc quan lắm.

Sơn Quân giống như đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

Chuyện này khiến cho lòng cảnh giác của Vệ Uyên càng tăng cao.

Đương nhiên đại yêu có thể làm đối thủ của Trương Đạo Lăng không phải là thứ có thể giải quyết nhẹ nhàng.

Mà hai chuyện này lại khiến cho anh có nhu cầu nhất định phải làm cho thực lực của bản thân tăng lên. Nhưng hiện tại cho dù là công pháp hay kiếm thuật đều ở giai đoạn từ từ tăng thêm rất tốn thời gian. Mặc dù hai tháng nay mỗi ngày đều tu hành nhưng cũng không có cách nào một bước lên trời.

Mặc dù yêu lực của chim Cẩm Vũ rất mạnh, nhưng bản thân nó lại là thuộc quan của Sơn Quân, Vệ Uyên không hề cảm thấy sau khi chết, chim Cẩm Vũ này biến thành bảo vật nào đó có thể chịu được lực của Hành Sơn Quân. Thế cục như thế này, nếu muốn tăng thêm thực lực của bản thân, chỉ sợ vẫn phải tranh công trạng rồi đổi lấy những vật trong kho báu Đại Hán.

Mà muốn có được công trạng, thì nhất định phải diệt trừ yêu ma quỷ quái làm chuyện ác trên thế gian.

Vậy nên mới có câu nói kia.

Thấy có người đồng ý giúp đỡ, thành viên của tổ Hành động đặc biệt đương nhiên là bằng lòng.

Sau đó Vệ Uyên quay về nhà bảo tàng, hoàn toàn chú tâm tu hành kiếm thuật và Ngọa Hổ Quyết như trước.

Cho dù về sau có thủ đoạn gì, cho dù là con át chủ bài có thần thông ngự phong tương tự như chim Cẩm Vũ thì kiếm thuật và đạo pháp vẫn là phần cơ bản nhất, quan trọng nhất, không thể lười biếng tu hành. Hơn nữa Phương Dương mãi không xuất hiện, chỉ nghe được là có mời thành viên tổ Hành động đặc biệt đến đưa thi thể Phương Hoành Bác đi giải trừ tà khí rồi mới hạ táng lần nữa.

Vệ Uyên cũng chỉ cảm khái, cuối cùng thì coi như ông lão cũng đã được thanh tịnh về mặt ý nghĩa nào đó.

Mà ba ngày sau, Trương Hạo, người từng đưa Vệ Uyên quay về sau chuyện của Chương Việt lại đột nhiên đến nhà thăm hỏi.

Vệ Uyên hơi tò mò, mời cậu ta vào nhà rồi rót hai chén trà.

Trương Hạo nhìn cách trang trí xung quanh nhà bảo tàng một chút rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Bên cạnh cậu ta còn có một người thanh niên mặc âu phục, gương mặt nho nhã chín chắn, tự giới thiệu mình là luật sư của văn phòng luật lớn nhất Tuyền thành. Sau đó anh ta rút một bộ tài liệu từ trong túi hồ sơ mang theo bên người đưa cho Vệ Uyên, cười nói:

“Đây là đồ trước khi anh Phương Dương rời khỏi Tuyền thành đã ủy thác chúng tôi giao nó cho anh Vệ.”

Phương Dương?

Vệ Uyên nhận lấy rồi mở tài liệu ra, nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây là hợp đồng mua bán nhà bảo tàng này.

Luật sư giải thích: “Anh Phương Dương còn có chút chuyện bên phía Tân Đại Lục, cộng thêm anh ấy nói vì vài lý do cá nhân nên không có cách nào tự mình đưa bản hợp đồng này cho anh Vệ, vậy nên chỉ có thể ủy thác chúng tôi làm thay. Nhưng mà tất cả mọi thủ tục trên này đều đã hoàn thành, chỉ cần chữ ký của anh là được.”

“Anh sẽ có hết tất cả những quyền lợi từ nhà bảo tàng này.”

Hợp đồng mua bán.

Vệ Uyên lật xem tài liệu, nhìn về phía khoản tiền phải bỏ ra. Quỷ nước ở bên cạnh nhìn thấy thì lén lút thì thầm với bọn quỷ binh đao. Tên Phương Dương kia rõ ràng đã gặp được bọn họ, nên cảm thấy nhà bảo tàng này hơi tà môn, cho nên sợ hãi không dám đến, còn bày vẽ màu mè là mua bán.

Mặc dù nhà bảo tàng này ở khu phố cũ, nhưng cũng bởi vì là ở phố cũ nên cũng có khả năng bị quy hoạch phá dỡ.

Thật ra giá cả cũng không hề thấp.

Nhưng khi Vệ Uyên nhìn vào ô khoản tiền trên giấy thì hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười khẽ.

Trên đó viết “ở cùng cha một tiếng đồng hồ cuối cùng”.

Vệ Uyên ký tên, đưa hợp đồng sang.

Luật sư cười cười nói: “Anh Phương Dương nói, mặc dù có lẽ anh sẽ không có ý nghĩ như thế này, nhưng mà những gì anh bỏ ra đã vượt xa giá tiền của nhà bảo tàng này. Anh Phương cảm thấy việc lấy tiền bạc để báo đáp thì thô thiển quá, vậy nên đã chuyển giao cho anh nhà bảo tàng mà anh ấy và cha mình đều rất coi trọng. Nó nằm trong tay anh thì chắc hẳn sẽ có giá trị hơn nhiều.”

“Mặt khác, anh ấy hy vọng có thể gửi một lời cảm ơn.”

Vệ Uyên khẽ gật đầu.

Luật sư hàn huyên thêm hai câu thì nói còn có chuyện khác nữa, đứng dậy rời đi ngay. Nhưng Trương Hạo thì vẫn ở lại. Nhìn thấy người luật sư rời đi, cậu ta nhanh chóng đứng dậy bước lên hai bước đóng cửa lại, quay đầu, mặt mũi đầy vẻ đau đầu nói: “Anh Vệ, có khả năng lần này phải nhờ anh giúp đỡ.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.