Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Tới Vì Tiểu Tử Kia!!!

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Bàng Chấn tức giận liếc gã một cái, đang muốn răn dạy thêm vài câu, bỗng nhiên hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn cái nhẫn trên ngón tay mình, một cái chớp mắt tiếp theo sắc mặt Bàng Chấn đại biến, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng xông ra ngoài!

Mấy chục hơi thở sau, một đạo lưu quang rơi vào trong núi hoang, bóng dáng lộ ra chính là Bàng Chấn vừa cấp tốc chạy tới. Ngay sau khi nhận được tin tức của Đường lão, gã đã vội vàng đi ngay, không chần chừ một giây nào.

Bàng Chấn đưa mắt nhìn bốn phía, núi hoang đã trở thành một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều lưu lại vết tích đại chiến.

Thi thể một nam tử khôi ngô vắt ngang một bên, vùng ngực bị phá vỡ, tạo thành một cái động lớn, dường như kẻ này bị người ta dùng quyền đánh chết. Một bên khác lại lộ ra thân thể vặn vẹo gập xếp của một nữ tử quỷ văn đầy mặt, toàn thân bị khảm lên vách núi đá, còn một người đang bị Đường lão giẫm dưới chân, đầu lâu vỡ vụn, óc bắn đầy đất.

Đường lão ở trần, sóng chấn động quay cuồng quanh thân, linh lực bốc hơi.

Khóe mắt Bàng Chấn không nhịn được khẽ giật một cái.

Một thể tu, một pháp tu, một quỷ tu, ẩn thân âm thầm tập sát Đường lão, kết quả bị lão phản sát, Bàng Chấn đã làm rõ suy nghĩ trong thời gian cực ngắn.

Mà nhìn dư âm từ trận chiến ở chung quanh, ba gia hỏa bị giết kia đều là tu sĩ Thần Hải cảnh, về phần là Thần Hải mấy tầng thì không thể nào biết được.

Lấy một địch ba, lại trong thời gian ngắn như vậy còn phản sát ba người đối phương, xem ra những suy đoán trong vài năm này của gã là thật, tu vi của vị lão tiên sinh trước mặt này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Dù sao cũng là một trong Tam kiệt Cửu châu năm đó mà!

"Chúng tới vì người?" Bàng Chấn đánh vỡ trầm mặc.

Đường lão chầm chậm lắc đầu: "Tới vì tiểu tử kia."

Lúc ban đầu lão cũng thầm cho rằng ba người này đến đây vì mình, nhưng tới lúc giao thủ mới phát hiện, mục tiêu của bọn chúng lại là Lục Diệp!

Mục tiêu thứ nhất mà nữ quỷ tu ẩn tàng sâu nhất kia xuất thủ chính là Lục Diệp, suýt nữa nàng đã giết chết hắn, vết thương ở eo của Đường lão xuất hiện vì lão che chở cho Lục Diệp.

Cuối cùng khi Đường lão tiễn Lục Diệp rời đi, pháp tu kia còn kêu lên một tiếng nhiệm vụ thất bại, chứng minh cho những suy đoán của lão là chính xác.

"Không thể nào." Bàng Chấn cau mày: "Tiểu tử kia ở đâu rồi?"

Gã không thấy người trẻ tuổi tên Lục Diệp kia ở bên người Đường lão.

"Đưa vào chiến trường Linh Khê rồi."

Lúc này Bàng Chấn mới nhìn thấy cột thủy tinh trong phế tích kia, có chút kinh ngạc nói: "Thiên Cơ trụ? Nơi này là. . . di chỉ Bạch Long viện bị diệt môn 100 năm trước?"

Muốn đi vào chiến trường Linh Khê thì nhất định phải mượn nhờ Thiên Cơ trụ, mà Thiên Cơ trụ là thứ được trời ban tặng, thường thường đều sẽ đứng sừng sững ở bên trong các môn phái nhỏ.

Đương nhiên cũng có thật nhiều Thiên Cơ trụ phân bố ở rừng núi hoang vắng, nếu như ngược dòng thời gian tìm hiểu về trước kia có thể biết được, mỗi một cây Thiên Cơ trụ vô chủ đều đại biểu cho một tông môn đã bị hủy diệt.

Thiên Cơ trụ cực kỳ kiên cố, được trời che chở, rất khó bị phá hủy, cho nên dù tông môn đã bị diệt thì Thiên Cơ trụ vẫn sẽ được bảo tồn rất nhiều năm, nếu có người muốn khai tông lập phái một lần nữa ở chỗ này, chỉ cần cung thỉnh Thiên Cơ sẽ có thể nhận được quyền sở hữu trụ này, cho bản thân sử dụng.

Thế nhưng sau khi Bạch Long viện bị hủy diệt ở 100 năm trước, đã không có tông môn nào khai tông lập phái ở chỗ này, nơi này cũng một mực trở nên hoang vu.

Bản thân Bàng Chấn là người Binh châu, càng là phó môn chủ Chính Khí môn, kiêm phó minh chủ Hạo Thiên minh, chỉ hơi suy nghĩ một chút đã biết Thiên Cơ trụ này do tông môn nào lưu lại.

"Lần này phiền toái rồi." Gã nhíu mày.

Thiên Cơ trụ thực sự có thể đưa người vào chiến trường Linh Khê, nhưng nếu như một tu sĩ không thông qua Thiên Cơ trụ của bản môn tiến vào chiến trường, chỉ có một kết quả.

Đó chính là sẽ bị ngẫu nhiên đưa vào một nơi nào đó trong chiến trường.

Chiến trường Linh Khê cực kỳ rộng lớn, diện tích gần như bằng một châu.

Hiện giờ tiểu tử tên Lục Diệp kia được đưa vào đó, ai cũng không biết giờ phút này hắn đang ở chỗ nào. Và dù hiện giờ Bàng Chấn tìm mấy trăm tu sĩ Linh Khê cảnh tiến vào chiến trường tìm kiếm, cũng chưa chắc có thể tìm tới hành tung của hắn.

Huống chi, tiểu tử kia mới chỉ mở ra một khiếu. . .

Một người có tu vi quá yếu tiến vào chiến trường Linh Khê, chỉ có một kết cục là thập tử vô sinh, yêu cầu thấp nhất để các đại tông môn điều động đệ tử vào chiến trường Linh Khê chính là Linh Khê nhất tầng cảnh.

"Đường lão. . ." Bàng Chấn hô một tiếng.

Đường lão quay người nhìn gã, sắc mặt trầm xuống: "Bích Huyết tông ta nhẫn nhịn, lui bước đã 30 năm nhưng những người kia vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, có chút khinh người quá đáng!"

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.