Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho Hắn Một Kiếm! (1)

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Vệ Uyên mượn thuật Khu quỷ để điều khiển một luồng quỷ khí quấn lên thân mình.

Vẻ mặt của anh vẫn như thường, lẩn vào Quỷ vực tối tăm.

Đây là nơi Quỷ Vương đại hôn, mặc dù huyên náo, nhưng bên trong những âm thanh ầm ĩ kia lại cực kỳ quái dị. Những tiếng cười hoặc là sắc nhọn, hoặc là quỷ mị, lúc trước lúc sau khiến cho người ta rùng mình.

Người bình thường trong lễ đón dâu đều dùng những đèn lồng màu đỏ chót, nhưng hiện tại ở nơi này lại treo từng chiếc đèn lồng màu xanh, từng chiếc tỏa ra quầng sáng màu xanh trắng yếu ớt, trong đó còn tỏa ra làn khói trắng bệch đầy dầu mỡ. Mùi hôi thối khiến cho người sống thấy buồn nôn nhưng lại khiến cho bầy quỷ cuồng hoan như say rượu.

Từng mâm lớn đựng máu thịt ngon lành đặt lên bàn, lên đất, tùy ý để bầy quỷ đi lấy. Yêu quỷ nhe răng nanh ra cắn xé, khi thì há to miệng uống rượu, khi thì cất tiếng cười to. Một cô gái người dính đầy nước đọng vỗ lên tảng đá xanh, giống như là người hát khúc, tiếng hát vang lên, dịu dàng ngân nga:

“Phu quân hỡi, xin nghe ta nói một lời. Vợ chồng chết đói cùng năm, chi bằng thiếp ra chợ thịt người lấy ba ngàn tiền để mua chồng về. Một miếng thịt thái đi được một dặm, cắt hai chi trước treo lên quán mổ, lấy đoạn đùi béo mập lóc xương để nấu canh. Không muốn mất mạng phải cần thịt tươi, ăn từng miếng vào trong bụng. Xin chuyển lời đến người qua đường đừng bịt mũi, người sống nào có mùi hương như người chết?”

Âm điệu ngâm nga quỷ dị, từ ngữ đáng sợ, làm cho người ta nổi da gà thế nhưng bầy quỷ bầy yêu nghe xong lại nhao nhao khen hay.

U ảnh vờn quanh.

Quỷ khí dày đặc, là một thịnh cảnh u minh tuyệt vời!

Vệ Uyên dằn lại cơn kích động muốn rút kiếm ra dẹp yên xúc động nơi đây. Một con quỷ vật gầy gò giống như là một du hồn quỷ âm bình thường nhìn thấy trong tay Vệ Uyên không có rượu, nó đã say chuếnh choáng, cười cười bưng rượu bước lại gần, vừa uống vừa nói:

“Ối? Ngươi không uống rượu ăn thịt mà muốn đi đâu đây? Đến đây ăn đến đây ăn nào!”

Vệ Uyên chỉ từ chối: “Muốn để bụng chờ ăn món chính.”

Quỷ vật khẽ giật mình, cười nói: “Ha ha, thì ra ngươi đang chờ mười mấy người sống ở dưới núi kia à. Ánh mắt tốt đấy, khẩu vị tốt đấy. Nhưng mà ngày mai mới là đại hôn, hôm nay chỉ mới đón dâu thôi, món chính người sống kia phải chờ đến ngày mai mới có thể thưởng thức được. Chỉ sợ là ngươi phải chịu đói một ngày rồi.”

Ánh mắt Vệ Uyên trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn nở nụ cười giống như thường rồi nói:

“Chỉ cần nghĩ đến những người sống kia, sao có thể ăn được những cái khác chứ?”

Quỷ vật hơi gật đầu, tán thành nói: “Đúng là như vậy.”

Vệ Uyên còn muốn bước đi, con quỷ kia nhìn anh rồi đột nhiên nói:

“Vị lão huynh nào, chẳng lẽ ngươi lên núi vì muốn nhìn Thiên nữ đại nhân?”

Vẻ mặt của Vệ Uyên không thay đổi, cười ha hả nói: “Ngày mai là đại hôn rồi, cho nên đúng là muốn lên đây xem thử, coi rốt cuộc Thiên nữ có gì không giống với nữ nhân ở nhân gian?”

“Đừng có nhìn ta, chẳng lẽ ngươi không tò mò à?”

Quỷ kia nghe xong, đầu tiên thì gật đầu, sau đó lại lắc đầu liên tục nói: “Ta khuyên ngươi nên ý nghĩ này đi. Mặc dù hương khí của Thiên nữ rất mê người nhưng không lại gần được đâu. Mấy ngày qua cũng có kha khá anh em muốn đi ngửi vị thịt kia một chút thì đều bị tầng thanh khí kia đánh cho hồn phi phách tán. Ngươi mà đi đến đó không phải cũng chịu kết cục như thế sao?”

“Sắp được gặp rồi, đừng nóng lòng đi tìm chết.”

Lúc này con quỷ vật này đã say chuếnh choáng, vừa mới khuyên vài câu đã thấy con “quỷ” kia đi xa mất rồi.

Nó dứt khoát không thèm để ý nữa, lại rót thêm hai ngụm rượu, lôi kéo mấy con quỷ vật quen thuộc xung quanh mình, nói là vừa có một con tiểu quỷ không loại bỏ tặc tâm muốn đi nhìn trộm dáng vẻ của Thiên nữ. Bầy quỷ yêu kia lập tức cười ha ha, mời rượu nhau, đoán xem cái tên không biết sống chết kia sẽ tan thành tro bụi lúc nào, rồi cũng không để ở trong lòng nữa.

Vệ Uyên tìm được chỗ kia rất nhanh.

Là một tòa lầu các bằng gỗ, xung quanh không có ai trông coi. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng có thể hiểu, xung quanh tòa lầu các đó luôn luôn phát ra một luồng thanh khí đối kháng với quỷ khí. Cho dù có con quỷ nào gan to bằng trời muốn đi vào cũng sẽ bị luồng thanh khí đánh tan thành mây khói.

Cứ như vậy, Quỷ Vương cũng không còn quan tâm đến chuyện phòng vệ n ơi này nữa.

Chỉ là nhìn cảnh trước mắt, quỷ khí đang bốc lên cuồn cuộn không ngừng, nó lao lên phía trước áp bách, ngược lại đã làm cho thánh khí không ngừng co lại vào bên trong, đã không còn duy trì được thế cục chống lại lúc ban đầu.

Sau khi Vệ Uyên đến gần, anh trở tay lấy lệnh bài ra, mơ hồ có tiếng hổ gầm trầm thấp.

Không cần phải nói gì, Thiên nữ ở trong lầu các nhận ra anh đã đến, luồng thanh khí bao phủ lầu các xuất hiện một con đường, Vệ Uyên lập tức lách mình đi vào. Lúc tiến vào, anh đồng thời giải trừ Khu quỷ, khiến cho tầng quỷ khí thuận theo đó tản đi dưới luồng thanh khí này.

Bầy quỷ dưới núi cảm giác được thanh khí dao động, sao đó là một luồng quỷ khí tan đi.

Tất cả đều cười to.

“Lại có tên nào đó không biết sống chết đây mà.”

“Ha ha. Kệ nó, loại ngu xuẩn như thế này mấy ngày nay cũng nhiều rồi. Uống rượu, uống rượu đi.”

Tầm nhìn trước mắt Vệ Uyên hơi sáng lên, sau đó lại khôi phục lại như bình thường.

Anh đã tiến vào một gian cổ kính bên trong lầu các. Trong phòng có đủ những thứ cần có, mộc mạc lịch sự lại tao nhã. Có một cái rương gỗ đặt ở một bên, trong đó đặt một bộ áo cưới màu đỏ, hiển nhiên là chưa từng được đụng tới. Còn Thiên nữ mặc toàn thân áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt thì đang ngồi trên bồ đoàn.

Vệ Uyên thu mắt lại, lấy chiếc hộp gỗ trong ngực ra rồi đặt trước người thiên nữ, nói:

“May mắn không phụ lại mệnh lệnh.”

Cho dù Thiên nữ luôn luôn thể hiện được sự bình tĩnh tỉnh táo, nhưng giờ phút này dường như có cảm giác vừa thở phào một hơi. Lúc nàng nhìn thấy phong ấn bên trên hộp gỗ đã bị loại bỏ thì hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng gật đầu với Vệ Uyên rồi nói: “Đa tạ.”

Bàn tay nàng khẽ vuốt ve hộp gỗ.

Trong hộp có một luồng thanh khí sáng lên, chậm rãi chảy về phía Thiên nữ. Nhưng mà dù sao cũng đã cách xa hơn một ngàn năm bãi bể nương dâu, quá trình hấp thụ pháp lực của áo lông vũ cũng không nhanh như trong tưởng tượng của Vệ Uyên mà còn cần có thời gian nhất định. Vệ Uyên ngồi xếp bằng một bên, vận chuyển Ngọa Hổ quyết để khôi phục lại tinh thần, chờ đợi một trận ác chiến rất có thể sẽ nổ ra. Trong lòng có một chỗ nghĩ mãi không ra, anh im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi:

“Có một chuyện tại hạ vẫn không hiểu rõ lắm.”

“Năm đó Ngọa Hổ đã phát giác ra việc này, vậy vì sao lại chưa từng cứu cô nương ra?”

Thiên nữ đáp: “Ngọa Hổ đời đó vốn dĩ định đưa ta về trong núi, nhưng mà luồng khí bẩn thỉu đã dính lên áo lông vũ, lúc ấy pháp lực của ta lại hao tổn hết, cần phải có thời gian ba năm để tà khí tan đi một phần thì mới có thể lấy áo lông vũ từ trong hộp gỗ ra mà không làm ta bị thương.”

“Thế vì sao…”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.