Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đắc Thủ Lên Núi

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Chuyện xưa bắt đầu từ những năm tháng rất lâu rất lâu trước đây.

Bên trong thành trấn của sông Lạc Giang có một cặp vợ chồng giàu có, sinh được hai người con trai. Đứa con trưởng thật thà chất phác mà chững chạc, còn đứa út thì lông bông không nghiêm túc. Hai vợ chồng thương yêu con út nhưng lại buồn lòng vì tính tình của hắn. Vì không muốn để cho đứa con trai út phá hủy gia nghiệp nên lúc bọn họ qua đời đã đưa phần lớn gia sản cho đứa con trưởng, đồng thời dặn anh ta phải chăm sóc em trai thật tốt.

Đứa con trưởng làm theo đúng như lời hứa.

Thời gian từ từ trôi đi, cuộc sống cứ bình yên như thế.

Nhưng đứa con út lại vì gặp được một người con gái xinh đẹp mà quên ăn quên ngủ, thế rồi làm ra một chuyện cực kỳ hoang đường.

Hắn biết người con gái kia thường làm việc thiện.

Vậy nên trong ngày xuân đã cắt sạch lúa mạch non trên ruộng lúa nhà mình, vậy nên không có cơm ăn, giống như thể gặp phải nạn đói.

Thành công gặp được cô gái kia.

Mà hắn thì lại muốn tiến thêm một bước nữa. Có thể nhận ra rằng, mặc dù quần áo của cô gái đơn giản, nhưng hiểu nhiên không phải là nhà nghèo khổ, còn mình thì chẳng có gia nghiệp, có lẽ bởi vậy mà không thể làm quen được với cô gái kia. Thế là hắn đi tìm anh trai của mình, quỳ xuống dưới đất khóc lóc. Hắn không ngừng đòi hỏi và cãi vã khiến cả nhà anh trai ly tán, hắn đã có được tơ lụa, rượu ngon, thịt ngon mà hắn tự nhận là đủ để xứng đôi với cô gái kia.

Nhưng cô gái kia lại không thèm để ý đến những thứ này.

Hắn đau đớn phát hiện ra, ánh mắt của người con gái kia khi nhìn về phía mình không hề khác ánh mắt nàng nhìn những nạn dân ngày hôm đó.

Hắn không cam tâm.

Trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa.

Lúc này, có một tên tà thuật sư tìm được hắn ——

Ông ta biết được thân phận của người con gái kia, cũng biết cách làm thế nào mới có thể bắt nàng ở lại đây.

Vậy là hắn đi tìm anh trai của mình.

Hình ảnh trước mắt Vệ Uyên cũng bắt đầu trở nên méo mó, oán khí trên hộp gỗ trong tay anh cũng bắt đầu bộc phát, bao trùm hình ảnh kia khiến cho một đoạn hình ảnh lúc này càng chân thật hơn. Vệ Uyên nhìn thấy trong căn phòng tối có một hai anh em vẻ ngoài tựa tựa nhau đang uống rượu. Biểu hiện của đứa em rất thành thật, giống như là lãng tử quay đầu.

Người anh rất vui vẻ, uống đến mức say mèm.

Nhưng anh ta lại không hề phát hiện ra đến bây giờ đứa em mình không động vào một giọt rượu nào.

Ánh nến nổi lên màu xanh.

Người anh say mèm nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Còn đứa em thì giơ cây rìu mài đến độ sáng loáng lên, chém về phía người anh trai ruột thịt của mình.

Cuối cùng, hắn đứng trong vũng máu, nói:

“Anh trai, chúng ta là anh em như chân với tay, vậy anh giúp em lần này đi.”

Hắn lấy sự phẫn hận không cam lòng của người thân làm thuốc dẫn, tạo ra thứ không sạch sẽ nhất thế gian, lừa dối nói là anh trai của mình qua đời, gào khóc không ngớt, dẫn dụ người con gái thiên tâm kia đến. Sau đó lại hợp mưu với tà thuật sư, dùng Tà thuật Vu cổ để phong ấn áo lông vũ rồi vùi sâu vào lòng đất.

Nhưng Thiên nữ chung quy vẫn là Thiên nữ, hơi thở nhẹ nhàng của trời đất vẫn còn.

Đứa em điên cuồng như muốn chết vẫn không thể tiếp cận nàng trong vòng ba trượng.

Cho đến một ngày có Ngọa Hổ tìm đến.

Hình ảnh trước mặt Vệ Uyên từ từ biến mất.

Nhưng đồng thời cũng có một âm thanh khác vang lên, chính là Tư Đãi giáo úy lúc trước, giọng nói trầm tĩnh kia vang lên.

“Tên này nói với người ngoài rằng Thiên nữ là vợ của mình, lại viết ra một cái gọi là chuyện xưa về tình yêu giữa Thiên nữ và người phàm, thật ra đều là mấy lời hoang đường, nhưng mà có một chuyện hơi kỳ quái. Khi ta bắt hắn lại rồi giao cho cai ngục thẩm vấn, chịu rất nhiều cực hình xong hắn chỉ nói rằng, hắn gây ra tất cả chuyện này đều là do nguyện vọng một con bò vàng.”

“Là bò vàng kia ăn lúa mạch non trong ruộng, cũng là bò vàng yêu cầu có tơ lụa, rượu ngon, thịt ngon.”

“Cuối cùng hắn đã giết bò vàng, là một con yêu ma.”

“Những lời nói này giống như là phát ra từ tận đáy lòng.”

Tiếng nói của Tư Đãi giáo úy kia dừng lại một chút, nghiền ngẫm nói:

“Nhưng mà, hắn không hề có bò.”

“Hoặc là, đúng là thật sự tồn tại một con bò như thế, nhưng yêu ma bò vàng kia chính là bản thân hắn.”

“Hắn cắt lúa mạch non, thế rồi lại nói là yêu ma gây nên. Hắn tham lam muốn có tơ lụa, rượu ngon thịt ngon, rồi lại nói là do yêu ma. Hắn giết người thân rồi nói là chém chết yêu ma. Gây nên tất cả chuyện này đều là Ngưu Ma, mà Ngưu Ma kia cũng chính là bản thân hắn.”

“Đẩy tất cả trách nhiệm lên người yêu ma, như thế mới có thể không cảm thấy áy náy. Những người tùy tiện làm bậy cũng có thể bản thân người đó là một trong những nhân ma.”

“Ta là Đỗ Dự, Tư Đãi giáo úy của Đại Tấn. Người của thế hệ sau vì chuyện nhân ma nơi này mà trả giá đắt. Nếu đã là người diệt yêu, đừng để lòng mình sinh ra tâm ma.”

Tiếng nói của Tư Đãi giáo úy từ từ tan biến đi.

Và tập hồ sơ Vệ Uyên nhìn thấy trong linh đài cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ chân thật, giống như hình ảnh Sơn Quân lúc trước, có sự thay đổi của Thần miếu và hai yêu ma. Bức tranh này giống như bị lửa đốt cháy một lần, toàn thể màu sắc đã trở nên âm u, bầu trời ảm đạm, đất đai đều là núi non cao ngất, khắp nơi trên mặt đất phủ đầy tử khí.

Trên núi của Thiên nữ bao phủ đầy một bầu không khí trong lành, ở trên mặt đất đang có một gã thanh niên ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Thiên nữ.

Vệ Uyên từ từ xoay bức tranh.

Cái bóng của người thanh niên kéo dài, biến thành một con bò vàng.

Bò vàng và thanh niên cùng nhau đi về phía trước, rập khuôn với nhau.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Ngay khi bức tranh xoay chuyển trong linh đài một lần nữa, người thanh niên và Ngưu Ma hợp lại thành một, không thể phân biệt.

Làn da như thể bị ngọn lửa đốt qua, cháy đen và méo mó, từng đường vết rách dữ tợn xuất hiện, khuôn mặt rất đáng sợ, đồng tử toàn màu đen. Sau đó nó quay đầu nhìn về phía Vệ Uyên, nhếch miệng mỉm cười, trong miệng đầy răng nhọn mọc um tùm.

Vệ Uyên từ từ thở ra một hơi, cuối cùng hình ảnh cũng hoàn toàn biến mất, mà có lẽ bởi vì nguyên nhân xuất phát từ những hình ảnh vừa rồi nên luồng khí màu đỏ phong ấn áo lông vũ trên hộp gỗ từ từ vặn vẹo phun trào. Vệ Uyên vươn tay ra, đặt xuống tầng phong ấn này, nói:

“Mau tan biến đi, hận thù của ngươi, tất nhiên ta sẽ đòi lại cho ngươi.”

Luồng khí màu đỏ thẫm bốc lên, hóa thành một thanh niên, quỷ mọp khấu đầu giữa không trung rồi mới tan biến đi.

Vệ Uyên nhét hộp gỗ vào trong ngực.

Ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa núi kia, nâng tay đuổi quỷ, ngụy trang hơi thở người sống của mình. Anh giả vờ thành quỷ vật đến chúc thọ, nhanh chóng đi lên trên núi.

Đêm nay trên núi, bầy quỷ không chỉ ồn ào náo động mà còn có bình to bình nhỏ rượu ngon bày lên từ sớm. Bầy quỷ ồn ào chạm cốc với nhau, uống cả ngày trời, tất cả bọn chúng đều đã có ba phần men say. Có con túm lấy một con quỷ chặt đầu, lôi kéo nó chơi oẳn tù tì với mình, hoặc là lại đi tìm lũ quỷ chết đói, chạm cốc với nó. Trên sườn núi đã biến thành một cảnh tượng lộn xộn từ lâu.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.