Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Thần (1)

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Ông chủ nhà trọ giao chiếc ô đỏ cho Vệ Uyên vốn là mặt không đổi sắc, nhưng vì động tác của đàn quỷ mà nhìn thấy Vệ Uyên đang đứng lẫn trong đàn quỷ. Ông ta hơi giật mình, sau đó chợt như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt bỗng trừng lớn, đột nhiên bắt đầu ra sức giãy dụa.

Sau đó giống như ông ta đã gục ngã vì sắp chết đến nơi, khác hẳn vẻ đờ đẫn lúc trước, bắt đầu chửi ầm lên:

"Nào, đến đây!"

"Đám quỷ vật bẩn thỉu này!"

"Làm hại tao trở thành dở sống dở chết thế này, từ lâu tao đã muốn giết hết bọn mày rồi, ăn tao ư, ha ha, bọn mày ăn đi, bọn mày ăn hết sức vào, cho dù tao có bị giết cũng sẽ nguyền rủa bọn mày, tốt nhất là toàn bộ tan thành mây khói, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Ông ta phun mạnh một cái, nước bọt bay về hướng Vệ Uyên.

Vẻ mặt điên cuồng giống như ông ta cực kỳ căm ghét con quỷ vật này.

Đám yêu quái xung quanh đang tò mò và nghi ngờ nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt Vệ Uyên, thấy thế thì đưa mắt nhìn sang nơi khác, cuối cùng cũng buông bỏ những ngờ vực không có căn cứ, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có hơi buồn cười. Xem ra kẻ lạ mặt này chẳng những không có chút quan hệ nào với ông chủ này, ngược lại còn có thù oán.

Đối mặt với sự giãy dụa của ông chủ nhà trọ, đã sớm có vài con quỷ đồng loạt nhào lên.

Người đàn ông gầy gò kia bị hai con quỷ đè xuống.

Ông ta thở hổn hển, cơ thể vùng vẫy theo bản năng nhưng làm thế nào cũng không vùng ra được, ánh mắt đờ đẫn chuyển sang người Vệ Uyên. Vệ Uyên biết ý của ông chủ là muốn anh nhanh chóng chạy đi, Vệ Uyên cụp mắt xuống.

Đàn quỷ dần dần tiến lên trước.

Vệ Uyên nhìn đàn quỷ xung quanh, lặng lẽ nở một nụ cười, sau đó dứt khoát đưa tay lên, rút kiếm ra.

Thanh kiếm vang lên một tiếng "keng".

Kiếm quang dày đặc như sấm chớp bùng lên, mạnh mẽ quét ngang.

Đám quỷ còn đang nhìn chằm chặp vào thức ăn, làm sao có thể đề phòng một kiếm tàn nhẫn này. Đợi đến khi kịp phản ứng thì chỉ còn tiếng gào thét thê lương của đám quỷ.

Trong chớp mắt lại có một người dùng bả vai đột phá thẳng vào giữa đàn quỷ, đám quỷ vốn bị một kiếm chém bị thương nên hoảng sợ trong lòng, nhất thời hoảng loạn lại bị đâm cho nháo nhào lui về phía sau. Bỗng nhiên người nọ bay thẳng lên trời, kiếm quang dày đặc tựa như một trận tuyết trắng từ trên trời rơi xuống, chém thành vô số vết thương lên người đám quỷ trước mặt.

Sau đó, trận kiếm quang lạnh lẽo như tuyết này lại mạnh mẽ tản ra, hóa thành một luồng kiếm quang cực kỳ sắc bén cắt ngang không trung.

Đàn quỷ hoảng loạn, giống như nghe thấy tiếng gió với tốc độ cực nhanh lướt qua biển rộng mênh mông.

Hai ác quỷ đang giữ lấy ông chủ nhà trọ đã mất đầu trong chớp mắt.

Rầm.

Vệ Uyên đáp lên trên đài đá, ngồi sụp xuống, đầu gối hơi cong lại để giảm lực chấn, bàn tay trái chống lên đài đá để ngừng động tác cơ thể, thanh kiếm trên bàn tay phải vì di chuyển với tốc độ cao mà phát ra tiếng ong ong trầm thấp.

Hai đầu quỷ dữ tợn rơi xuống hai bên.

Quỷ vật có khuôn mặt trắng bệch kia bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây ngốc, trong nháy mắt, đàn quỷ giống như rẽ sóng, lập tức tách ra. Nó khịt mũi ngửi thử rồi thay đổi sắc mặt, nói: "Người sống?"

Tiếng nói vừa mới phát ra thì đã bị một kiếm đâm vào ngực, trước mắt tối sầm, bởi vì sức mạnh của lá bùa mà hồn thể nứt toác. Kiếm quang lóe lên, bước chân dịch chuyển, gần như chỉ trong nháy mắt Vệ Uyên đã đứng trước mặt ông chủ nhà trọ, thanh kiếm nhoáng lên một cái, cắt đứt dây thừng trói buộc ông ta.

"Cậu…"

Ông chủ nhà trọ trợn tròn mắt nhìn Vệ Uyên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nặng nề thở dài.

Vệ Uyên vung kiếm, nhìn về phía đám quỷ vật dữ tợn, vẻ mặt tĩnh lặng.

Có ơn báo ơn, có oán báo oán.

Chỉ thế mà thôi.

Vệ Uyên đánh úp một cách hung bạo từ phía sau, đám quỷ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Lúc bọn chúng có ý định bao vây lần nữa, Vệ Uyên đã sớm túm lấy ông chủ nhà trọ gầy đét kia cõng lên lưng, kiếm quang từ Bát diện hán kiếm trong tay phải dày đặc, ánh sáng lạnh lưu chuyển, mấy thứ như nghi trượng trong tay đám quỷ phía trước đều bị trường kiếm cản lại và đánh lui.

Sức của một người dù mạnh đến đâu, nhưng để cho nhiều quỷ vật vây lấy như vậy cũng chỉ có một từ "chết".

Trước đây trong Nguyệt Lộ lưu ảnh, kết cục của Vệ Uyên khi bị Họa Bì nô vây đánh vẫn còn rõ rành rành trước mắt.

Thân pháp của anh rất nhanh, hơn nữa tiệm cơm này cũng không lớn, anh gần như sắp lao được ra ngoài.

Nhưng chân trước vừa bước ra ngoài, Vệ Uyên lại cảm giác được một sức mạnh kéo anh lại, lảo đảo một cái, suýt nữa té sấp trên mặt đất, quay đầu nhìn lại thì đúng là quỷ treo cổ kia, cái lưỡi nó giống như một sợi dây thừng quấn chặt lấy cổ chân Vệ Uyên, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng sợ.

Đám quỷ mừng rỡ, lập tức nhào lên.

Vệ Uyên vẫn không thay đổisắc mặt, tay trái rút súng ra, cây súng được cải tạo riêng cho tu sĩ phát ra âm thanh giống như tiếng sấm gầm thét. Phát súng thứ nhất xuyên thẳng qua đầu lưỡi của quỷ treo cổ thành một cái lỗ lớn, phát súng thứ hai lại bay về phía mi tâm, cơ thể của quỷ treo cổ run lên, đầu lưỡi vừa buông lỏng thì Vệ Uyên đã nhanh chân chạy mất.

Đàn quỷ sắp đuổi kịp, lúc vừa bước ra khỏi quán cơm, Vệ Uyên quay lại nã súng.

Đạn xuyên giáp xuyên thẳng vào bảng hiệu tiệm cơm, rắc một tiếng, bảng hiệu bằng gỗ đã nhiều năm lập tức nứt ra từ chính giữa rồi rơi xuống mặt đất. Phát súng thứ hai lại xuyên thủng chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, một ngọn lửa bùng lên, sắp đốt cháy cả bảng hiệu. Đàn quỷ sợ hãi đến mức lông tóc dựng đứng lên, nhào lên dập tắt đám lửa.

Đám quỷ kia dù có cắn răng chịu đựng để lửa thiêu đốt bản thân thì cũng không dám để bảng hiệu bị đốt cháy, bận rộn một phen, đợi đến lúc quay đầu lại, đâu còn thấy bóng dáng của Vệ Uyên. Cả đám nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn thấy đàn quỷ đổ rạp trong phòng lại cảm thấy khiếp sợ trong lòng.

Chỉ có mỗi con quỷ treo cổ suýt nữa bị bắn đứt đầu lưỡi kia là khó chịu trong lòng, thấy Vệ Uyên đã đi mất nhưng vẫn hùng hổ chửi mắng như thường.

"Người sống khá lắm, chạy nhanh đó!"

"Ngươi đợi đó, nhất định ta phải lột da róc xương ngươi, móc sạch gan lách phổi thận của ngươi ra!"

Vệ Uyên điều động yêu lực của chim Cẩm Vũ, dưới chân bước đi như gió, tốc độ chạy cực nhanh.

Đám quỷ này dường như rất sợ tiệm cơm bị tổn hại nên bị giữ chân lại, thế nên anh mới dễ dàng trốn thoát đi. Đến nơi an toàn rồi, Vệ Uyên đặt ông chủ nhà trọ kia xuống, nhìn cảnh vật âm trầm hoang vắng xung quanh, thở dài rồi cười:

"Thật không ngờ lại gặp nhau trong tình huống như vậy."

Người đàn ông gầy còm lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cậu nên đi đi."

"Hai ngày nữa chính là hôn lễ của chủ nhân Quỷ Vực này, đến lúc đó cho dù là cậu cũng chạy không thoát, nếu thật sự hắn có thể cưỡng ép cưới được Thiên nữ, vậy thì Quỷ Vực sẽ không còn là ảo cảnh nữa."

"Không phải ảo cảnh, vậy đó là cái gì?"

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.