Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Cũng Đã Đến Rồi

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Vệ Uyên dùng thần thông khu quỷ lấy ra chút khí tức mấy con quỷ trong quan tài còn sót lại trên cây dù đỏ.

Trên người mang theo hơi thở của quỷ, thản nhiên đi về phía tiệm cơm kia, quả nhiên cổ kính, lá cờ thêu chữ Tửu bay phất phơ trong gió, hai bên đèn lồng đỏ rủ xuống, chỉ là cờ rượu đã phai, đèn lồng cũng bạc màu, tỏa ra thứ ánh sáng nhờ nhợ, phạm vi chiếu sáng không được bao nhiêu, như muốn dẫn đường người ta đi về thế giới khác.

Vệ Uyên nhìn lướt qua, nhìn thấy bên trong tiệm cơm có một đám quỷ đang nhảy nhót, chính là nơi người sống chớ vào.

Mặt không đổi sắc, đẩy cửa bước vào.

Mà lúc anh vừa mới bước chân vào tiệm cơm này, bước chân hơi khựng lại.

Lệnh bài Ngọa Hổ rung lên khe khẽ, một bức tranh cuộn trải ra trên linh đài ý thức của Vệ Uyên, trên mặt giấy màu vàng mờ nhạt, xuất hiện vài nét bút lưa thưa, vẽ một tiệm rượu nằm ở ven đường, chủ quán tuổi còn trẻ mỉm cười mời khách tiến vào, cửa sổ gỗ trên tầng hai đẩy ra, một thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy nét thanh xuân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nét mặt trống vắng.

Một hàng chữ mực hiện lên trước mắt.

“ Quái lực loạn thần, quái chi thập thất.”

Bỗng nhiên như có gió thổi, cảnh sắc trên bức họa như bãi bể nương dâu, người chủ quán tuổi trẻ lúc trước càng ngày càng già đi, cuối cùng hóa thành một bãi xương trắng đổ ụp xuống đất, hoa nở hoa tàn, người trên đường tới tới rồi đi, tiểu đồng dần lớn lên, rồi già đi, bách tính phồn hoa sung túc ven đường càng lúc càng ít, sau đó binh mã vút qua, chiến loạn khắp nơi, trên mặt đất trải đầy xương trắng.

Mà thiếu nữ kia vẫn như thuở nào.

Thở dài một tiếng, tựa hồ nhìn về phía Vệ Uyên đứng.

Cuối cùng quán rượu này dường như tản ra một loại khí quái dị mơ hồ.

Hình ảnh chầm chậm mờ dần rồi tán đi, cùng lúc đó, bên tai Vệ Uyên vang lên giọng nói mất kiên nhẫn.

"Nè, nè, đang hỏi ngươi đó.”

"Ngươi từ đây đến đấy, sao chưa từng nhìn thấy ngươi bao giờ nhể?"

Một con quỷ sắc mặt trắng bệch cau mày quan sát Vệ Uyên, sề lại gần ngửi ngửi một cái, lỗ mũi đầy mùi quỷ khí, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, đảo quanh Vệ Uyên một vòng, Vệ Uyên phục hồi lại tinh thần, mặt không đổi sắc nói: "Tôi vừa mới đến, lần trước có đến, cũng chưa gặp vị đại ca này bao giờ."

"Là vậy à?"

Con quỷ kia đắc ý ngẩng đầu rung đùi, hỏi: "Thế mày là quỷ gì? Hay là loại yêu quái nào?"

Quỷ, yêu quái?

Vệ Uyên không nhịn được cười thầm trong bụng.

Hỏi hay lắm, sống tất nhiên không thể là quỷ, nhưng người hóa thành yêu quái thì phải gọi là gì đây?

Không đợi Vệ Uyên trả lời, con quỷ kia dường như cũng đoán ra được quỷ khí trên người Vệ Uyên tỏa ra, chợt nói:

"Hóa ra là một cái xác trôi sông, là quỷ nước."

Vệ Uyên cười gật đầu, con quỷ lại nhìn quần áo khô ráo trên người Vệ Uyên, lại bán tín bán nghi nói tiếp:

"Trên người lại không có bao nhiêu nước vậy?"

Vệ Uyên trở tay chỉ vào bụng mình, cười thong dong đáp lại:"Đều ở trong này đây."

Quỷ mặt trắng bừng tỉnh nói: "Hóa ra là uống nước no mà chết."

Nó phẩy tay áo, nói: "Đi qua đi, đi qua đi, may mà nhóc con đến kịp, chậm tý nữa thì không được chia phần đâu."

Vệ Uyên khẽ chớp mắt, âm thầm lưu ý, một người sống chen vào giữa một đống quỷ, cũng không sợ hãi, mà sợ cũng không có ích gì, đơn giản chậm rãi đi qua, phóng tầm mắt vừa nhìn, ồ, quỷ chết đuối, bị chém chết, trúng độc chết, quỷ không đầu, quỷ mặc đồ cổ trang, cũng có mặc đồ hiện đại, loại gì cũng đều có, đúng là một bức tranh bách quỷ.

Đám quỷ này ồn ào náo nhiệt, Vệ Uyên thừa lúc đám quỷ đang khoác lác chém gió, dự định hỏi thăm một vài thứ, bằng không cứ đứng nghe một lát cũng tốt, trong lòng khẽ động, bèn đi đến bên cạnh một con quỷ thắt cổ.

..............

"Sao không thấy chưởng quỹ đâu nhỉ?"

Con quỷ thắt cổ lưỡi lè dài thõng, liếc mắt nhìn Vệ Uyên một cái, làu bàu nói gì không rõ:

"Thằng nhóc này trước khi chết chắc chưa kết hôn đâu nhỉ?"

Nó vỗ vỗ Vệ Uyên, trên mặt quỷ tràn đầy ưu phiền nói: "Bằng không ngươi sẽ không nói mấy cái câu không có tý đạo đức thế này đâu, chậc chậc chậc, ba ngày nữa là chuẩn bị động phòng rồi, chưởng quỹ đương nhiên là đang chuẩn bị chuyện cưới xin rồi, sao, đến đây chung vui với mấy con quỷ bọn ta hả?"

"Thiên nữ đại nhân thơm lắm."

"Thực sự muốn ăn sạch thiên nữ luôn."

Lời ít ý nhiều, một đám quỷ đều cười ha hả.

Nếu những lời này từ mồm đàn ông mà ra, thì đương nhiên là vô duyên bỡn cợt, nhưng những lời này lại từ mồm quỷ nói ra, thì chính là mang nghĩa đen, Vệ Uyên lại nói: "Vậy à, tôi đã chuẩn bị một phần quà mừng cưới, muốn đưa cho chưởng quỹ, có điều tôi nghe phong phanh ở chỗ chúng ta hình như có người sống vừa tiến vào, sao không bắt hắn ăn thịt nhỉ?"

Mặt xanh nanh vàng, là một con quỷ thực quái cười nói:

"Người sống á, ngươi đang nói đến tên đạo sĩ quỷ kia hả, hề hề, không phải hắn đi theo chưởng quỹ rồi hả?"

"Thế nào, chẳng lẽ mày còn muốn ăn chút thịt đạo sĩ? Mau bỏ suy nghĩ đó đi, nếu như tên đó không có bản lĩnh thật, người sống bình thường đi vào, đã sớm bị chúng ta xé xác, tim gan mề mật phổi tỵ chẳng còn sót thứ gì rồi, còn thừa một đống xương trắng và mỡ để nhóm lửa sưởi ấm thôi."

"Nhắc mới nhớ, hắn còn là khách quý ở đây nữa, trưởng quỹ có thể đạt được niệm tưởng, thành thân với Thiên nữ, còn phải dựa vào thủ đoạn của tên đạo sĩ kia, mày còn dám mon men thịt hắn, lá gan cũng to phết đấy."

Vệ Uyên như đang suy nghĩ điều gì, ngay vào lúc này, đột nhiên truyền đến những âm thanh rối loạn.

Có một con quỷ cao giọng hô lên:"Đến rồi, món chính của ngày hôm nay tới rồi!"

Một đám quỷ vừa nãy còn cãi nhau chí chóe lập tức im lặng, quay đầu lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt về một vị trí, nuốt ừng ực từng ngụm nước bọt, bầu không khí trong phút chốc trở nên âm u rùng rợn, Vệ Uyên quay đầu nhìn, đã thấy có hai con quỷ cao to tráng kiệt đẩy một chiếc xe đẩy tay ra, món chính được cột trên xe, lại chính là người sống.

Vệ Uyên bị đàn quỷ chen chúc nhau đẩy lên phía trước, sắc mặt thoáng thay đổi.

Đến gần rồi mới nhìn thấy, kẻ đang bị trói lại là người quen, chính là ông chủ của nhà trọ kia.

Hai ác quỷ để trần nửa thân trên ném ông chủ kia lên trên đài đá.

"Hôm nay vốn không có hàng mới, nhưng tên này ăn cây táo rào cây sung, dám một mình nói chuyện với người lạ, còn lén giấu vải đỏ. Hừ, hôm nay chúng ta nên ăn tươi nuốt sống hắn, sau đó đi tìm kẻ đã giết Nhất Mục Ngũ kia, thấy kẻ nào lạ mặt thì nhớ báo cáo lại, sẽ có tim gan hảo hạng thưởng cho các ngươi."

Con quỷ dẫn người đến lớn tiếng kêu gọi, đàn quỷ lại càng tức giận lên án, có điều ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào ông chủ kia, ánh mắt gần như phát xanh, không ngừng nuốt nước dãi, nhưng sau khi nghe được câu đó, đám quỷ lại theo bản năng nhìn về phía kẻ lạ mặt duy nhất là Vệ Uyên.

Vẻ mặt Vệ Uyên không thay đổi chút nào.

Nhưng trong lòng đã hiểu rõ vì sao ông chủ này lại bị trói đến đây.

Đại loại là chuyện hôm nay anh một mình dò hỏi ông chủ đã bị ai đó nhìn thấy, sau đó bị liên lụy.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.