Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục Vọng Con Người Chết Còn Cố Chấp, Mà Pháp Thuật, Cũng Bởi Vậy Mà Sinh Ra (1)

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Bò vàng gật gù đắc ý nói: “Chuyện này thì hơi khó, nhưng không phải là không thể làm được.”

“Anh phải chuẩn bị cho tôi giường chiếu làm từ tơ lụa, thức ăn có thịt với rượu. Sáng ngày mai dùng vải đỏ thắt lên sừng của tôi rồi nhảy lên lưng tôi ngồi, không được mở mắt ra. Như vậy thì tôi sẽ dẫn anh đi tìm nàng.”

“Sau đó nói với nàng. Nếu như không muốn bị đạo sĩ ở dưới trần gian phát hiện vậy thì phải cởi khăn choàng vai và áo lông vũ ra, mặc quần áo của con người vào. Như vậy thì hai người có thể trở thành bạn bè.”

Tơ lụa, thịt ngon và rượu ngon không phải là những thứ tiểu tử nghèo có thể có được, nhưng mà hắn vẫn nghĩ mọi cách để kiếm ra.

Ngày hôm sau, bò vàng để lộ ra răng nanh để ăn thịt uống rượu. Nó ăn thoải mái hệt như sơn tặc trên núi. Sau khi nó ăn uống say, tiểu tử nghèo buộc lên sừng nó một tấm vải bố màu đỏ. Sau đó bò vàng dẫn theo hắn chạy bôn ba một đường. Lần này tốc độ di chuyển nhanh hơn, tiểu tử nghèo cảm giác từng cơn gió thổi mạnh vào mặt mình, rất đau đớn nhưng vẫn nhắm chặt mắt lại như cũ.

Hắn thật sự được gặp cô gái kia một lần nữa. Mặc dù gấp gáp đến mức nói lắp nhưng vẫn nói lại y nguyên như những gì bò vàng đã chỉ bảo. Cô gái kia rất kinh ngạc, khách sáo nói lời cảm ơn với hắn. Hắn cảm thấy rất vừa lòng, chẳng còn gì tiếc nuối nữa. Sau khi trở về lại tiếp tục cùng ăn cùng ngủ với bò vàng, tình cảm sâu sắc như anh em một nhà.

Cô gái kia và hắn trở thành bạn bè, thỉnh thoảng sẽ đến thăm hỏi hắn. Nàng cũng không cởi khăn choàng vai ra mà biến nó thành một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo, có thể mang bên người. Hắn cũng từng nhìn thấy mấy lần.

Thời gian từ từ trôi đi, người con gái xinh đẹp kia vẫn đối xử với hắn rất khách sáo và lễ phép.

Nhưng trong lòng tiểu tử nghèo từ từ nảy sinh những suy nghĩ khác. Những suy nghĩ kia giống như một đám cỏ dại mọc khắp lòng hắn. Hắn kỳ lưng cho bò vàng rồi nói: “Bò ơi bò ơi, hai ta giống như anh em một nhà. Mày nói cho tao biết đi, tao phải làm gì thì mới có thể chung sống mãi mãi với cô gái kia? Đây là nguyện vọng duy nhất của tao, chỉ cần có thể thành công thì có chết tao cũng cam lòng.”

Lần này bò vàng lại lắc đầu nói:

“Tôi coi anh như anh em nên mới nói thật cho anh biết. Đây là chuyện không thể nào. Nàng không phải người phàm mà là Thiên nữ trên núi, chưa bao giờ đến với nhân gian dưới chân núi vậy nên mới tò mò. Nhưng sự tò mò kiểu gì cũng sẽ phai nhạt, nhân gian xưa nay cũng không phải là nhân gian trong tưởng tượng của nàng. Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ quay về núi.”

“Trừ khi anh dùng da thịt của yêu quái để bọc lấy khăn choàng vai của, để nàng không tìm thấy khăn choàng vai. Không có khăn choàng vai thì nàng sẽ không có cách nào bay về núi. Rồi máu thịt của yêu quái làm vấy bẩn áo lông vũ, đem nó ra chôn ở cổng thì nàng sẽ không thể nào đi ra khỏi cửa. Không thể bay cũng không thể đi đâu, chỉ có thể ở lại nhân gian. Nhưng chuyện này sao có thể chứ?”

Tiểu tử nghèo thở dài, dường như đã từ bỏ mong muốn viển vông này của mình.

Đến tối, hắn mời đại ca bò vàng của mình ăn thịt uống rượu. Trên bàn có đầy đủ thức ăn ngon, còn có một hũ rượu ngon rất lớn. Tiểu tử nghèo mời rượu bò vàng, nói: “Nhiều lần được đại ca chỉ điểm, chưa đến mức để bản thân rơi vào tình trạng lạc lối đến say mê cả đời. Nào, uống rượu.”

Bò vàng dường như cũng rất vui vẻ, nó vẫn giống như lúc trước, ngoạm một miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu to.

Nó ăn một nửa chỗ thịt heo, uống trọn ba hũ rượu, say như chết.

Sau đó tiểu tử nghèo dùng lưỡi búa lớn đốn cây, từng nhát từng nhát một, chặt đầu bò vàng. Sau đó nó lại dùng lưỡi cưa lột từng tấc da của bò vàng. Máu chảy đầm đìa, vẫn còn nóng hổi, còn tỏa ra cả mùi rượu. Tiểu tử nghèo lau mồ hôi, nói: “Da của yêu quái, không phải nơi này đang có sẵn sao?”

“Bò đại ca, mày cũng giống như là anh em tay chân với tao, vậy thì giúp tao một lần đi.”

Hắn nói mình mới có thịt bò vàng, mời cô gái đến làm khách, sau đó thì ngỏ lời muốn xem chiếc hộp kia một lúc, rồi nhân lúc cô gái không chú ý, hắn đã dùng tấm da trâu dính máu bọc hộp gỗ lại, chôn dưới lòng đất. Cứ như vậy, hắn khiến Thiên nữ vốn dĩ phải sống ở trên núi phải ở lại thế gian này.

Lúc ban đầu hắn còn đau lòng nói là muốn đi tìm giúp rồi bảo thiếu nữ ở tạm nhà mình, còn hắn sẽ đi đến chỗ anh trai ở đỡ mấy ngày, nhưng sao có thể tìm được chứ? Một ngày trôi qua, một tháng trôi qua, vẫn không thể tìm được. Tiểu tử nghèo cũng bắt đầu dần bộc lộ bản tính của mình.

Vậy mà khi hắn muốn làm ra mấy hành động vô lễ, cô gái luôn nghiêm mặt từ chối. Tên tiểu tử nghèo kia thậm chí còn chưa từng được đến gần thiếu nữ, chỉ cần đến gần thì lập tức bị một luồng khí vô hình đánh bay ra ngoài, ngã lăn xuống đất. Cuối cùng hắn tức giận, gầm thét điên cuồng, khóa cửa nhà lại. Sau đó hắn dùng xương và máu thịt của yêu quái trâu bọc lấy áo lông vũ, chôn ở cổng, để cho cô gái kia không thể đi được.

Hắn nghĩ rằng, thời gian chậm rãi trôi đi, nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Nhưng mà cô gái chỉ nhìn lên bầu trời, không nói một lời nào.

Cho dù là hắn tức giận, nhục mạ, khẩn cầu hay là khóc nức nở thì nàng vẫn hờ hững như cũ, chỉ chăm chăm nhìn lên bầu trời. Ngọn lửa dục vọng gần như khiến hắn biến thành một tên điên cố chấp. Hắn mở tửu lâu ở đây, chỉ bày bàn ở bên ngoài và tầng thứ nhất. Cô gái không ăn không uống, không nói một lời. Đám người ngoài hỏi thăm thì tên tiểu tử nghèo sẽ nói, đây chính là vợ của hắn.

Thậm chí hắn còn nhận nuôi hai đứa trẻ, nói là con cái của vợ chồng mình.

Nhưng mà, nhưng mà hắn vẫn như trước, không có cách nào lại gần cô gái kia. Thời gian trôi qua, hắn dần dần già đi, càng ngày càng già, cuối cùng có một ngày chết già ở đây. Mà cô gái kia vẫn giữ dáng vẻ năm đó. Hắn ngã trên đất, nhìn ánh mắt lạnh như băng chưa từng chú ý tới mình. Dục vọng và chấp niệm đốt cháy tim phổi, cuối cùng hóa thành phẫn nộ điên cuồng.

“Nàng là vợ của ta, nàng là của ta!!”

“Cho dù có chết, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng, không bao giờ!!!”

Ánh nến màu xanh lập lòe, xung quanh bao trùm một mảng u ám.

Người đàn ông mặc đạo bào khen ngợi:

“Một câu chuyện cũ rất có ý nghĩa. Thì ra là chuyện cũ về Thiên nữ và người phàm, nhưng mà còn có một vấn đề.”

Ông ta nhìn người đàn ông giấu nửa người trong bóng tối nói:

“Vì sao anh trai và chị dâu của tên tiểu tử nghèo kia chưa từng xuất hiện? Giống như thể là biến mất vậy.”

“Vào lần thứ hai kia, chỉ trong vòng một đêm hắn ta lấy được tơ lụa giá trị đắt đỏ từ đâu, lại lấy rượu thịt từ đâu ra để yêu ma ăn uống no say. Những loại thịt kia thật sự chỉ là thịt heo sao? Mà không phải là… A, chỉ là suy đoán thôi. Dù sao thì yêu ma kia đã ăn rất vui vẻ.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.