Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Thần (2)

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

Ông chủ nhà trọ chần chờ, sau đó nói: “Có thể là một phần nhỏ của âm phủ."

"Âm phủ?"

Vệ Uyên nhìn vùng biên giới của Quỷ Vực, từ nơi này hình như có thể đi ra bên ngoài, có điều đã ra ngoài thì đừng hòng tiến vào nữa. Trong cả sơn thôn quỷ vực ít nhất còn có khoảng hai mươi ba mươi du khách bình thường, cứ thế mà rời đi, dù anh tự nhận mình không phải kẻ quên mình vì người khác nhưng cũng không thể làm được chuyện như vậy.

Ít ra cũng nên cố gắng thử một lần, nếu không đủ sức thì đành chịu rút lui, vậy cũng đủ để không thẹn với lòng.

Huống hồ, nếu đã có trong hồ sơ của giáo úy Tư Đãi, chỉ sợ là kẻ thù truyền kiếp.

Bây giờ không giải quyết, sau này cũng sẽ chủ động tìm tới cửa.

Vệ Uyên lắc đầu, nói: "Tạm thời sẽ không đi đâu hết."

Nhưng nói là không đi, thì bây giờ nên làm thế nào cũng là một vấn đề. Đi về phía sau, trong tiệm cơm có một bầy quỷ đang hừng hực lửa giận, đi về phía trước lại là toàn bộ yêu ma quỷ quái trong Quỷ Vực, còn có Quỷ Vương và tà đạo sĩ không biết ở nơi nào. Vệ Uyên cảm thấy rất khó giải quyết.

Nghĩ tới nghĩ lui, một bàn tay không vỗ nên tiếng, nếu có thể tìm được một người có khả năng giúp đỡ vào lúc này thì chỉ có một hy vọng duy nhất là Thẩm Ký Phong liên lạc được với tổ Hành động đặc biệt, xem thử bên kia có biện pháp gì, khả năng còn lại chính là vị Thiên nữ sắp bị ép cưới kia.

Vệ Uyên đột nhiên lẩm bẩm: "Thiên nữ, là thanh linh chi chúc của trời đất ư?"

Ông chủ nhà trọ ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?"

Vệ Uyên cười nói: "Không có gì."

Bên tai có tiếng hổ gầm trầm thấp, linh đài trước mặt có dòng chữ chậm rãi chạy qua, công trạng đổi được lúc chém giết Nhất Mục Ngũ và lúc xung phong liều chết giữa đám quỷ kia đều hiện lên rõ ràng, những vẫn còn thiếu một chút. Vệ Uyên suy nghĩ, lại cười nói với ông chủ nhà trọ: "Vậy trước hết ông ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút, vừa nãy tôi vẫn còn một việc chưa làm, đi một lát sẽ quay về."

Ở phía trước cách tiệm cơm ba mươi bước, quỷ treo cổ mắng hồi lâu, lúc này mới thấy thoải mái.

Không chỉ là biểu đạt sự tức giận trong lòng mà còn là để cho mấy con quỷ khác nhìn thấy, lúc trước nó đã bị một phát súng suýt nữa cắt đứt đầu lưỡi rồi lại bị dọa phải lùi lại, nếu không làm gì thì chẳng phải là mất hết mặt mũi. Nó vẫn chưa thỏa mãn, cuối cùng lại mắng thêm một câu: "Hôm khác nếu có gan để ta bắt gặp, chắc chắn sẽ ăn sống nuốt tươi hắn."

"Cần gì hôm khác."

Mới mắng chửi thỏa thích xong thì lập tức nghe thấy một câu như thế, quỷ treo cổ giật thót trong lòng, vừa giương mắt lên đã thấy thanh niên áo đen cầm kiếm kia, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vừa định mở miệng hét lên thì thanh niên kia đã mỉm cười nói một câu: Bây giờ là tốt nhất. Kiếm đã rút ra từ lâu, gió lớn xao động, con quỷ chỉ thấy hoa cả mắt, một đường kiếm quang chiếm hết phạm vi tầm nhìn, rồi nó rơi vào giấc ngủ ngàn thu.

Vệ Uyên thu kiếm lại, chém đầu xong thì chạy ngay trong đêm.

Toàn bộ công trạng đều bị hao hết, đổi thành một thần thông mới.

[Tìm thần]

Thần linh, thanh linh chi khí của trời đất.

Thần thông này nghe thì oách như vậy đó, thật ra hiệu quả lại chưa chắc so được với tên gọi.

Có thể tìm kiếm được trí tuệ được gọi là thần linh, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, về phần có thể trao đổi bình đẳng với đối phương được hay không thì phải xem thực lực của chính Tư Đãi giáo úy. Nếu thực lực không đủ, tính tình đối phương lại nóng nảy, khả năng cao là phải đánh một trận. Cái này gọi là thần thông nhưng thật ra chỉ là một pháp chú giống như gửi thư mời thôi.

Bây giờ lá bùa này đang ở trong tay trái của Vệ Uyên.

Anh cũng dùng tay làm một động tác cúi người trong không trung.

Gợn sóng lăn tăn hiện lên, sau đó nhanh chóng lan rộng ra.

'Tư Đãi giáo úy Vệ, xin được gặp Thiên nữ.'

Câu chuyện xưa bắt đầu từ đây…

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, đã không còn nhớ rõ nữa.

Trong căn phòng tối đen có đặt một ngọn đèn dầu. Sắc xanh ảm đạm chiếu khắp xung quanh làm cho căn phòng có chút u ám.

Một bàn tay gầy gò kéo bấc đèn lên, thất thần hoảng hốt.

Hắn chỉ nhớ rõ, ngay từ lúc bắt đầu đã là một tên tiểu tử nghèo sống ở bờ sông Lạc Giang. Cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, mỗi ngày hắn còn phải đi chăn bò, bò…

Đúng rồi, bò.

Hắn nhếch miệng cười cười, cuối cùng hắn cũng nhớ ra rồi.

Hắn còn có một con bò.

Cha mẹ đã chết từ sớm, anh trai chị dâu kế thừa lại nhà cửa, chỉ để lại cho hắn một gian phòng và một con bò.

Không có gì phải phàn nàn.

Mỗi ngày đều ra ngoài từ sớm, chăn bò cắt cỏ, dắt bò cày cấy. Mặc dù không giàu có nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất nhàn nhã.

Tiểu tử nghèo cảm thấy như thế này cũng là đầy đủ rồi.

Đó là một cuộc sống bình thường như bao người, cưới vợ rồi sinh con. Mà câu chuyện bắt đầu thay đổi cũng phải kể đến việc hắn gặp được người con gái kia. Đó là người hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cũng không ngờ trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy. Chỉ mới gặp một lần mà dường như hắn đã mê muội, cả đêm không ngủ được, cả ngày chỉ ngẩn người.

Lúc ăn cơm hắn cũng nghĩ đến người con gái kia, trong lúc ngủ mơ cũng nghĩ đến.

Trong lòng luôn suy nghĩ, ngóng trông xem khi nào mới có thể gặp lại được người con gái đó, cho dù là chỉ nhìn một lát thôi cũng được rồi.

Chỉ một chút thôi đã thỏa mãn rồi.

Kéo trâu lội xuống sông, ngồi trên tảng đá kỳ lưng cho trâu. Cảnh tượng này bình thường sẽ khiến tiểu tử nghèo huýt sáo vui vẻ, giờ lại khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Hắn vuốt ve lớp da lông màu sáng của bò vàng, thở dài nói: “Bò ơi, bò à, mày nói xem đến bao giờ tao mới gặp lại cô gái kia đây?”

Vốn dĩ chỉ là câu hỏi lẩm bẩm cho mình nghe, nhưng bò vàng lại lên tiếng nói: “Đây là một chuyện rất đơn giản.”

Nó nhìn tiểu tử nghèo đang sợ ngây người, lúc lắc cái đầu rồi nói: “Chỉ cần anh cắt cho tôi một bó lúa mạch tươi non mơn mởn, rồi dùng cỏ mềm trải ổ cho tôi.”

“Sáng ngày mai lấy đậu nành và trứng gà cho tôi ăn. Vậy thì tôi có thể giúp anh được nhìn thấy nàng.”

Đây là một chuyện rất hoang đường, nhưng tiểu tử nghèo lại làm theo.

Hắn cắt lúa mạch non trong ruộng của mình, sau đó lại tìm được một bó cỏ khô mềm mại nhất trong làng.

Ngày hôm sau, bò vàng kéo hắn chạy đi cực nhanh, vượt qua sông Lạc Giang, vượt qua dãy núi cao cao. Ở giữa vùng quê và thành trì nào đó, hắn thực sự nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia. Sau khi tiểu tử nghèo về đến nhà thì đối xử với bò vàng càng tốt hơn, dường như xem nó thành bạn bè.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy được thiếu nữ kia, trong lòng tiểu tử nghèo càng nhớ thương nàng.

Nghĩ đến mái tóc dài đen như màn đêm, nghĩ đến gương mặt trắng nõn, còn có khí chất chỉ nhìn mà không thể có được kia.

Lại có một ngày hắn không nhịn được nữa, trong lúc vuốt lông cho bò vàng, không kìm được mà vuốt lưng của nó xong rồi thở dài: “Ài, bò vàng ơi bò vàng. Mày là người bạn tốt nhất của tao. Mày có thể nói cho tao biết, tao phải làm thế nào mới có thể được nói chuyện vài câu với cô gái kia? Nàng ấy giống như vầng trăng sáng trên trời. Tao chỉ muốn nói chuyện với nàng ấy thôi. Được như vậy sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.