Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương Lai Không Xa

Tiểu thuyết gốc · 1289 chữ

Năm 20XX

Một màn sương xám dày đặc bao trùm lấy thành phố hoang tàn. Không có lấy một tòa nhà nào, không một bóng người, cây cỏ, chim chóc đều biến mất. Bầu trời bị vây hãm bỡi những cụm khói đen độc hại, chúng che khuất tất cả những tia nắng mặt trời. Xác người lẫn động vật nằm la liệt khắp nơi, chất thành từng đống. Thành phố đầy rẫy chết chóc này đã không còn như xưa. Nhà thờ, trường học, bệnh viện bây giờ chỉ còn lại một phế tích hoang tàn. Mùi máu tanh, mùi bùn, mùi thuốc súng và mùi kim loại hòa vào nhau bay lơ lửng trong không khí.

“Uỳnh! Uỳnh!”. Tiếng bước chân làm rung chuyển cả không gian đen tối. Những đôi chân kim loại nặng nề như đang cày nát mặt đất. Sau màn sương mờ mờ ảo ảo, có những đốm sáng đỏ đang di chuyển liên hồi và càn quét tất cả những gì nó đi qua. Những bóng đen to lớn lúc ẩn lúc hiện, tiếng kim khí va vào nhau nghe thật chói tai, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng chuyển động như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những gì còn sót lại trên mảnh đất.

Cách đó không xa, có một barrie cũ đã bị giẫm nát một phần, có hai bóng đen đang nấp phía sau. Một người trên tay cầm một máy tính bảng nhỏ, người còn lại đeo một khẩu súng đặc hiệu tự chế. Nhờ ánh sáng mờ mờ của màn hình máy tính bảng đã bị nứt đến nỗi không còn nhìn rõ mặt chữ, có thể thấy khuôn mặt của hai người mập mờ trong ánh sáng. Cô gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ được búi lên khá gọn gàng, đang nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt lấm lem bùn đất, nhưng cô vẫn toát lên một vẻ dịu dàng, hiền từ, chân tay thì bị trầy xước khắp nơi. Người đồng hành cùng cô cũng không khá hơn gì. Cô gái ngồi đối diện trên tay cầm một khẩu súng có hình thù khác biệt, lưng dựa vào tấm barrie đã cũ, vẻ mặt mệt mỏi. Cô đưa tay vén những lọn tóc màu khói của mình bị bết lại do mồ hôi. Đầu tóc bù xù ám mùi thuốc súng. Khuôn mặt lấm lem, có những vết xước rướm máu đã đông lại thành vệt trên khuôn mặt. Đôi đồng tử màu vàng chốc chốc lại liếc nhìn qua một cái lỗ nhỏ trên tấm chắn để xem xét tình hình. Cả hai cô gái đều khoác lên mình một bộ quân phục đã sờn, không còn nhìn rõ màu sắc lẫn hoa văn trên đó nữa.

Một giọng nói trầm trầm vang lên qua chiếc loa của máy tính bảng cũ kĩ. Âm thanh của nó rè rè, chữ được chữ mất, là do tín hiệu không tốt.

- Này, hai người có thật sự bị ấm đầu không? Rè… Rè… Một mình hai người làm sao xông ..rè… vào đó được chứ? Này... rè… kế hoạch này quá nguy hiểm… Rè…Mau rút thôi!

Đôi đồng tử màu vàng lần nữa nhìn qua chiếc lỗ nhỏ. Sau đó quay sang, cất giọng:

- Những gì tôi nói nhất định sẽ làm. Kế hoạch đã rõ không đàm phán gì thêm. Nếu cậu muốn ngăn cản, thì tới đây bắn một phát vào đầu tôi rồi lôi về vẫn chưa muộn đấy!

- Cô…cái này… là đang uy…tôi sao?

Cô gái đáp:

Đúng. Nếu cậu có thể.

Đầu dây bên kia chợt im lặng một khoảng rồi nói tiếp:

- Hai người, tôi… thật lòng khuyên cô nên quay lại. Rè… Chúng tôi cần cô, Akina.

Hai ba giọng nói khác chen vào:

- Đúng vậy Akina,... cô đấy!

Cô gái tóc nâu khẽ thở dài, đôi mắt có chút buồn quay sang nhìn người đối diện:

- Akina, họ thật…

Akina nhanh chóng đảo mắt:

- Không, tớ vẫn sẽ không thay đổi. Cậu cũng vậy mà đúng không, Hiko?

Hiko nhìn bạn mình, rồi khẽ cười:

- Uhm, luôn luôn sát cánh bên cậu. Hoàn thành lời hứa của chúng ta nhỉ?

Hiko đưa ngón út của mình về phía cô bạn, Akina cũng vậy. Họ đã từng hứa với nhau bảo vệ thế giới mà họ yêu quý bằng cả mạng sống của mình.

Một giọng nói khác chợt vang lên:

- Tôi ra lệnh cho… căn cứ mau lên…Akina Kishita ... HiKo Yoshida! Ngay lập tức! Đây … mệnh lệnh!

Người vừa cất giọng là ngài chỉ huy quân sự cấp cao – Yama. Ông là người đã huấn luyện họ từ khi họ còn là những đứa trẻ mười ba tuổi. Ý chí của ông ấy được nhiều lớp trẻ kế thừa. Trong đó có cả Akina và Hiko.

- Xin lỗi ngài, chúng tôi không thể chấp hành nhiệm vụ lần này được.

Akina bình tĩnh đáp

- Tại sao cô …cứng đầu thế hả Akina? Cô là chủ chốt …tiểu đoàn và họ cần cô …kina.

Giọng Yama bắt đầu gay gắt.

- Ngài Yama, chẳng phải ông từng dạy tôi rằng thế giới này chúng ta cần phải giành lại sao? Hy sinh một người để có một thế giới hạnh phúc sao?

- Ta… Hai hãy quay về đi… Làm ơn.

Tông giọng của Yama hạ xuống. Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy ông cầu xin họ. Một vị chỉ huy tài ba lại cầu xin hai đứa nhóc sao? Ngàn năm có một nha! Đột nhiên mặt đất chấn động. Akina quay sang nhìn qua lỗ nhỏ.

- Hiko, mấy giờ rồi?

Hiko nhìn đồng hồ trên tay

- Chín giờ năm mươi lăm phút.

Akina khẽ cười, một nụ cười tràn đầy tự tin với đôi đồng tử vàng lóe sáng:

- Tuyệt! Chúng bây sắp thành phế liệu rồi.

Akina quay sang:

- Hãy cho con gặp Jiro. Một phút thôi.

Yama nghe xong, mặt biến sắc. Ông do dự một hồi rồi đành đưa máy sang cho Jiro- phụ tá của cô.

- Đội …mọi người… chờ.

- Jiro, tôi nói ngắn gọn thôi nhé, cố mà tiếp thu.

Jiro ngập ngừng rồi miễn cưỡng gật đầu.

- Cậu với tôi làm bạn lâu rồi, cậu cũng hiểu mà đúng không? Tôi luôn cứng nhắc và hay mắng cậu, thậm chí tôi đã không nương tay trong khi tập luyện.Rè…. rè…

Mặt đất bắt đầu rung lắc, màn hình càng mờ thêm. Akina ngồi nhổm dậy, tay nắm chắc cây súng. Hiko đã buộc lại tóc của mình. Hai người nhìn nhau rồi gật đầu. Thời gian sắp đến…

- Thay tôi lo cho họ, và cả Ngài ấy nữa!

Jiro lên tiếng, lần này rung lắc bắt đầu mạnh hơn.

- Đội... tôi… được.

- Làm ơn đi, Jiro. Coi như tôi cầu xin cậu.

Jiro định nói gì đó, nhưng Hiko đã tắt máy, cô nhanh tay bỏ nó vào túi. Hai người họ đã sẵn sàng. Trận chiến chỉ có hai người họ, trận chiến cho toàn nhân loại. Và trong phút chốc họ lấy đà lao ra khỏi barrie, hướng thẳng tới căn cứ địch, bóng của hai cô gái lập tức bị làn khói nhấn chìm. Chúng ta chỉ còn nghe tiếng súng vang lên trong không gian, kèm theo đó là tiếng kim khí va chạm vào nhau.

Một vài phút sau, một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo một làn khói trắng tỏa ra từ phía căn cứ, bao trùm lấy tất cả vạn vật mà nó đi qua…Hai cô đã thành công hay thất bại…Lời cuối cùng mà máy ghi âm thu được là…

“Con yêu Bố…rất nhiều.”

Bạn đang đọc Bách Di Ảnh Trở Về sáng tác bởi Melio300
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Melio300
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.